Đây chính là vị “thần tài” tốt nhất đời người
“Thần tài” tốt nhất của mỗi người là chính mình. Vậy nên, hãy trân trọng bản thân, đừng để bản thân bị dày vò quá nhiều bởi những khổ ải.
“Thần tài” tốt nhất của mỗi người là chính mình
Có những lúc chỉ cần gạt đi những phồn hoa, ồn ào náo nhiệt, thế giới của bạn sẽ trở nên yên tĩnh và đặc sắc hơn nhiều. “Thần tài” tốt nhất của mỗi người là chính mình. Vậy nên, hãy trân trọng bản thân, đừng để bản thân bị dày vò quá nhiều bởi những khổ ải. Thế gian rộng lớn, cuộc đời ngắn ngủi, thay vì làm hài lòng tất cả mọi người, trước tiên hãy làm hài lòng bạn đã.
Vốn dĩ, trên thế gian này, thứ phức tạp nhất mà bất cứ ai cũng phải đối mặt chính là lòng người. Dùng oán báo ân, vì yêu sinh hận, vừa được đã mất… vốn dĩ, tất cả những câu chuyện ấy đều là thường tình trong cuộc sống. Đời người có sinh tất có khổ. Vậy tại sao không “đơn giản hóa” cuộc sống, đừng nhồi nhét bản thân quá nhiều gánh nặng?
Tinh giản cuộc sống không phải là không cần làm gì cả, mà chính là sống đúng với chính mình, không cầu mong thứ không có được, không cố chấp thứ đã qua đi.
Một vài ước mơ, một đời kiên trì, tạo nên những ngày sống trọn vẹn.
Bớt cố chấp, vướng bận, bớt muộn phiền, bạn sẽ có thể gặp được nhiều may mắn và niềm vui hơn.
Tâm mang nặng sầu khổ, cũng đều do việc này mà ra…
Video đang HOT
1. Chúng ta luôn mải nhớ quá khứ hoặc lo lắng cho tương lại mà không lúc nào thực sự sống được thảnh thơi giữa phút giây hiện tại, vậy nên tâm lúc nào cũng mang nặng sầu khổ.
2. “Khi bạn từ một con kiến trở thành một con voi, thì tảng đá to lớn đã từng chặn đường khiến cho bạn không thể vượt qua nổi ấy, hóa ra chỉ là một hạt cát bé nhỏ nằm dưới gót chân bạn mà thôi”.
3. Khi tâm thức đã đủ rộng lớn, bao dung và sáng suốt, thì đến một ngày, nhìn lại những thứ mà mình đã từng cho là khổ đau phiền não cùng cực khi xưa, bạn sẽ có thể thanh thản mỉm cười.
4. Buông bỏ không phải là cố quên, là mặc kệ, là oán hận, là tìm cách trốn tránh, mà buông bỏ là chúng ta có thể dùng tâm thái bình thường để đối diện với nó.
Đây chính là chiếc 'chìa khóa duy nhất để mở cánh cửa' hạnh phúc
Tại sao có những người cứ vẫn sống hoài, sống mãi trong khổ đau mà không thể giải thoát được? Đó là vì học chưa buông bỏ được phiền não.
Có một người đàn ông với vẻ mặt rất khổ sở đến hỏi một vị hòa thượng:
"Thưa thầy, có một số thứ và một số người, tại sao con lại không thể buông bỏ được?"
Vị hòa thượng nói:
"Không có gì là không thể buông bỏ được."
Người đàn ông kia vẫn khẳng định:
"Có những thứ và những người mà hết lần này đến lần khác con vẫn mãi không buông bỏ được!"
Vị hòa thượng liền bảo anh ta cầm một cái chén lên rồi ngài rót nước trà vào chén. Hòa thượng cứ rót mãi cho đến khi nước trà trong chén tràn cả ra ngoài. Nước trà nóng đổ lên tay người đàn ông khiến anh ta không thể chịu được nữa liền vội vàng đặt chén trà xuống.
Lúc này, vị hòa thượng mới điềm đạm nói: "Trên đời này không có gì là không buông bỏ được, chỉ cần con cảm thấy đau đớn đã đủ rồi, thì tự con sẽ bỏ xuống được thôi."
Có một câu chuyện khác như sau:
"Tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ. Khi tới bờ sông, một cô gái muốn qua sông nhưng không đươc. Lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông, cô gái sau khi cảm ơn thì đi mất, tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc "Sư phụ sao có thể cõng một cô gái qua sông như thế?".
Nhưng cậu ta không dám hỏi, cứ thế đi mãi được 20 dặm, cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ: "Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông?" Sư phụ điềm đạm nói: "Ta đã bỏ cô ấy xuống bên bờ sông rồi, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống."
Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong đó chính là nghệ thuật nhân sinh. Ven đường nhìn thấy vô vàn cảnh đẹp, trải qua biết bao những gập ghềnh, khó khăn. Nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua và mang theo tất cả những khổ đau sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều phiền não. Sẵn sàng buông bỏ là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và an nhiên đối mặt với cuộc sống.
"Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình". Khi trong ta còn giữ lại những suy nghĩ, trăn trở thì lúc nào chúng ta cũng sống trong dằn vặt, khổ đau. Nó cũng giống như việc khi bạn trượt đại học, bạn chán nản, tuyệt vọng, tự oán trách bản thân vô dụng, ngày ngày nhốt mình trong căn phòng u tối. Mặc cho gia đình lo lắng, bạn cứ sống mãi trong nỗi đau khổ của bản thân.
Khi chúng ta quá bận tâm, đặt nặng một vấn đề thì những suy nghĩ trong đầu sẽ cứ loanh quanh luẩn quẩn, chẳng khác nào đang bị một sợi dây vô hình trói buộc và không thể nào thoát ra ngoài phạm vi của nó được.
Do vậy, chúng ta không còn có thể thấy được điều gì mới mẻ, rộng mở và tốt đẹp hơn. Cũng giống như khi chúng ta chỉ nhìn vào một góc chụp nhỏ hẹp của chiếc ống kính máy ảnh mà vội đi đến kết luận về toàn bộ sự việc. Trong khi một góc ảnh nhỏ xíu đó không thể nào nói lên toàn bộ sự thật, thậm chí có đôi khi nó còn bóp méo sự thật, có thể làm sai lệch hoàn toàn câu chuyện thực sự đang xảy ra.
Buông bỏ chính là như thế. Buông bỏ không phải là cố quên, là mặc kệ, là oán hận, là tìm cách trốn tránh, mà buông bỏ là chúng ta có thể dùng tâm thái bình thường để đối diện với nó, chúng ta không còn muốn kiểm soát mọi thứ, không còn gượng ép mọi việc phải xảy ra theo ý mình nữa.
Chúng ta có thể an ổn khi việc đến vì biết "việc này do đủ duyên mà tạm thời xảy đến", rồi khi nó đi thì chúng ta cũng có thể bình thản vì hiểu được "việc này đã làm xong nhiệm vụ của nó trong cuộc đời mình, hết duyên thì sẽ phải đi".
Khi tâm thức đã đủ rộng lớn, bao dung và sáng suốt, thì đến một ngày, nhìn lại những thứ mà mình đã từng cho là khổ đau phiền não cùng cực khi xưa, chúng ta có thể bình thản mỉm cười và thấy rằng sao mà chúng nhỏ bé, vụn vặt và thực sự không đáng phải khiến ta đau khổ.
Giống như ai đó đã từng nói rằng: "Khi bạn từ một con kiến trở thành một con voi, thì tảng đá to lớn đã từng chặn đường khiến cho bạn không thể vượt qua nổi ấy, hóa ra chỉ là một hạt cát bé nhỏ nằm dưới gót chân bạn mà thôi".
Nếu hiểu được chữ "buông" chắc chắn phiền não trong ta sẽ chuyển biến và chấm dứt. Buông bỏ bản ngã sẽ giúp chúng ra hiểu được giá trị chân thật của cuộc sống.
Cứ mãi nhớ và ôm những đớn đau, những cố chấp, chìm đắm trong thâm, sân, si chỉ làm ta lún sâu trong bể khổ mênh mông mà thôi. Học cách thả lỏng bản thân, lắng nghe trái tim và lặng nhìn cuộc sống thì phiền não sẽ không còn.
* Thông tin chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm.
Theo Minh Ngọc/Khỏe & Đẹp
3 cái nghèo của người đàn ông khiến phụ nữ khổ sở vô cùng, cả đời chẳng thể hạnh phúc Phụ nữ không sợ người đàn ông nghèo về tiền bạc, chỉ sợ anh ta sẽ nghèo 1 trong 3 thứ sau, để rồi cả đời khổ sở không thể hạnh phúc. Nghèo sự nghiệp Sự nghiệp và tiền bạc không phải là một. Đàn ông nghèo tiền bạc không đáng sợ, đàn ông nghèo sự nghiệp mới thật sự đáng sợ. Họ...