Đây chính là nguyên nhân khiến bạn ‘ế sưng’
Đôi khi ‘ế sưng’ là có nguyên nhân của nó, và bạn cần “kiểm điểm’ lại bản thân để tìm ra nguyên nhân
Ảnh minh họa
Thay vì tung hứng giữa việc nói và lắng nghe, người nhàm chán hoặc chỉ im lặng nghe, hoặc sẽ tranh phần nói của người khác. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng điều đó cũng khiến đối phương nhìn bạn với ánh mắt thiếu thiện cảm rồi.
Không nhận ra được thái độ của người khác đối với câu chuyện của mình
Nếu bạn là một người siêu nhàm chán, bạn sẽ bỏ qua ngôn ngữ cơ thể của người khác trong khi nói chuyện. Người nhàm chán sẽ tập trung nói liên tục, không chú ý đến các dấu hiệu và ngôn ngữ cơ thể của những người nghe với ngụ ý rằng: “Tôi không hề hứng thú về những gì bạn đang nói, nhưng tôi cố gắng gật đầu vài giây một lần chỉ để tỏ ra lịch sự mà thôi”.
Để tránh phạm phải lỗi giao tiếp căn bản làm nên một cá nhân nhàm chán này, hãy học cách lắng nghe người khác không chỉ bằng tai mà qua ngôn ngữ cơ thể nữa.
Video đang HOT
Nụ cười của bạn thiếu ‘tự nhiên’
Khiếu hài hước là một hình thức biểu hiện của sự linh hoạt nhận thức – tức khả năng đào sâu một ý tưởng hay sự kiện thông qua nhiều góc nhìn và sau đó tìm ra điểm sáng của nó một cách tự nhiên nhất. Những người nhàm chán thường thiếu khả năng này.
Lặp đi lặp lại một việc không thấy chán
Điều làm một cá nhân nhanh chóng trở thành một người nhàm chán nhất chính là không biết cách làm cuộc sống của mình có thêm nhiều trải nghiệm đa dạng. Những trải nghiệm đa dạng sẽ làm những cuộc nói chuyện của mỗi người có nhiều thông tin, không bị nhạt nhẽo hơn là làm đi làm lại một việc vào đúng một khoảng thời gian nào đó trong tuần.
Chẳng hạn như giữa một người tối thứ Bảy nào cũng đến quán cà phê quen thuộc và một người dành tối thứ Bảy cho nhiều hoạt động khác nhau, thay đổi theo tuần như đi bộ, đọc sách, đến thăm bạn bè… bạn sẽ thích nói chuyện với ai hơn?
Luôn bí chủ đề trong các cuộc nói chuyện
Có hai loại người nhàm chán: một loại là người nhàm chán ồn ào, loại còn lại là người nhàm chán lặng lẽ. Người nhàm chán ồn ào tin rằng họ là người thú vị nhất dù ở bất cứ đâu, trong khi người nhàm chán lặng lẽ lại nghĩ rằng tốt nhất họ đừng nên góp chuyện bởi có ai muốn nghe họ nói đâu. Và kiểu người nhàm chán im lặng thường sẽ sử dụng một vài mẫu câu khi được ai đó hỏi đến bất kì điều gì:”Tôi không biết nữa”, “ Sao cũng được”, “Chắc là vậy”.
Nếu bạn không thường phản biện về những suy nghĩ, ý tưởng nảy ra trong đầu, bạn sẽ không biết đóng góp như thế nào trong một cuộc hội thoại. Từ đó, bạn sẽ dễ bị rơi vào tình trạng “gió chiều nào theo chiều đó”, không có chính kiến, không muốn tranh luận, và việc đó sẽ dần g.iết c.hết cái tôi thú vị tiềm ẩn bên trong bạn.
Nếu thấy mình có những biểu hiện trên có nghĩa bạn đang là người vô cùng nhàm chán, và cần phải thay đổi chính mình cho hòa nhập với cuộc sống xung quanh. Làm được điều đó, bạn sẽ ‘bứt phá’ được khỏi tình trạng ‘ế sưng’ của mình rồi. Chúc các bạn thành công!
LA (st)
Vợ rưng rưng khi phát hiện bộ mặt khác khó ngờ của anh chồng vô tâm và khô khan
Thùy không ngờ người chồng ít nói, vô tâm, thiếu chu đáo, không biết giao tiếp và khô như ngói của mình, lại là một người có tấm lòng đáng quý tới vậy.
Mỗi khi nghĩ về Đức - chồng mình, Thùy đều rất buồn lòng, thậm chí nhiều lúc cô còn thấy có phần xấu hổ với mọi người. Tất cả cũng bởi cái tính vô tâm và khô khan của anh.
Ở nhà với vợ con đã đành, vì thôi thì Thùy cũng chấp nhận "sống chung với lũ". Cô tự an ủi mình rằng anh thương vợ con và hướng về gia đình là được, đầy người đàn ông còn tệ bạc lắm kia. Thế nhưng ra ngoài gặp gỡ bạn bè, trong khi chồng những người khác thì giỏi giao tiếp, ga lăng với vợ trước mặt bạn để vợ được sĩ diện, Đức lại chẳng bao giờ làm được những điều như thế.
Chưa hết, nhà Thùy có ba chị em đều là gái, cô là út, trong khi các anh rể khác nhanh mồm nhanh miệng, khéo léo lấy lòng bố mẹ cô, mua quà tặng những ngày lễ Tết nọ kia thì Đức hoàn toàn kém trong khoản ấy. Những dịp đại gia tình tụ họp, chồng của các chị cô đều xông xáo vào bếp giúp đỡ phụ nữ nấu ăn, còn nịnh nọt khiến các bà các cô cười tít mắt, hầu chuyện các bậc cha chú đâu ra đấy khiến ai cũng gật gù khen, duy chỉ có Đức là lúc nào cũng im im như người vô hình. Vì vậy, anh trở nên xa cách với anh em họ hàng nhà Thùy, không được mọi người quý mến, thậm chí còn bị so sánh, phàn nàn sau lưng. Bố mẹ Thùy cũng chẳng mấy ưng ý anh con rể vô tâm và khô khan này, cứ mỗi lần gặp Thùy là lại kêu ca, phê bình, bảo cô phải "cải tạo" lại anh khiến cô nẫu hết cả ruột gan.
Chuyện sẽ vẫn như thế nếu như không có một sự việc xảy ra. Đó là bố Thùy phải nhập viện. Bệnh tình của ông không quá nghiêm trọng nhưng thời gian nằm viện không hề ngắn. Tính cả thời gian chờ phẫu thuật và hồi phục hậu phẫu cũng lên đến cả tháng trời. Cả nhà Thùy nháo nhác lên vì việc đó. Bởi ngoài kinh tế để lo điều trị cho ông, thì còn phải sắp xếp người vào chăm sóc ông mỗi tối nữa, trong khi các con ai cũng bận việc công ty, việc nhà và con cái.
Ảnh minh họa
Mẹ Thùy sức khỏe kém, không thể liên tiếp thức đêm trông bố cô trong bệnh viện, được vài buổi là bà đã đổ bệnh, chỉ còn ba chị em gái cô phải phân công công việc với nhau. Mấy anh rể của cô cũng đều xung phong tham gia vào việc chăm nom bố cô. Nghĩ đến Đức là cô lại muốn thở dài. Giờ cô bảo anh sắp xếp công việc tới trông bố mình trong viện không biết anh có đồng ý không, phải làm sao để thuyết phục, nếu anh không đồng ý thì ăn nói với nhà mình thế nào đây?
Nhưng dường như Thùy đã lo bò trắng răng. Bởi khi cô chưa nói hết câu thì Đức đã đáp ngay: "Anh cũng đang bảo để anh cùng mọi người vào viện trông bố. Công việc của anh có thể thu xếp được!". Khỏi nói Thùy mừng hơn bắt được vàng.
Những ngày sau đó, mỗi khi đến phiên mình Đức đều vào viện từ sớm rồi sáng mới trở về, chăm sóc bố vợ rất tận tình. Thậm chí khi hai anh rể của Thùy mỗi người trông bố vợ được hai, ba hôm thì đều lấy cớ bận công việc nọ kia để vắng mặt nhưng Đức thì không thể. Anh thậm chí còn nhận luôn phần của hai anh rể cô, bởi như anh nói thì "anh khỏe hơn mấy chị em phụ nữ bọn em mà, anh trông bố được".
Mấy hôm sau Đức còn đưa Thùy một số t.iền, bảo cô đưa cho mẹ giúp bà lo thêm vào viện phí cho bố: "Anh mới được thưởng, cũng chẳng có nhiều". Thùy cảm động muốn rơi nước mắt, khi cô đưa t.iền cho mẹ, bà cũng xúc động mãi không thôi. Bởi hai chàng rể quý hóa kia của bà thì dạo này lặn mất tăm, chứ đừng nói là biếu t.iền cho bố vợ chữa bệnh.
Một tháng ròng rã bố Thùy nằm trong viện, cuối cùng hóa ra người chăm sóc ông nhiều nhất lại chính là Đức - cậu rể út mà ông không có mấy cảm tình. Lúc ông ra viện, rõ ràng thái độ của ông với Đức đã thay đổi 180 độ. Mỗi lần Đức tới chơi nhà, dù anh vẫn ít nói như thế nhưng bố vợ thì vui mừng hớn hở, rót nước tiếp chuyện như khách quý.
Thùy thấy vậy thì vui lắm. Cô cũng không ngờ, người chồng ít nói, vô tâm, thiếu chu đáo, không biết giao tiếp và khô như ngói của mình, lại là một người có tấm lòng đáng quý tới vậy. Còn mẹ Thùy thì thi thoảng lại tặc lưỡi: "Đúng là hoạn nạn mới biết ai chân tình!".
Theo Trí Thức Trẻ