Đây chính là điều mệt mỏi nhất trong cuộc đời này, ai cũng nên biết sớm để tránh quả báo, tâm bình
Điều mệt mỏi nhất trong cuộc đời này là gì? Câu trả lời đó chính là lòng đố kị!
Điều mệt mỏi nhất trong cuộc đời này là gì?
Nếu như đang ở bên cạnh một cô gái mà bạn lại đi khen cô gái khác xinh đẹp, điều đó sẽ khiến cô gái cảm thấy khó chịu.
Nếu như khen một người đàn ông tài hoa, có học thức và năng lực trước mặt một người đàn ông khác, khi đó anh ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Trong cuộc sống, so sánh hơn thua không chỗ nào là không có, nó xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Từ khi con người còn bé, lòng đố kị biểu hiện đã khá rõ.
Một đứa trẻ đang chơi đồ chơi rất vui vẻ, nhưng nếu có một đứa trẻ khác tới, nó sẽ vội vàng cất giấu đồ chơi đi. Nhìn thấy đứa trẻ khác có đồ chơi mới nó lại muốn chiếm lấy thứ vốn dĩ không thuộc về mình.
Con người từ lúc sinh ra đã bắt đầu đố kị với người khác, đố kị với người có tiền, có quyền, đố kị với nhan sắc với tài hoa của người khác, thậm chí đố kị cả với cái ăn cái mặc của người.
Suy cho cùng, điều mệt mỏi nhất trong cuộc đời này là gì? Câu trả lời đó chính là lòng đố kị!
Mệt mỏi không phải đến từ tham, si. Bạn tham ăn, rốt cuộc bạn có thể ăn được bao nhiêu? Bạn sân hận, nhưng bạn chỉ sân hận với đối phương chứ không sân hận với bản thân. Bạn vô minh ngu si, thì cũng chẳng bao giờ đi so sánh với người.
Xung đột giữa người với người đều đến từ lòng đố kị.
Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta thấy một đôi bạn rất tốt với nhau nhưng rồi chỉ cần một trong hai tài hơn, giỏi hơn, hạnh phúc hơn, lòng đố kỵ của người còn lại sẽ nảy sinh, thậm chí còn có trường hợp trở từ bạn thành thù.
Tôi có một người bạn, khi anh ta nhìn thấy người khác có máy bay anh cũng muốn có một cái.
Sau khi mua về chỉ biết đắp chiếu một chỗ, bởi anh đâu có biết lái máy bay, cả ngày suy đi tính lại xem thuê ai lái, chi phí lái một lần thôi cũng khiến người ta phải giật mình, hơn nữa việc xin phép bay cũng không dễ, có lúc phải đợi vài ngày, nếu là việc gấp thì liệu có đợi được chăng?
Thế mới thấy, tham vọng quá lớn làm nảy sinh ra thói so sánh đố kỵ và rõ ràng, điều này chỉ khiến ta mắc sai lầm, gặp phiền phức. Khi sinh ra, chúng ta trần trụi đến với đời, lúc chết đi cũng không mang theo được gì, cả đời chỉ những hư vinh mà thôi.
Cần phải làm gì để thoát ra?
Chúng ta cần thường xuyên nhắc nhở bản thân, cái gì là cần thiết, cái gì không cần thiết, ẩn lấp sau mong muốn của mình phải chăng là lòng đố kị? Bạn làm như vậy sẽ có được hạnh phúc hay sẽ bị lòng đố kị làm cho mệt mỏi?
Thích so sánh không phải là không được, muốn so sánh thì hãy so sánh xem ai làm nhiều việc thiện hơn, ai cống hiến cho xã hội hơn, ai giúp đỡ nhiều sinh mệnh hơn? Đó mới là điều so sánh cao quý.
Còn nếu như so sánh và đố kị người các việc như tiền tài danh vọng thì chỉ khiến bản thân ngày càng khổ.
Làm thế nào để xóa bỏ tâm đố kị? Đó là hoan hỉ, vui mừng!
Người ta thường nói tùy hỉ, tùy hỉ, nếu như thấy người vui mình cũng vui, thấy người ta thành đạt, mình cũng vui thay cho người.
Còn nếu thấy người làm điều xấu mà bạn cũng tùy hỉ thì bạn sẽ trở thành đồng phạm. Trên pháp luật cũng vậy, bao che phạm nhân cũng chính là phạm tội.
Tùy hỉ những việc thiện lương của người thì bản thân cũng nhận được những quả báo thiện lương, khiến cho thân và tâm cảm thấy bình an và hỉ lạc.
Nhưng câu noi giup ban sông an nhiên hơn
- Khi ban thưc dây vao buôi sang, hay nghi răng minh con sông la môt đăc ân lơn lao đươc hit thơ, đươc suy nghi, đươc tân hương va đươc yêu thương.
- Nêu đa la con đương cua ban, ban phai tư bươc đi. Ngươi khac co thê đi cung, nhưng không ai co thê bươc hô ban.
- Trong cuôc đơi nay, co môt sô chuyên nhât nhât phai tư minh giai quyêt. Du đêm tôi đên đâu, đương xa đên mây thi vân cư phai môt minh kiên cương tiên lên phia trươc.
- Ban không thê nao thăng tiên bươc trên đương đơi cho đên khi ban biêt cho qua va hoc hoi tư nhưng thât bai, sai lâm va đau buôn trong qua khư.
- Tinh yêu băt đâu băng nu cươi, đơm hoa kêt trai băng nu hôn va kêt thuc băng nhưng giot nươc măt…
Du đo la giot lê buôn hay vui thi tinh yêu ây đa cho ban nhưng ky niêm thât ân tương va sâu săc, la dâu ân cua tâm hôn va đanh dâu bươc trương thanh cua ban.
Theo tintuconline.com.vn
Em yêu anh dù ngày mai có ra sao
Tình yêu là muôn ngàn khúc ca của cuộc sống. Nỗi buồn hay niềm vui đều dệt lên miền kỷ niệm mà nơi đó trái tim của mỗi người luôn muốn hướng về dù sau này cuộc sống có ra sao...
Tình yêu cũng giúp con người ta mạnh mẽ hơn trên chuyến tàu số phận không báo trước của cuộc đời.
Thiên Thảo ngồi bên cửa sổ ngắm những giọt mưa còn đọng lại trên ô cửa kính rồi nhòa đi trong mắt cô. Đã lâu lắm rồi cô không được trở lại cảm giác này, cái cảm giác chờ đợi một ai đó và ngắm mưa mùa hạ ngoài kia. Cô biết mình quyết định ra đi như vậy khiến Thắng sẽ rất đau và trái tim cô cũng đang âm thầm rỉ máu nhưng cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản trong lòng khi cô lựa chọn mình là người rời xa anh trước. Cô biết những ngày tháng tiếp theo cô sẽ phải đấu tranh phải vật lộn với chính mình và với cả số phận đang thách thức cô.
Ngày ấy...
Thiên Thảo là sinh viên ngành y nhưng lại đam mê hội họa và dường như nhân vật chính trong mỗi bức tranh của cô đều là hoa hướng dương. Không hiểu từ khi nào cô lại say mê loài hoa ấy đến vậy, hoa hướng dương đi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của cô. Nhớ đến cô có lẽ người ta sẽ chẳng nhớ gì ngoài một cô gái với dáng mỏng manh như giọt sương mai nhưng khi nhắc đến hoa hướng dương bạn bè cô sẽ nghĩ ngay đến cái tên Thiên Thảo.
Sau kỳ nghỉ dài được ở nhà cô lên trường sớm hơn vì phải giải quyết chuyện giấy tờ. Xong công việc cô lại có thời gian dành riêng cho mình, lang thang những con phố dài, đứng lặng hàng giờ trước cửa hàng hoa cũng chỉ để ngắm những bông hoa hướng dương mà cô thích, tìm cho mình một không gian riêng rồi nhâm nhi tách cà phê và vẽ thêm nhiều hơn những bức tranh cho bộ sưu tập của mình. Mỗi bức tranh là một bầu khí quyển riêng về loài hoa mang tên mặt trời , bộ sưu tập của cô còn đủ các đồ vật mang hình dáng ngộ nghĩnh , đáng yêu từ móc thìa khóa đến chiếc hộp bút hay cái cặp tóc nhỏ rồi còn cả một quyển sách ép toàn cánh hoa hướng dương. Những lúc buồn hay cô đơn ngồi nghe một bản nhạc cùng tách cà phê và ngắm những bông hoa kia với cô thời gian như dừng lại , cô chìm vào thế giới rất riêng mà chỉ mình cô mới cảm nhận được, một chút gì đó mơ hồ giữa cánh đồng hoa dưới ánh nắng rực rỡ, muôn ngàn mặt trời đang tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ tràn đầy sức sống nhất.... Cô khẽ mỉm cười, chỉ thế thôi cô lại lấy lại được tinh thần mới sau tất cả mệt mỏi của cuộc sống!
Bước chân ra khỏi quán cà phê, bất ngờ cơn mưa rào ở đâu ập đến. Mưa! Những cơn mưa bất chợt , dường như cả năm nước đổ dồn hết vào mùa hè thì phải . Cô không thích mùa hè bởi cô thường quên mang theo ô mỗi khi đi ra khỏi nhà, mà chiếc ô chỉ khiến cô thêm vướng bận. Tính vô tâm đó khiến cô không khỏi nhiều lần bị ướt, dẫu vậy dù ghét nhưng mùa hè vẫn đến và vẫn mang những cơn mưa bất chợt kia đến.
- Lại mưa rồi! Ghét thật đấy! Những chậu hoa ở nhà sẽ ướt hết mất!
Cô lẩm bẩm trong miệng.
Rảo bước thật nhanh cô dừng lại dưới hiên của một ngôi nhà ven đường để trú mưa. Những giọt mưa thi nhau rơi trên mái nhà, trên tán cây rồi ồ ạt chảy thành từng dòng xuống con đường . Mưa có khi lách tách lại có khi lùng bùng, lộp bộp... Mưa mùa hè cứ hồn nhiên thi nhau rơi , mưa mát lạnh như chính tâm hồn cô . Cô khẽ đưa tay ra hứng những giọt mưa .Mát quá! Lạnh quá ! Thế mà từ trước cô lại hay cau có với những cơn mưa vô tư nhất của đất trời này. Mưa mùa hè phải chăng mang một dư vị riêng khác những cơn mưa khác, nó không lạnh cắt da cắt thịt như mưa phùn hay không đầy tâm trạng như mưa ngâu , những cơn mưa rào đến rồi đi thường tình trong quy luật của đất trời. Tâm hồn cô như nhảy nhót cùng những hạt mưa đang xô nhau ào ạt niềm vui ngoài kia, phút chốc cô quên đi nỗi sợ hãi luôn ám ảnh trong mình . Tâm hồn cô reo lên cùng vũ khúc mưa. Cô mải ngắm mưa rồi bỗng "bịch" khi một người khác chạy vào trú mưa làm văng chiếc túi cô cầm rơi xuống đất, nó đã bị nước mưa làm ướt .
- Tôi xin lỗi ! Chiếc túi có sao không ?
Luống cuống cô cúi xuống cầm vội chiếc túi lên , mặt cô bỗng thẫn thờ như đánh mất thứ gì quan trọng lắm.
- Của cô đây.
Chàng trai đã cầm chiếc túi lên. Những bức tranh đã nhòe màu, nước mưa đã làm chúng loang lổ.
- Chúng ướt hết rồi.
Chàng trai khẽ nói.
- Cảm ơn anh.
Đôi vai cô run run, những giọt nước mưa làm cho khuôn mặt cô tái đi . Vụt chạy vào trong màn mưa, cô để lại ánh mắt nhìn đầy ngạc nhiên của chàng trai...
Dù đã hoàng hôn nhưng mặt trời vẫn chưa thu hết những tia nắng cuối ngày . Chân trời đỏ rực một góc, giữa mênh mông cánh đồng cỏ còn vương những hạt bụi của thời gian cô vẫn đứng vẽ, gió mùa thu làm bay bay những sợi tóc mai trên gương mặt dính màu vẽ của cô.
- Cô vẽ rất đẹp!
Giật mình Thiên Thảo quay lại. Cô hơi nhíu mày.
- Anh là...
- Cô không nhớ tôi sao ?
- Tôi nhớ ra rồi, anh đã cùng tôi trú mưa ...
- Đúng rồi Sunflower ...
Thiên Thảo khẽ ngượng ngùng quay đi, đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy.
- À, cái này của cô.
Anh đưa cho cô một bông hoa hướng dương đã ép khô mà cô làm rơi khi chạy vội đi.
Thế đấy cô và anh đã gặp lại và họ cùng đi bên nhau trên một con đường từ khi nào không hay. Hoa hướng dương là người bạn bấy lâu nay của cô và bây giờ hoa hướng dương lại đem anh đến với cô nhưng cô sợ ngày nào đó cô cũng phải rời xa anh như hoa hướng dương sẽ đến lúc tàn. Có lần cô đã đọc về cuộc đời của nhà viết kịch người Nga cô trăn trở mãi bởi câu nói đau khổ của người vợ: "Sao anh lại để tình yêu của em phải sống đơn côi?" Trái tim cô bật khóc khi nghĩ đến anh và tình yêu anh mà cô sẽ phải bỏ lại. Cô muốn hình ảnh cô trong anh là một cô gái căng tràn sức sống, yêu đời, là những gì đẹp nhất để anh lưu giữ khi cô không còn bên cạnh anh. Cô muốn dành cho anh những khoảnh khắc hạnh phúc nhất bởi cô sợ một ngày nào đó rời xa rồi anh sẽ đau khổ hơn cô và mỗi lần nghĩ đến điều đó nước mắt cô lại rơi lạnh đôi gò má.
Hạnh phúc là những kỷ niệm mà tình yêu thì nên tích giữ những kỷ niệm đẹp, cô nghĩ đến anh và thấy mình có can đảm hơn để tiếp tục cuộc sống. Cô và anh rong ruổi trên những con phố đã lên đèn, cùng nhau ngồi nhâm nhi tách cà phê trong bản nhạc quen thuộc " Little sunflower", cô nhìn thật lâu khuôn mặt anh để lưu giữ khuôn mặt ấy, cô sợ trong phút chốc nó sẽ không còn nữa, đôi mắt cô buồn mênh mang chứa cả nỗi buồn của bóng đêm ngoài kia nhưng nụ cười mát lành như những giọt mưa mùa hạ thì luôn nở trên môi. Tháng sáu những cánh đồng hoa hướng dương như muôn ngàn mặt trời, anh cầm tay cô đi dưới cái nắng vàng hanh, hạnh phúc tràn đầy trong trái tim có nắng, đã lâu lắm rồi cô mới thấy mình được bước và cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu giữa đồi hoa mặt trời, khoảnh khắc này cô muốn ép vào cuốn sổ mang tên kỷ niệm. Cô dụi dụi đầu vào sau lưng anh như đứa trẻ bị đoán đúng tâm trạng khi anh nói:
- Em thích hoa hướng dương nhất đúng không? Nhưng em còn đặc biệt thích anh nữa?!
Phải rồi, cô thích hoa nhưng bông hoa mặt trời cô thích nhất là anh. Cô đã tìm được bông hoa ý nghĩa nhất và cô biết mình không thể từ bỏ khi cô vẫn còn trên cõi đời này dù chỉ một khoảnh khắc. Cô đã nghĩ vậy khi nhìn thấy nụ cười ấm áp anh dành cho cô. Cô muốn biến những ngày tháng đáng quý tiếp theo của mình trở thành thiên đường ngay trên mặt đất . Cuộc sống của cô bận rộn và ngập tràn những công việc, cô muốn tất cả khỏa lấp đi nỗi sợ hãi luôn ngự trị trong cô. Cô miệt mài vẽ tranh ở bất kỳ đâu. Đã có lần anh thắc mắc:
- Em làm việc nhiều quá, nên nghỉ ngơi chút đã.
- Em phải tranh thủ , thời gian đối với em rất quý . Em sẽ vẽ thật nhiều để còn bán chúng nữa. Anh nghĩ sao?
- Em bán tranh à, thế em vẽ anh đi, nhìn kỹ anh cũng handsome lắm đấy đảm bảo em sẽ trở thành một họa sỹ nổi tiếng . Mà em muốn bán tranh để làm gì?
- Để mua một ngôi nhà thật rộng có cả vườn để trồng hoa hướng dương.
- Chúng ta có thể cùng mua được không?
- Không, em muồn tự mình mua rồi sống ở đó và ngày ngày được nghe thấy tiếng cười của tụi nhỏ.
Anh trầm ngâm, anh đã hiểu vì sao cô nói vậy, cô muốn xây bệnh viện cho trẻ em mồ côi. Những lần được cùng cô đến thăm bọn trẻ, anh lại thấy se lòng khi nhìn những đứa trẻ tội nghiệp đã không có cha mẹ ở bên đang khô héo dần đi vì bệnh ung thư máu. Thiên Thảo đồng cảm với những tâm hồn thơ dại kia, mỗi lần nhìn những đứa trẻ hồn nhiên phải chịu nỗi đau vì bệnh tất cô lại lặng lẽ khóc. Trong phòng của bọn trẻ treo đầy những bức tranh hoa hướng dương cô đã vẽ, mọi thứ xinh xắn được chính tay cô gắn hoa hương dương lên. Căn phòng của lũ trẻ như một vườn hoa hương dương ngập tràn màu yêu thương ấm áp. Thắng đứng lặng người nhìn tất cả, anh hiểu thể giới xung quanh anh còn rất nhiều những cảnh đời tội nghiệp và đã có lúc anh tự trách mình vô tình vì tự cuốn vào công việc và những đam mê mà một trái tim đầy nhiệt huyết dành cho những số phận bất hạnh anh đã để quên đâu đó. Anh yêu Thiên Thảo, yêu tấm lòng nhân ái và yêu cả tâm hồn luôn lặng lẽ san sẻ nỗi đau người khác trong cô. Cuộc đời đâu chỉ tồn tại tình yêu giữa hai con người mà nó còn là sự đồng cảm với tất cả nỗi đau sự bất hạnh với những người xung quanh ta. Thắng thấy mình hiểu ra điều đó đã muộn so với tuổi đời đã đi qua, nhưng giờ bên cạnh anh đã có Thiên Thảo đi cùng, anh sẽ cùng cô chia sẻ với những em bé gặp cảnh đời không may mắn kia. Chính cô đã cho anh thấy mở lòng và cảm nhận cuộc sống sẽ được nhận lại hạnh phúc mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Cuộc đời đôi khi là một dòng sông phẳng lặng nhưng cũng có những sóng gió những con đập chặn ngang dòng sông ấy. Thiên Thảo biết mình không còn sống được bao lâu, cô không muốn gieo hy vọng vào anh để rồi chính cô lại mang tuyệt vọng và nỗi đau đến dày vò trái tim anh. Anh có thể là mặt trời sưởi ấm cho cô nhưng cô lại không thể là một ngọn cỏ mãi sống trong ánh sang của mặt trời ấy. Cô phải lặng lẽ rời xa anh dù lòng cô rất đau.
Sáng mùa thu trời se lạnh, anh đến quán cà phê Sunflower quen thuộc , cảm giác nhớ nhung và mong gặp cô trong anh vụt trở lên hụt hẫng khi chờ mãi không thấy cô đến. Cô phục vụ bàn mang đến cho anh một tách cà phê và một phong thư nhỏ:
- Anh có thư ạ.
"Em xin lỗi vì đã không đến. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã cho em đôi vai để tựa vào. Em biết em cũng sẽ như hoa hướng dương rồi đến một ngày sẽ tàn . Đã đến lúc em phải ra đi, xin anh đừng tìm em nữa, cầu chúc cho hạnh phúc sẽ đến với anh- hoa mặt trời của em.
Anh hốt hoảng lao ra khỏi quán dầm mình trong cơn mưa đang xối xả. Mưa lạnh quá, cái lạnh thấm vào tim anh, anh biết tìm cô ở đâu, ở đâu có thể tìm thấy cô... Giữa cánh đồng mênh mông những bông hoa rủ xuống ướt mềm , dưới cơn mưa tầm tã những cánh hoa ủ dột thu mình trong làn nước trắng xóa, anh gọi tên cô đến khản cổ ... nhưng... vô vọng. Những nơi anh có thể đến thì bóng hình cô vẫn nhạt nhòa. Lòng trĩu nặng anh biết mình đã đánh rơi hạnh phúc , lang thang những con phố thu mình vào nỗi buồn xa vắng anh càng thấy nhớ cô quay quắt hơn, cuộc sống của anh không thể thiếu bóng hình cô. Nơi đâu cũng là nụ cười ánh mắt của cô, kí ức cô tạo cho anh quá nhiều không thể xóa nhòa.
Theo blogradio.vn
Gió mùa về, gửi tặng anh khăn gió ấm cùng... nén nhang Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ... Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ một chiều mơ. Hình ảnh minh họa Tháng chín. Thu đã vào độ chín. Lá vàng xao xác rơi xuống. Sắc vàng đặc trưng của mùa thu mới hôm nào còn thưa thớt mà giờ đây đã vào độ lắng, cái nắng gắt gao của mùa hạ đã qua, thay...