Đấy, ai bảo lấy chồng nghèo là khổ?
Anh nói, dù nghèo kinh tế nhưng không được nghèo tâm hồn, nghèo tình cảm. Tôi tin chắc rằng, có rất nhiều người phụ nữ lấy chồng giàu lại đang mơ ước một người chồng nghèo như chồng tôi.
Lấy chồng nghèo nhưng người ta có chí, luôn cố gắng,có đầu óc kinh doanh và luôn thương vợ thương con, sống có trách nhiệm, chắc chắn sẽ có một ngày họ sẽ có điều kiện thôi. Người nghèo thường họ sống tình cảm, ít tật hơn những anh chàng rủng rỉnh tiền trong túi, ăn chơi đủ các kiểu.
Nói chung ĐÀN ÔNG giàu hay nghèo, quan trọng vẫn là suy nghĩ và cách sống.
Ngày tôi lấy chồng, mẹ tôi khóc rất nhiều, bà khóc không phải vì gả con gái đi xa mà vì nhà chồng tôi quá nghèo. Dẫu biết nhà chồng tôi ở quê, nhưng mẹ tôi không nghĩ hôm đám cưới nhà anh lại làm đơn giản đến vậy. Làm cha mẹ, khi phải gả con gái vào nhà nghèo khó có mấy ai vui, mấy ai hài lòng?Mẹ thương tôi được sống sung sướng trong nhung lụa từ bé. Tôi chẳng bao giờ phải lo chuyện tiền nong, vì nhà tôi khá giàu. Khi tôi đưa anh về nhà giới thiệu với gia đình, bố mẹ tôi đã tỏ ý không vui.
Sau khi anh về, gia đình tôi đã có cuộc họp khẩn. Bố mẹ không đồng ý cho tôi lấy chồng nghèo. Mặc cho bố mẹ cấm cản, tôi vẫn giữ vững lập trường yêu anh. Nhiều người gia đình giàu có, hoặc con người bạn này bạn nọ của bố mẹ đến với tôi, nhưng trái tim tôi chỉ duy nhất có anh.Sau gần 2 năm kiên trì, cuối cùng bố mẹ tôi cũng miễn cưỡng đồng ý cho tôi lấy anh. Tôi từng thề rằng, lấy anh là lựa chọn của tôi, sau này dù có sướng khổ thế nào thì chịu chứ sẽ không bao giờ kêu ca phàn nàn với bố mẹ. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn tin rằng tôi sẽ không chọn nhầm chồng.
Cuộc sống mới đầu của chúng tôi rất khó khăn. Tuy lương của hai vợ chồng khá cao nhưng chúng tôi phải thuê nhà, lại còn bố mẹ chồng đã lớn tuổi cùng hai đứa em đang tuổi ăn học ở quê nên cuộc sống chẳng mấy dư dả. Dù bố mẹ tôi nhiều lần ngỏ ý giúp đỡ, nhưng vợ chồng tôi đã quyết sẽ không nhận trợ cấp từ bố mẹ. Lấy chồng nghèo là lựa chọn của tôi, tôi không muốn làm bố mẹ lo lắng thất vọng.
Bạn bè tôi, mấy đứa học cùng đều lấy chồng giàu cả. Về nhà chồng đứa nào cũng sẵn nhà, sẵn xe, chẳng phải gánh nặng bên nhà chồng nên họ thường nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Đứa bạn thân thì nhảy cẫng lên mắng: “Mày điên à, yêu thì yêu thế thôi, chứ lấy thì nhất định phải lấy chồng giàu mới có thể đảm bảo cuộc sống cho mình. Mày quen sung sướng rồi, có chịu được khổ không? Hay được vài bữa, gánh nặng cơm áo gạo tiền lại lục đục cãi nhau, lúc ấy hối hận thì cũng muộn rồi”.
Tôi cũng chẳng phản bác lại bạn vì lời cô ấy nói cũng đúng với suy nghĩ của rất nhiều người hiện nay.Còn tôi từ bé không bao giờ phải lo chuyện tiền bạc nên cũng không đặt nặng vấn đề giàu nghèo, lấy chồng là phải lấy người mình yêu, vợ chồng sống với nhau phải có tình có nghĩa.Gia đình chồng tôi ở quê nên mọi người rất tình cảm. Nhiều người bảo nhà quê thường hay lắm chuyện nhưng tôi lại chẳng thấy thế. Hay vì yêu chồng nên tôi chẳng ngại cái nghèo, cái mác nhà quê của anh. Chúng tôi thường đôi ba tháng mới về quê một lần, mỗi lần về quê tôi đều không cảm thấy lạ lẫm, cảm giác ấm cúng như về chính ngôi nhà của mình. Bố mẹ chồng tôi rất chân thật đôn hậu.
Tôi phải thầm cảm ơn ông bà vì không phải ai cũng có thể dạy ra một người đàn ông giống như chồng tôi. Chẳng ai hoàn hảo cả, anh cũng vậy nhưng trong mắt tôi anh thực sự tuyệt vời. Chúng tôi lấy nhau, từ những năm tháng khó khăn đến nay khi đã có của ăn của để, cũng gần chục năm rồi, chưa bao giờ anh to tiếng hay đánh vợ chửi con.
Tôi còn nhớ, sau khi cưới, tôi đi gặp nhóm bạn gái thì các cô bạn hỏi: “Đã bị chồng đánh chưa? Nói mày đừng giận chứ đàn ông quê thường cục mịch lắm, cẩn thận nó đánh cho thâm tím mặt mày”. Đúng anh là người nghèo, người nhà quê nhưng anh đâu cục cằn thô lỗ. Anh luôn đối xử dịu dàng, trân trọng vợ con. Tôi tự hào vì lấy anh – một người chồng nghèo. Có lẽ vì lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nên chồng tôi rất bản lĩnh và có chí tiến thủ. Ngoài giờ làm, anh vẫn nhận thêm việc về nhà làm. Cứ chiều đi làm về, anh cùng tôi nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Bữa cơm đơn giản đạm bạc nhưng lúc nào cũng vui vẻ rôm rả.
Đến đêm, sau khi trò chuyện với vợ, anh lại ôm máy tính làm việc. Anh thường nói, vì nghèo nên anh phải làm việc gấp 2, gấp 3 người khác để bù lại. Nhiều lần nằm trong chăn ấm ngủ trước, tôi thương chồng rớt nước mắt. Kiếm được đồng tiền vất vả nên chồng tôi cũng rất tiết kiệm. Chưa bao giờ anh để tôi phàn nàn về cách chi tiêu hoang phí. Tiền làm được, anh đều tin tưởng đưa vợ cất giữ, cho dù trước khi lấy anh tôi là người chẳng hề biết giữ tiền.
Tôi cũng chẳng phải trải qua cảnh nấu chín cơm rồi ngồi chờ chồng về hay một mình lủi thủi ăn cơm. Anh không thích la cà quán sá nhậu nhẹt sau giờ làm như những người đàn ông khác. Anh luôn nói rằng: “không gì ngon bằng cơm vợ nấu” dù sự thật là thời gian đầu tôi nấu ăn rất dở. Tôi biết, sau giờ làm anh luôn cố về để cùng tôi chia sẻ công việc nhà.
Video đang HOT
Hơn nữa những cuộc nhậu nhẹt bia rượu kia thật tốn kém, vài ba cuộc nhậu ấy có thể nuôi cả nhà anh ở quê hàng tháng rồi. Anh tiết kiệm vậy nhưng không phải ki ke đâu nhé. Anh cũng chẳng bao giờ quên những dịp lễ hay ngày kỉ niệm. Chồng nghèo, anh không có tiền mua quà giá trị nhưng vẫn luôn có những món quà nho nhỏ dành cho vợ.
Anh nói, dù nghèo kinh tế nhưng không được nghèo tâm hồn, nghèo tình cảm. Tôi tin chắc rằng, có rất nhiều người phụ nữ lấy chồng giàu lại đang mơ ước một người chồng nghèo như chồng tôi. Tích cóp dần dần, cộng thêm sự nhanh nhạy của anh trong kinh doanh, kinh tế của vợ chồng tôi khá hơn. Các em chồng tôi cũng đều trưởng thành tự kiếm tiền nuôi thân, vợ chồng tôi như bớt đi gánh nặng. Lần lượt hai đứa con thân yêu của chúng tôi ra đời.
Anh lại nói, đời anh khổ rồi nhưng nhất định phải để đời con được sung sướng. Tôi tin lời chồng bởi anh nói được thì sẽ làm được. Đến giờ kinh tế của chúng tôi đã khấm khá, có của ăn của để. Tôi có thể tự hào đứng trước bố mẹ mình mà nói: “Con đã chọn đúng, nếu cho con chọn lại con vẫn lấy anh ấy”.
Gần chục năm qua, tôi chưa bao giờ thấy ân hận vì lấy chồng nghèo. Cách anh bảo bọc chăm lo cho gia đình, cách anh đối nhân xử thế đã chứng minh tôi lựa chọn đúng. Bố mẹ tôi có lần khen: “Con gái chúng ta khéo chọn chồng”.
Và tôi cũng tin chắc rằng, không ít người thầm ghen tị với hạnh phúc hiện có của tôi. Những cô bạn ngày xưa lấy chồng giàu, cũng có kẻ bỏ chồng hoặc người suốt ngày kêu than chán chồng. Nào anh chồng bê tha đủ mọi tật xấu, chẳng chịu lo làm ăn mà chỉ dựa vào bố mẹ. Nào là anh chồng chẳng biết thương vợ thương con, suốt ngày nhậu nhẹt cờ bạc trong khi đó vợ thì phải cật lực làm việc kiếm tiền nuôi con.
Chẳng ai giàu mãi được nếu không chịu khó làm ăn. Cũng chẳng ai nghèo mãi được nếu có chí hướng, có bản lĩnh. Đấy, ai bảo lấy chồng nghèo là khổ? Tôi có thể tự tin ngẩng cao đầu để nói rằng tôi lấy chồng nghèo, tôi hạnh phúc!
Theo Phunutoday
Lấy chồng nghèo sướng hơn nhiều
Không phải ngẫu nhiên mà tôi nói như vậy, bởi tôi đã trải qua hai đời chồng.
Và thật sự, tôi đang có một mái ấm hạnh phúc với người chồng hiện tại, có con ngoan và lúc nào cũng cảm nhận được tình yêu thương của chồng.
Mối tình đầu với người đàn ông giàu có
Ngày đó, tôi nổi tiếng là một cô gái xinh đẹp nên được rất nhiều đàn ông theo đuổi. Người nào cũng khá giả, giàu có. Khi đó, vốn nhìn cuộc sống sang trọng của các cô gái xinh đẹp nên tôi mơ ước lắm. Vả lại, gia đình tôi cũng không giàu có gì nên lúc nào tôi cũng mơ được như chúng bạn, được sống cuộc sống sang trọng và khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền.
Rất nhiều người đến bên tôi, đều là giàu có và đẹp trai nhưng tôi còn kén chọn. Đến cuối cùng, tôi chọn một người hơn tôi 7 tuổi, đó là người giàu có, từng trải. Mẹ tôi bảo, lấy chồng nhiều tuổi sẽ tốt cho tôi hơn và tôi cũng sẽ được chiều chuộng hơn. Mấy người trẻ thường chỉ dựa thế bố mẹ để giàu có và ít có trách nhiệm với gia đình. Tôi nghe lời mẹ, bản thân tôi cũng thấy anh cực kì giàu có nên quyết định tìm đến cuộc hôn nhân này sau hơn 3 tháng yêu nhau.
Anh chiều chuộng tôi hết mực. Những ngày tháng yêu nhau, tôi nhận thấy rõ giá trị của người có tiền. Đàn ông có tiền có tiếc vung tay cho người yêu bất cứ thứ gì đâu, tôi đòi gì cũng được, anh đều tin tưởng tôi cả. Tôi nhận được tình yêu của anh, cảm thấy hạnh phúc hơn cùng. Thời gian sau đó chúng tôi cưới nhau. Hôn lễ tổ chức ở khách sạn sang trọng, ai cũng phải ngưỡng mộ vì tôi vừa xinh đẹp lại lấy được chồng giàu. Anh đã cho tôi mọi thứ tôi cần, cuộc sống đúng là quá viên mãn...
Chúng tôi có một gia đình hạnh phúc thời gian đầu. Tuần trăng mật ở nước ngoài là điều tôi ao ước nhất. (ảnh minh họa)
Với tôi, một người chồng giàu cho tôi nhà lầu xe hơi là điều tôi cần nhất. Vả lại, anh còn yêu tôi nữa thì chẳng cần nói cũng biết được, tôi sung sướng nhường nào...
Chúng tôi có một gia đình hạnh phúc thời gian đầu. Tuần trăng mật ở nước ngoài là điều tôi ao ước nhất. Anh cho tôi đi khắp nơi, dùng tiền tiêu xài không biết chán tay. Anh cung phụng tôi giống như bà hoàng. Cuộc sống như vậy có ai mà không thích chứ?
Nhưng, gần nửa năm không thấy tôi mang bầu, anh bắt đầu tỏ thái độ. Anh bảo, anh đã nhiều tuổi rồi, chỉ mong muốn có con mà nhất định phải là con trai. Anh không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, càng lâu càng mất cơ hội. Anh muốn tôi sinh cho anh một đứa con trai, rồi sau này cha con anh quấn quýt với nhau. Tôi bảo con gái thì sao thì anh phản ứng, anh bảo, bằng giá nào cũng phải sinh được một thằng cu...
Bẵng đi một thời gian cũng không thấy tôi mang bầu, có vẻ anh sốt ruột lắm. Anh tìm mọi cách tẩm bổ, cho tôi ăn uống đủ thứ. Anh không quan tâm tôi có thích thái độ của anh không. Anh bảo tôi nhất định phải làm theo lời anh thì mới có con. Chính sự gấp gáp của anh khiến tôi bị áp lực, khó lòng mà có bầu được. Anh còn bảo tôi, nếu không sinh được con thì anh cắt viện trợ. Lấy vợ về sinh con mà lại không sinh được thì lấy làm gì. Tiền anh cũng không cho tôi nữa, cũng không đưa tôi đi mua sắm hay đi chơi nữa. Anh muốn tôi hiểu, đồng tiền anh bỏ ra là phải có mục đích, không thể bỏ không được...
Bẵng đi một thời gian cũng không thấy tôi mang bầu, có vẻ anh sốt ruột lắm. Anh tìm mọi cách tẩm bổ, cho tôi ăn uống đủ thứ. (ảnh minh họa)
Từ đó, anh chẳng cung phụng tôi như trước, cũng không chiều theo ý tôi. Anh bảo, có nhiều tiền tôi chỉ tập trung tiêu pha, không nghĩ gì đến chuyện con cái. Đợi khi nào tôi có con, anh sẽ tính tiếp...
Mãi hơn 1 năm sau, đúng là số tôi không tốt, tôi không thể nào có bầu. Anh cũng không cần tôi đi khám xét gì cả. Anh đâm thờ ơ với tôi, không nói năng gì, suốt cả ngày anh chán tôi, anh mặc kệ cứ lao vào các mối quan hệ của anh. Và trong số đó, tôi cũng không biết là anh đã có bao nhiêu cô bồ. Lòng tôi trĩu nặng. Nói ra thì anh bảo &'cô yêu tiền của tôi chứ yêu gì tôi. Tưởng cô biết đẻ, hóa ra là không. Tôi hơi đâu mà đi cung phụng một người đàn bà chỉ biết tiêu tiền mà không biết đẻ'. Những câu nói của anh khiến tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng. Đúng, người đàn ông như anh, dù là bỏ tôi, anh cũng có thừa cơ hội để yêu những người khác. Anh cũng có thể cưới ngay một cô vợ khác sau khi tôi ra đi...
Tôi quyết định ly hôn vì sống như vậy, chỉ có tôi là người chịu nhục, được lợi lộc gì đâu. Tôi ở với anh ngày nào thì chỉ như kẻ ăn người ở ngày đó. Tôi ra đi có vẻ anh mừng lắm... Hai người đã chấm dứt chuyện hôn nhân này, anh không hề do dự. Được 4 tháng sau, anh cưới vợ mới, lại là một cô vợ xinh đẹp...
Lấy chồng nghèo lại hạnh phúc...
Tôi sống cô độc suốt thời gian dài. Vượt qua miệng lưỡi của thiên hạ, tôi cố gắng hoàn thiện bản thân. Ở nhà, không mơ tưởng tới những chàng trai giàu có nữa dù rằng khi đó tôi cũng đẹp chẳng khác gì thời con gái. Tôi cũng không muốn yêu ai, chỉ chăm chỉ đi làm, kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ.
Tôi sống cô độc suốt thời gian dài. Vượt qua miệng lưỡi của thiên hạ, tôi cố gắng hoàn thiện bản thân. (ảnh minh họa)
Rồi có một người họ hàng mai mối tôi gặp anh. Họ nói, anh là người đàn ông cực kì tốt, chân chất, dù chỉ làm công việc khá bình thường nhưng thu nhập cũng ổn... Nghe nói tôi đã bỏ chồng nên họ cũng có ý mai mối. Anh cũng từng lấy vợ, cũng qua một đời vợ, công việc cũng khá bận nên không có thời gian tán tỉnh nhiều... Tôi cưới anh về thì sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Tôi cũng không tin lắm, nhưng sau thời gian dài gặp gỡ, chẳng hiểu tại sao người đàn ông này lại gây cho tôi ấn tượng mạnh như vậy. Bố mẹ tôi cũng quý mến anh, nói anh là người có đạo đức, biết cư xử, biết kính trên nhường dưới không giống mấy gã có tiền...
Không định lấy chồng nữa nhưng mà, gặp được người đàn ông như ý, dù rất sợ mạo hiểm, tôi quyết tâm lao vào cuộc chiến hôn nhân này với anh. Hi vọng, lần này ông trời sẽ mỉm cười với tôi, vì tôi đã chọn một người bình thường, bỏ qua chuyện tiền bạc. Tôi ân hận vì trước đây mình quá thực dụng, chỉ nghĩ đến việc làm sao kiếm được nhiều tiền để sống. Càng ngày tôi càng cảm thấy mình là người đáng trách. Sau thời gian, tôi nhận ra, tình yêu chẳng thể mang tiền bạc vào cân đông đo đếm, tất cả là do hai trái tim đồng điệu có thực sự dành cho nhau hay không...
Anh đối xử với tôi rất tốt, với gia đình tôi, anh cũng hết sức quan tâm. Coi bố mẹ vợ như bố mẹ mình, chẳng có việc gì là an không giúp đỡ. Anh quan tâm mẹ tôi như mẹ đẻ anh vậy, dù mẹ bệnh hay ốm đau, anh cũng hết lòng đưa mẹ đi khám. Bố tôi có việc gì là anh nhanh nhẹn lắm, không biết từ chối...
Lấy chồng, một lần nữa người ta tò mò nhìn tôi. Lần này, tôi muốn mang hạnh phúc của mình ra đánh cược. Nhất định phải là tình yêu chân thành, nhất định phải cho anh hiểu, tôi yêu anh nhiều như thế nào và cũng hi vọng, anh nhận ra sự chân thành từ trái tim tôi...
Chồng lúc nào cũng chiều tôi, quan tâm tôi. Những bữa cơm đạm bạc nhưng không bao giờ vắng bóng 1 người. Chúng tôi luôn tâm niệm, dù có chuyện gì thì hai vợ chồng cũng ăn cùng nhau, để một người ăn sẽ buồn tẻ vô cùng. Anh bận và không có nhiều thời gian đưa tôi đi chơi nhưng bù lại, anh luôn mang những món quà bất ngờ về cho tôi, khiến tôi cảm thấy yên tâm lắm...
Lấy chồng, một lần nữa người ta tò mò nhìn tôi. Lần này, tôi muốn mang hạnh phúc của mình ra đánh cược. (ảnh minh họa)
Điều làm tôi hạnh phúc nhất chính là việc, tôi đã có bầu. Cũng lạ, lấy người chồng trước, chuyện bầu bí với tôi quá khó khăn. Vậy mà bây giờ, chỉ sau 3 tháng, tôi mang thai. Khỏi phải nói chồng tôi hạnh phúc thế nào khi biết tin này. Từ ngày hôm đó, anh đã chiều vợ lại còn chiều hơn. Anh quan tâm, lo lắng cho vợ. Bằng mọi cách anh phải tẩm bổ cho vợ con mình. Nhìn cách anh ôm vợ, nói chuyện với con, tôi mới thấy rằng, mình đã quá hạnh phúc vì cưới được anh...
Bây giờ, con đã lớn, được 2 tuổi, bi bô gọi bố mẹ, cảm giác ấy thật là ấm cúng. Ngày nào anh cũng gọi điện hỏi thăm hai mẹ con khi đi làm. Rồi tối nào khi về nhà, anh cũng chạy vào ôm con, hôn con, mua quà cho con. Anh lo lắng mọi việc trong nhà, từ việc nhà để bớt gánh nặng cho vợ. Hạnh phúc là đây chứ đâu...
Lấy anh, tôi đã rủ bỏ hoàn toàn những bộ quần áo đắt tiền, cũng không ăn mặc sành điệu, sexy, cũng đã trở thành người vợ đảm đang của chồng. Tôi tiết kiệm từng đồng để lo mua sữa cho con. Thiên chức làm mẹ khiến tôi có động lực làm mọi điều tốt đẹp... Đúng là, cuộc sống không ai nói trước được điều gì, chồng nghèo, chồng giàu thật khác nhau.
Không ai nói tất cả người giàu đều xấu, nhưng tình yêu nhuốm màu vật chất thường không bền. Chồng tôi bây giờ nghèo nhưng lại cho tôi hạnh phúc. Thật may tôi đã gặp được anh. Dù đã lầm lỡ một lần nhưng không quá muộn, tôi cám ơn ông trời đã mang anh đến bên tôi. Chồng nghèo còn hạnh phúc gấp vạn lần người chồng giàu trước đây của tôi...
Theo Khampha
Vợ sắp cưới từ hôn chỉ vì tôi chỉ có nhà cấp bốn "Em không thể ở trong căn nhà cấp 4 tuềnh toàng. Không có phòng riêng, làm gì cũng giống như sinh hoạt tập thể. Nếu muốn cưới thì anh liệu xây nhà lầu đi!". Thiệp cưới tôi cũng đã gửi, cỗ bàn tôi cũng đã đặt đâu ra đấy. Em bắt đầu dở chứng và tranh cãi đủ vấn đề. Tôi 32 tuổi,...