Đau xót vì mẹ người yêu khinh miệt
Mẹ anh quăng trả túi trái cây lên bàn: “Cháu đem về ăn đi, nhà bác không thiếu, mà con bác cũng không ăn được mấy thứ mua ở lề đường như vậy”. Tôi điếng người nhìn bà, có cảm giác đấy là những giọt nước làm tràn ly lòng tự trọng của mình.
Những điều tốt đẹp về một người mẹ hết dạ yêu con, thủy chung với chồng, tốt bụng với hàng xóm láng giềng phút chốc đã tan như mây khói. Mẹ của anh đó ư? Người mẹ mà trước đây khi chưa gặp, chỉ nghe kể, tôi đã tôn thờ. Thế mà…
Tôi quen Nam đã 5 năm và cũng ngần ấy thời gian tôi để tình yêu giấu kín trong lòng. Có thể nói, tôi yêu anh ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ trong một lần hai bên phối hợp tổ chức sự kiện gặp gỡ các doanh nhân. Tác phong làm việc nhanh nhẹn, chuyên nghiệp, đặc biệt là giọng nói ấm áp của anh khiến tôi như bị ma ám.
Tôi cứ nghĩ mãi về anh cho đến khi gặp lại và trở thành thân thiết. Rồi anh nói yêu tôi cách nay vừa đúng 1 năm. Khi ấy tôi đã xúc động đến phát khóc bởi tôi không nghĩ mình xứng đáng với người đàn ông giỏi giang ấy. Trong thâm tâm, tôi chỉ biết ngưỡng mộ anh và mơ ước…
Ba tôi cũng mất sớm như ba anh nhưng mẹ tôi đã đi bước nữa. Một đàn em nheo nhóc ra đời nên cuộc sống của mẹ và dượng thật vất vả. Chính vì vậy mà tôi đã phải bươn chải một mình để tự lớn, tự học thành người khi mới 15 tuổi. Tôi vất vả từ bé, lại xuất thân từ ruộng vườn nên không thể có được cái cốt cách cao sang của những nhà quyền quý. Có lẽ đó là lý do mà mẹ anh không chấp nhận tình yêu của chúng tôi.
Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên anh đưa tôi về thăm nhà. Nhìn nét mặt lạnh lùng của mẹ anh, tôi đã thấy bất an. Nhưng anh động viên: “ Mẹ anh bề ngoài như vậy nhưng trong lòng rất ấm áp. Đối với mẹ, anh là số một”. Lần thứ hai, thứ ba, tôi đến có khi được mời lại ăn cơm, tôi cũng muốn cùng vô bếp nấu nướng với mọi người nhưng mẹ anh gạt đi: “ Cháu cứ ngồi chơi, chuyện bếp núc có người giúp việc làm”.
Tôi còn cảm nhận được sự khinh miệt của bà đối với gia đình tôi (Ảnh minh họa)
Thật sự tôi không thấy gần gũi, ấm áp khi ở bên cạnh bà dù tôi đã hết sức cố gắng. Khi tôi nói điều này với Nam thì anh lại động viên: “ Em thương anh thì cố gắng một chút. Tính mẹ như vậy là do trước đây đã quá vất vả, một mình thờ chồng, nuôi con, phải chống chọi với đủ thứ khó khăn, cám dỗ“.
Video đang HOT
Tôi lại nghe anh, lại cố gắng tìm đủ mọi cách để yêu thương, để hòa nhập… Nhưng dường như tôi đã không có phương pháp đúng để xóa đi khoảng cách với người phụ nữ đầu tiên của người yêumình.
Cho đến hôm nghe Nam báo tin bà bị bệnh trong khi anh đang đi nước ngoài, tôi nghĩ có lẽ đây là cơ hội tốt để tôi đến thăm hỏi, chăm sóc bà nhằm hóa giải những lạnh lùng, ngăn cách. Thế mà, sự nhiệt tình của tôi đã bị dội một gáo nước lạnh. Thậm chí, tôi còn cảm nhận được sự khinh miệt của bà đối với gia đình tôi…
Nghèo đâu có phải là một cái tội? Tôi đã nghe nhiều người nói điều đó và thấy hoàn toàn đúng. Mẹ và dượng tôi rất nghèo, nghèo đến nỗi không thể chăm lo cho các con đầy đủ nhưng đứa nào cũng được học hành, không đứa nào trở thành đầu trộm đuôi cướp thì tôi có quyền tự hào đứng thẳng để sống chứ? Chẳng lẽ nghèo thì không có lòng tự trọng hay sao? Hà cớ gì tôi phải nhún nhường, quỳ lụy trước mẹ anh; một người luôn tự cao, tự đại bởi cái danh vị suốt đời thờ chồng, nuôi con?
Và tôi quyết định rời xa anh, rời xa người phụ nữ khắc nghiệt ấy trước khi Nam trở về. Thế nhưng nghĩ là một chuyện, còn làm lại là một chuyện khác.
Tôi thật sự không muốn mất anh, mất một người đàn ông mà mình biết chắc đó là người rất đáng để trao thân, gởi phận. Nhưng tôi cũng không muốn chung sống với người phụ nữ ấy trong một mái nhà, thậm chí phải giành giật với bà một người đàn ông…
Tôi không muốn chọn lựa giữa hai người cũng không muốn họ phải chọn lựa giữa tôi và một người thương yêu nhất của mình.
Có lẽ, tốt nhất là tôi nên rời bỏ cả hai…
Theo 24h
Trả thù người đàn ông phản bội
Tôi đã mất 4 năm tuổi xuân nuôi chí trả thù và thực hiện trả thù.
Tôi cũng từng là người đàn bà yêu hết mình. Tôi đã từng yêu đến quên bản thân mình. Mặc dù, ngày ấy, tôi hơn người yêu ở mọi điểm: ngoại hình đẹp, công việc ổn định, nhiều người theo đuổi.
Mà anh có đẹp trai gì cho cam. Dáng người anh thấp tủm, da đen nhẻm, "bốn mắt". Thế mà tôi vẫn bị "đổ" trước lời ong bướm của anh. Cơ quan anh nằm cách chỗ tôi làm 5 phút đi bộ. Cứ thế, sáng sáng chiều chiều, anh đưa đón tôi mặc ánh mắt của thiên hạ.
Suốt thời yêu đương, anh chưa từng chi ra một đồng tình phí. Anh bảo: " Anh góp tiền lớn, em chi tiền bé. Tiền lớn để chi cho tương lai hai đứa. Mấy khoản lặt vặt này, em chi đi".
Gia đình tôi phản ứng dữ lắm. Mẹ chỉ thẳng mặt tôi bảo: " Không chấp nhận thằng đó làm con rể".Em trai tôi thì ghét cay ghét đắng thằng cứ bám riết chị mình.
Tôi nghĩ mình đã lớn, thân làm thân chịu. Tôi yêu anh có gì sai chứ. Tôi nghĩ mọi người không thiện cảm với anh nên mới gắp mọi tật xấu đổ lên đầu anh thôi.
Đến một ngày, tôi phát hiện anh đang cặp kè với cô gái khác. Mặc tôi "tra khảo", anh nhất mực phủ nhận. Hơn 2 tháng sau, tôi nhận được thiệp cưới của anh với người đàn bà đó. Anh lấy vợ để "đào mỏ".
Lòng tôi đau như cắt. Mỗi đêm tôi đều chẳng chợp nổi mắt khi người đàn ông của mình bị kẻ khác hớt tay trên. Tôi thề sẽ làm cho gia đình anh điên đảo.
Tôi mỉm cười chúc mừng đám cưới của anh. Tôi đề nghị anh làm bạn bè thân thiết. Sau ngày cưới, tôi rủ rê anh hẹn hò với mình.
Tôi đề nghị anh mượn của nhà vợ để làm ăn chung tiệm thẩm mỹ viện với tôi. Tất nhiên, chuyện chung đụng này chỉ có tôi với anh biết.
Tôi đã bỏ việc cơ quan để chuyên tâm kinh doanh cùng anh. Lúc đầu, tôi thực hiện quyết toán hàng tháng rất sòng phằng với anh suốt 2 năm trời.
Cứ tưởng trả được thù tình, nỗi lòng của tôi sẽ nhẹ nhõm hơn (Ảnh minh họa)
Được anh tin tưởng giao cho toàn bộ việc kinh doanh, đến năm thứ 3, tôi bắt đầu biến hóa các số liệu. Tôi nhập thêm các mỹ phẩm cũng như mở rộng các dịch vụ chăm sóc sắc đẹp. Không những vậy, tôi phù thủy các số tiền có liên quan đến hóa đơn. Số tiền chênh lệch thu được, tôi đút túi riêng.
Khi đã thông thạo việc kinh doanh, tôi kiên quyết chơi anh một vố nhớ đời. Lấy cớ là người quản lý mỹ viện thật thà, tôi dọn đường để lật tẩy những dịch vụ, mỹ phẩm kém chất lượng ở thẩm mỹ viện cho khách hàng. Lượng khách đến mỹ viện tuột dốc và chúng tôi buộc phải đóng cửa.
Năm thứ 4, tôi đến khu vực khác, thuê mặt bằng và mở một mỹ viện to đẹp hơn. Tất nhiên, anh ta bị thất bại thảm hại và đã mất hết của nả. Anh ta gầm gào tới chửi rủa tôi thậm tệ. Có hề gì, tai liền miệng đấy, anh nghe là chính chứ đâu phải tôi.
Chưa hả, tôi còn lần mò tìm gặp và nói chuyện với vợ anh cho vợ anh biết anh vẫn đi lại với tình cũ. Thậm chí anh còn lấy tiền của vợ đi cho tình cũ làm ăn.
Tất nhiên, người đàn bà hoạn thư đó chẳng dễ dàng tha cho chồng. Chị ta đã ném toàn bộ quần áo của chồng ra khỏi nhà. Trước gia thế vững mạnh của nhà vợ, anh ta buộc lòng dứt áo ra đi.
Không chốn nương thân, anh ta tìm đến tôi cầu xin vá víu. Tôi đã hành anh ta ra cảnh này thì còn lòng nào muốn quay lại nữa. Tôi đẩy anh ta ra khỏi cửa không chút nuối tiếc. Và rồi sau vài lần đến cầu xin tôi vẫn trơ như đá, tôi chẳng biết người đàn ông bạc nghĩa lang bạt đi đâu.
Cứ tưởng trả được thù tình, nỗi lòng của tôi sẽ nhẹ nhõm hơn. Nào ngờ, tôi cũng chịu không ít thiệt hại trong vụ này. Tôi đã mất 4 năm tuổi xuân nuôi chí trả thù và thực hiện trả thù. Dù mọi chuyện đã chấm dứt nhưng lòng tôi sao vẫn chẳng thanh thản? Ăn Tết xong, tôi đang dự định sẽ Nam tiến để khép lại hoàn toàn quá khứ chẳng mấy yên ả của mình.
Theo 24h
Sao chẳng giữ anh? Cả anh và tôi đều giống nhau, không ai chịu nhường nhịn ai... Mỗi năm Tết đến, tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Hơn 10 năm đã trôi qua, kể từ đêm giao thừa buồn tẻ đó. Anh không chờ đến thời khắc thiêng liêng đón giao thừa cùng mẹ con tôi, lặng lẽ xách va li ra khỏi nhà. Cô con gái...