Dấu vết cuối mùa thu
Cuối thu, gió hanh hao làm khô bờ môi trong se lạnh, ta lại bất chợt thấy những mùi hương quẩn quanh trong làn gió cuối chiều hay khi màn đêm dần buông.
Những bông hoa hình sao trắng khẽ rơi, lấm tấm trên vỉa hè, gửi lại tóc ai hương hoa sữa thoảng thơm mà ngọt dịu. Và sau một đêm, mùi hương nồng nàn đến không chịu nổi, như một nỗi nhớ lâu ngày tan ra và tìm đến với nhau da diết…Ta thích hoa sữa thơm dịu dàng thôi, như cảm xúc của ta ngày ấy. Ta đếm ngược thời gian, và thấy xa lắm rồi ngày ta biết yêu lần đầu, khi ta dành cho người chút mong nhớ của riêng ta mà người đâu hay biết. Để xa dần, xa mấy mùa gió, xa mấy mùa hoa, kỷ niệm ấy trôi vào vắng lặng…không môi hôn vụng dại, không nắm tay đưa đón,Biết gì đâu mùa thu Hà Nội? Ai đã ví rằng “tóc em dài như gió mùa thu”.
Có phải vậy chăng, nhưng gió lao xao, chỉ biết làn tóc rối bời khi ta ngước mặt, ngắm nước hồ lẳng lặng không vơi đầy. Đi nghiêng qua hàng liễu rủ, chợt gió thổi bay tung, lá bay, tóc bay, ta cười khẽ. Họ đang hò hẹn, bên hồ. Ôi, ta chẳng muốn làm người vô duyên! Ta đi, bước chậm, đếm từng bước, từng bước như bù lại những lúc ta sống gấp, ta bận bịu mà chẳng kịp nhận ra khoảnh khắc giao mùa. Ta cho mình những phút lang thang, tìm từng chùm lộc vừng đỏ tươi như lồng đèn phố cổ, rơi đỏ li ti, ti li như một cơn mưa. Bắt gặp một gánh hàng hoa, sen đã lên đài, chỉ còn lác đác vài nụ sen hồng nhạt, và quỳ cánh mỏng nhụy vàng tươi…Vãn mùa sen, lá sen gửi hương thơm vào hạt cốm, nét đẹp riêng có của đất Hà thành…Ta đợi chị bán hàng dỡ gánh xuống ven đường, gói cốm bằng lá sen, buộc lại bằng sợi rạ chưa hẳn khô còn xanh màu cây lúa…
Đi nghiêng qua hàng liễu rủ, chợt gió thổi bay tung, lá bay, tóc bay, ta cười khẽ (Ảnh minh họa)
Ta ngồi lại để heo may thấm qua làn áo mỏng có những người cũng ngồi lại như ta, nhìn một vài ánh nhìn xa xăm hay trầm tư nào đó, có cả những tiếng thở dài. Bên kia, có bước chân còn chậm hơn nhịp chân ta ban nãy…Sao cuối thu rồi còn buồn vậy nhỉ? Có lẽ họ đang nhớ, đang tiếc nuối, đang bâng khuâng chạnh lòng vì một điều gì đó đã đến, đã xảy ra hay đã đi trong mùa thu nào đó? Có lẽ họ đang cô đơn vì trời sắp lạnh rồi mà bàn tay chưa ấm? Và cũng có thể, chỉ vì thu đẹp, thu man mác, trong lành nên người ta muốn dừng chân để dấu vết mùa thu vương lại, trong mắt, trên áo, trên tóc, trên môi…
Ta ngồi đây, và nhớ ra ta vừa trải qua vài ngày thu Tây Bắc, thu lạnh như chớm đông Hà Nội. Cuối thu cũng nồng hương hoa sữa, nhưng vẫn chúm chím cánh hoa ban. Ta đã thấy những nóc nhà sàn lưa thưa, chênh vênh lưng núi, đón thu về dưới rừng tre nứa bạt ngàn. Ta thấy thu sao mà hoang lạnh trên con đường đèo dốc cheo leo, mù khơi trong sương rừng mưa núi. Lúc ấy, ta nghĩ gì nào? Ta biết mình yêu mùa thu, ta biết đã cuối thu và đông sắp về trên mọi nẻo. Ta biết…ta cần giữ lại một chút cho riêng mình, “tay trong bàn tay”, ta cần giữ lại người, giữ lại dấu vết cuối mùa thu.
Ta cần hơi ấm, cần tựa vào vai người, cần buông lơi mệt mỏi, cần sự yêu thương ánh lên trong mắt, cần nhìn nhau, cần nói rằng ta yêu. Ta cần dừng lại, chậm thôi, đặt lên môi người làn môi ta thật ấm, thật dịu dàng. Đêm sâu hơn và tĩnh tại, trên cao kia ngọc lan tỏa hương, hoa sữa cũng tỏa hương, ướp không khí thơm ngan ngát. Ta không vội đi vào giấc ngủ, đắp thêm chăn ấm, ta hình dung lại ánh mắt, nụ cười ấy, và ta mỉm cười, nhắm mắt lại…Ngoài kia, trời thu trở gió, thổi bay lả tả những đốm hoa hình sao trắng, ngõ phố vắng lặng đêm cuối mùa thu…
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt em hạnh phúc ảo
Trên mạng tôi nói nhiều hơn, và nói ra được cảm xúc của tôi. Không giống cuộc sống thực tại - Tôi ít nói và thầm kín.
Trời mấy hôm nay do miền trung ảnh hướng cơn bão số 6, thời tiết se se lạnh hơn vào gữa mua thu. Ngồi bật cái máy tính quen thuộc của mình lên làm tôi bổng bồi hồi, xao xuyến nhớ đến thời gian này ba năm trước.
Ngày ấy, tôi mới làm quen với internet, tìm hiểu trên mạng tôi thấy rất nhiều thứ để mình khám phá. Một lần lang thang trên mạng tôi tìm thấy một diễn đàn của quê hương mình, do các bạn sinh viên đồng hương Hà Tĩnh sáng lập. Tôi liền đăng ký tham gia, trong diễn đàn tôi được kết bạn với khá nhiều người bạn. Tôi có rất nhiều nickname, nhiều trang blog cá nhân. Hầu như tất cả thời gian rảnh tôi dành cho việc lên mạng. Tôi mượn thế giới ảo để tìm niềm vui của mình. Trên mạng tôi nói nhiều hơn, và nói ra được cảm xúc của tôi. Không giống cuộc sống thực tại - Tôi ít nói và thầm kín. Rồi một ngày tôi vào diễn đàn có cái nickname đầy dễ thương girlxinh_dethuong_dangyeu nhảy vào trang blog cái nhân của tôi xin làm quen.
- Xin chào, làm quen với anh được chứ? Nếu ok thì cho em nick yahoo của anh nhé!
- Ok! Tôi có nickname đầy chất tán gái là kecodon_timnguoitriky nhưng cũng là một cái nick đầy chất phong trần, để che dấu cho sự cô đơn, nỗi tự ti mặc cảm trong con người tôi.
Không ngờ chúng tôi nói chuyện khá hợp, lúc đầu chỉ là chém gió, chém bão. Thế giới ảo mà, tôi cũng không phải băn khoăn khi phát ngôn những lời nói... Nhưng rồi chính tôi thấy ngượng vì những gì em kể rất thật. Em sinh viên năm thứ hai của trường đại học luật. Bố mẹ là công nhân viên chức. Em là đứa con duy nhất của bố mẹ. Một cô gái khá xinh đầy cá tính, mạnh mẽ nhưng đôi khi rất yếu đối, luôn cảm thông với hoàn cảnh người khác.
Tôi rất xúc động trước lời kể thật thà của em. Chúng tôi đã online nói chuyện với nhau nhiều đêm thức trắng. Cảm thấy rất hợp về cách nói chuyện cũng như cách cư xử, nên dần dần, tôi đã không ngần ngại kể cho em nghe cuộc sống đầy bất hạnh của mình.
- Anh sinh ra đã không được may mắn như bao người khác. Do bố anh đi chiến tranh tại chiến trường miền nam nên đã để lại di chứng chất độc màu da cam trong cơ thể anh.
Một chàng trai tật nguyền, tôi lên mạng cũng là muốn tìm niềm vui, che đi nỗi đau bị tật nguyền. Rồi tôi kể cho em nghe những chuyện học ở trường dạy nghề người khuyết tật. Tôi từng quen một cô gái cùng cảnh ngộ như tôi... Đêm giữa mùa thu đầy là vàng rụng và có một chút se se lạnh của mùa đông. Đêm như dài hơn bởi nhưng câu chuyện kể của tôi.
Đồng hồ báo 24h đêm lúc nào cũng không hay.
- BUZZ!
- Em vẫn ngồi đó chứ?
- Ừ! Em đang ngồi đây.
- Em buồn ngủ chưa? Sao không đi ngủ đi?
- Em chưa muốn ngủ anh ạ! Muốn nói chuyện với anh!
- Vậy để anh gửi bài viết trang blog của anh cho em đọc nhé, em sẽ hiểu anh hơn.
- Dạ! Cảm ơn đã chia sẽ cùng em!
.
Em nói: "Trang blog của anh đẹp và lãng mạng quá, em cũng muốn một trang blog giống anh. Anh làm cho em nhé. Thế là tôi đã thức cả đêm để làm blog dành tặng cho em. Cứ thế kèo dài theo năm tháng, chúng tôi cứ online với nhau như thế.
Rồi một ngày em gửi email cho tôi: "Anh à! Đọc bài viết trong blog anh em rất khấm phục ý trí vươn lên của anh. Từ lúc nói chuyện với anh em đã mến và có tình cảm đặt biệt với anh rồi. Anh chờ em về gặp mặt nhé".
Vào một ngày mùa hè nắng bức, tôi đang ngồi trầm ngâm đi vào thế giới ảo. Bỗng tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi Cầm máy chưa kịp alo thì em vội nói: "Anh ạ! Em đã về Kỳ Anh, đang ở cafe Gió Chiều nè. Anh đến gặp em nhé".
Tâm trí tôi rất bồi hồi không biết làm gì, có nên đi gặp em hay không. Tôi cũng tò mò muốn biết em ngoài đời thế nào. Nhưng rồi, mặc cảm về ngoại hình tôi nghĩ mình không nên đến đó. Sau một hồi suy nghĩ tôi đành viết một bức thư nhờ người gửi đến em...
"Em à! Anh xin lỗi không thế đến gặp em được. Vì anh chuẩn bị cưới vợ, cưới người con gái cùng cảnh ngộ mà anh đã kể cho em nghe đó. Anh và em chỉ là hạnh phúc ảo mà thôi. Chúng ta luôn có một khoảng cách rất xa, hai người ở hai thế giới khác nhau. Vì vậy anh không muốn gặp em. Cảm ơn em đã giành tình cảm đặt biệt cho anh. Anh cũng muốn mang lại hạnh phúc cho em nhưng không thể... Em hãy tìm một người có thể mang lại hanh phúc thật sự cho em. Còn anh sẽ chọn một nguời chung hoàn cảnh với anh để đi hết con đường của anh đã chọn. Hãy xem như anh và em là ký ức của một cuộc tình ảo không có thực em nhé. Hãy xoá nick anh trong danh bạ, nick yahoo của em, xoá số điện thoại, xoá những trang blog anh làm tặng em. Và điều cuối cùng anh muốn nói với em, chúc em tìm được anh hạnh phúc đích thực cho mình. Tạm biệt em hạnh phúc ảo của anh."
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vừa lấy chồng nhưng lòng vẫn mặn nồng với bạn trai cũ Bản thân mình cũng đang là một người vợ thì không nên có những điều gì có lỗi với chồng mình, dù cho đó chỉ là thứ cảm xúc bất chợt hiện về. Nhưng mình vẫn không thể... Tâm trạng của mình bây giờ đang rất rối bời, tình cảm trong lòng mình cũng đang rất khó hiểu. Mình biết rằng mình cũng...