Đầu tư túi quà toàn hàng đắt đỏ để ra mắt, nàng dâu tái mặt trước thái độ của mẹ chồng tương lai
Ăn cơm xong, bà gọi Thùy vào gặp riêng. Cô bối rối nhìn Khánh, không biết mình làm gì phật ý mẹ chồng.
Thùy xinh xắn, con nhà có điều kiện, du học từ nước ngoài về nên tiêu gì cũng thoáng tay. Cô cũng thích dùng hàng hiệu. Đồ ăn trong nhà toàn hoa quả, thực phẩm nhập khẩu, hàng oganic để đảm bảo an toàn.
Gặp Khánh, chàng trai hiền lành và có vẻ là con nhà bình dân nhưng gia giáo. Cô rất thích anh, cầm cưa mãi mới khiến anh chú ý đến cô.
Yêu nhau 2 năm, anh bảo sẽ dẫn cô về ra mắt gia đình rồi bàn chuyện cưới xin. Thùy thủ thỉ dò la tin tức, nghĩ cách lấy lòng mẹ chồng tương lai. Khánh tỏ ra bí mật, chỉ nói đúng một câu: “Mẹ anh cực kỳ thích tiền”. Thùy ngẩn người, mẹ thích tiền bạc mà sao có người con trai giản dị, thờ ơ với vật chất như anh?
Nghe chỉ điểm rồi, Thùy không ngại ngần gọi cửa hàng quen xếp cho giỏ quà đắt đỏ nhất. Nho sữa Nhật, Cherry size to, socola Bỉ, thêm vào chai rưụ ngoại xịn đét dành riêng cho bố chồng. Đến chiếc giỏ đựng cũng cầu kỳ và tinh tế. Kiểu này, mẹ chồng sành điệu đến mấy cũng phải ưng ý với cô thôi.
Ảnh minh họa
Đến nhà Khánh, Thùy đầy tự tin, tươi cười chào hỏi và đưa giỏ quà đặt lên bàn. Nhà đúng là rất sạch sẽ, tươm tất, nhưng đồ đạc đơn sơ, giản dị quá so với nhà cô. Hơn nữa, mẹ chồng chỉ mặc bộ đồ ở nhà nhìn cũng hơi cũ. Nhìn thấy mấy thứ đắt tiền, bà không cười mà lại thoáng cau mày.
Cô hơi chột dạ, chả nhẽ quà thế này mà bà vẫn chê? Đúng là người thích tiền bạc có khác. Trông bà có vẻ keo kiệt thế kia? Lẽ ra cô phải chuẩn bị quà cáp hoành tráng hơn. Đúng là lòng người khó đoán.
Tới bữa cơm, Thùy càng ngạc nhiên tột độ. Nhà có khách mà chỉ dăm ba món đơn giản, thịt ba chỉ luộc chấm mắm nêm, canh cua, cà muối, cá sốt cà chua. Được cái hương vị mẹ Khánh nấu rất thơm ngon. Hoa quả tráng miệng cũng chỉ có đu đủ, hồng xiêm chín ngọt. Tuyệt nhiên không ai nhìn đến mấy loại hoa quả ngoại thơm ngon cô mang đến.
Ăn cơm xong, bà gọi Thùy vào gặp riêng. Cô bối rối nhìn Khánh, không biết mình làm gì phật ý mẹ chồng. Anh nháy mắt cười, bảo cô cứ đi đi, rồi sẽ hiểu.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Mẹ Khánh nhẹ nhàng cầm tay cô, vô vỗ mấy cái rồi nói thẳng: “Khánh bảo bác thích tiền đúng không? Nó hay trêu bác như thế. Nhưng chắc cháu hiểu sai rồi. Muốn biết bác yêu tiền thế nào, về làm dâu sẽ hiểu. Cháu mua quà đến chơi phải gần chục triệu. Bằng tiền ăn gia đình bác cả tháng đấy. Lần sau tiết kiệm nhé”.
Đến lúc cưới rồi cô mới biết. Hóa ra mẹ chồng yêu tiền hơn tất cả mọi thứ thật. Bà tiết kiệm trong chi tiêu, không hoang phí cọng rau nào. Hai ông bà lương hưu hơn 20 triệu. Có điều, bà thích cuộc sống giản dị.
Đồ ăn thức uống anh em họ ở quê gửi lên. Vừa ngon vừa rẻ. Nhưng hàng tháng bà đều ra chùa nấu cơm từ thiện cho bệnh viện K. Bà còn nhận bảo trợ cho một đứa trẻ mồ côi ở cùng xóm. Mỗi tháng cho thằng bé 2 triệu tiền ăn học. Gặp người già cả bán rong, mẹ chồng thường mua đồ ủng hộ.
Những đồ của Thùy chán không dùng, bà đều bắt cô gấp cẩn thận đem cho anh em họ làm công sở ở quê. Thùy làm dâu cũng học được thói quen tốt của mẹ chồng. Cô bớt tiêu tiền hoang phí, sống giản dị hơn. Cuối tuần cô theo chân bà đi làm từ thiện. Vợ chồng cô biếu đồng nào bà nhận ngay, lập sổ tiết kiệm để dành cho thằng đích tôn.
Nghĩ lại suy nghĩ ban đầu của mình. Cô xấu hổ quá! Mẹ chồng nàng dâu giờ hiểu nhau nên gia đình luôn ngập tràn tiếng cười.
Theo Helino
Nghi ngờ con trai bị "đổ vỏ", mẹ chồng bày mưu hèn với cháu trai nào ngờ...
Có thể giữa chúng tôi còn nhiều điều chưa hiểu về nhau nhưng thực sự hành động của bà khiến tôi không thể chấp nhận được.
Trước khi lấy chồng, tôi có một cửa hiệu tóc nho nhỏ trên thành phố. Học hành không giỏi giang nên tôi cũng xác định không cố đấm ăn xôi một vị trí công việc hành chính.
Ngày quyết định lên thành phố học nghề, tôi cũng trải qua nhiều áp lực từ phía gia đình lắm. Hàng xóm xung quanh rồi họ hàng đều nói vì sao có tấm bằng đại học như tôi mà không cố chạy lấy một vị trí làm nhà nước ở xã rồi lấy chồng có con, ổn định gia đình.
Nếu vậy thì nhàn thật, nhưng lương công chức ba cọc ba đồng, biết bao giờ mới trả được hết chỗ nợ nần đã đầu tư vào để chạy. Hơn nữa, tôi nghĩ nghề nào cũng là nghề, miễn là mình làm nó một cách có tâm và không phạm pháp.
Sau một thời gian trải qua nhiều nghề và nghe ngóng tình hình, tôi quyết định trụ lại với việc học làm tóc. Tôi xin vừa học vừa làm tại một salon tóc có tiếng ở Hà Nội. Có bắt tay vào làm mới biết không có nghề nào là đơn giản, từ việc sấy tóc tưởng chừng ngon ơ tôi cũng phải học mất mấy tháng mới dám làm cho khách.
Ban đầu mẹ anh tỏ vẻ rất quý tôi cho đến khi bà biết tôi làm nghề cắt tóc gội đầu. Ảnh minh họa.
Vừa học vừa làm được năm rưỡi, tôi quyết định ra mở riêng cho mình một cửa hàng tóc. Vốn không có nhiều nên tôi chỉ mở một cửa hàng nhỏ ở ngoại thành. Công việc ban đầu khá khó khăn khi khách chưa quen, chỉ đến gội đầu chứ không làm tóc. Tuy nhiên sau một thời gian, cửa hàng tôi cũng đã thu hút được một lượng kha khá khách quen.
Trong thời gian còn học ở salon kia, tôi quen với Lâm, chồng tôi bây giờ. Chúng tôi chỉ hơn kém nhau 2 tuổi nên mọi suy nghĩ cũng như tính cách đều rất hợp nhau. Anh làm nghề xây dựng, không ở cố định một nơi nhưng bất cứ khi nào có thời gian anh đều tới thăm tôi.
Anh là người đàn ông tốt, hết mực chiều chuộng tôi, công việc lại cũng kiếm ra tiền. Ở con người anh duy chỉ có một điều tôi không mấy thoải mái đó là việc anh quá ghen tuông. Khách hàng của tôi có cả nam cả nữ, việc chuyện trò với khách là chuyện đương nhiên, chỉ có vậy mà nhiều lần anh giận dỗi vì không chịu được cảnh tôi vui vẻ bên người đàn ông khác.
Chúng tôi ngoài những lúc giận hờn như vậy ra thì rất thắm thiết. Yêu được một thời gian, anh cũng dẫn tôi về quê ra mắt gia đình. Ban đầu mẹ anh tỏ vẻ rất quý tôi cho đến khi bà biết tôi làm nghề cắt tóc gội đầu.
Tôi biết nhiều người, đặc biệt ở quê còn có định kiến với nghề này nhưng tôi không quan tâm. Với tôi, thời gian sẽ là thứ giúp mọi người trả lời câu hỏi về nhân cách đó. Quan trọng là tình yêu của chúng tôi dành cho nhau. Mùa xuân năm sau đấy, chúng tôi vượt qua mọi cấm cản của gia đình để nên duyên vợ chồng.
Lúc cưới là tôi đã có thai được hai tháng, chồng lại nay đây mai đó nên tôi nghe theo lời anh dừng công việc ở cửa hàng để về quê ở cùng bố mẹ chồng. Anh là con trai duy nhất trong nhà nên cũng không muốn cảnh bố mẹ một nơi, con cái cũng mỗi đứa mỗi nơi.
Trước đó, trong lòng tôi luôn nghĩ cứ đối xử tốt thì bố mẹ chồng sẽ tốt và yêu quý mình. Nhưng đến khi về làm dâu quê người, thực sự bước vào cuộc hôn nhân tôi mới thấu hiểu mọi thứ không đơn giản như mình nghĩ.
Dù chúng tôi cưới nhau nhưng mẹ chồng vẫn giữ định kiến về nghề nghiệp trước đây của tôi. Tôi lại có thai trước cưới nên không ít lần tôi thấy bà và hàng xóm nói bóng gió về bố của đứa trẻ. Tôi không quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác nên cũng cho qua. Nhiều lúc cục tức dâng lên đến đỉnh đầu mà nghĩ vì con nên tôi lại đành nín nhịn.
Vừa nhìn cháu bà đã nhận xét những nét trên khuôn mặt sao lại không thấy giống nhà nội. Ảnh minh họa.
Gia đình chồng tôi làm hàng ăn nên dù bầu bí tôi vẫn phải làm việc đến tận ngày đẻ. Bố mẹ chồng đều dạy từ sáng sớm, mình là dâu con không dậy thì không được. Lắm lúc mệt mỏi chỉ muốn được ở bên cạnh chồng, nằm nguyên một ngày mà cũng không được.
Rồi ngày sinh cũng tới. Thật may thằng bé lại chọn chào đời đúng lúc bố có nhà. Ít ra bầu bí xa nhau nhưng lúc đẻ có chồng ở bên cạnh cũng được an ủi phần nào. Thằng bé vừa ra đời, mẹ chồng tôi đã nhanh nhảu đón tay để xem cháu. Vừa nhìn cháu bà đã nhận xét những nét trên khuôn mặt sao lại không thấy giống nhà nội.
Cơn đau vì đẻ còn chưa hết, nay phải nghe những lời này tôi giận lắm nhưng không làm được gì. Sự việc lên đến đỉnh điểm khi vừa xuất viện về nhà được vài ngày, tôi bỗng phát hiện con mình bị mất một nhúm tóc.
Sự thật đằng sau nhúm tóc bị cắt đó khiến tôi choáng váng. "Thủ phạm" không ai khác chính là mẹ chồng tôi. Bà muốn mang đi xét nghiệm ADN để chắc chắn đấy là cháu đích tôn của mình.
Tôi giận tím người, đem chuyện kể với chồng thì không ngờ anh đáp lại rất bình tĩnh.
"Em thông cảm cho mẹ, chỉ là bà thử cho yên tâm thôi mà. Em không làm gì khuất tất thì sao phải lo".
Câu nói của anh càng khiến tôi nổi cáu. Có lẽ nào trong thâm tâm anh cũng muốn xác nhận bố của con tôi?
Theo Thu Hoài/Khám phá
Chồng gia trưởng đang trợn mắt quát vợ ăn bám tiêu hoang thì nhận ngay "liên hoàn chưởng" của người phụ nữ quyền lực không ngờ Loan hiểu tính chồng gia trưởng nên lần nào cãi nhau cô cũng chịu nhịn cho yên cửa yên nhà, vậy nhưng. Nhắc đến cảnh "sống chung với mẹ chồng" hẳn là nàng dâu nào cũng ngao ngán. Nhưng không phải mẹ chồng nào cũng ghê gớm đâu nhé. Câu chuyện về mẹ chồng - nàng dâu dưới đây là 1 ví dụ...