Đầu tư cho bạn gái nhiều mà không “sơ múi” được gì thì… quá dại
Sau mấy năm trời yêu đương vừa qua, Kỳ đã đạt làm được “chuyện ấy” chưa? Nếu đã “xong” thì cũng đừng nên tiếc nuối số của cải trót đầu tư.
Ảnh minh họa
“Bắc thang lên hỏi ông trời, đem tiền cho gái có đòi được không, ông trời mới bảo rằng không, đã vào túi gái đừng trông chờ đòi”.
Xem câu chuyện “Có phải bạn gái tôi đang “mơi” của” mà Kỳ viết, chợt nhớ tới mấy câu thơ trên ông bạn mình đọc trong lúc uống bia.
Kỳ ngây thơ quá, đưa tiền cho người yêu, giờ đừng mơ mà đòi. Thứ nhất, theo pháp luật, không giấy trắng mực đen, không có giấy ghi nợ, biết ai vay ai mà dám đi đòi. Đứa nào nó trả hóa ra nó cũng thuộc dạng đần à?
Chờ mong vào lòng tự trọng ư? Thời này lòng tự trọng trong mỗi con người cũng giảm sút nhiều để thích ứng với kinh tế thị trường rồi. Tiền liền với ruột, không ai tự cắt ruột của mình một cách tự nguyện cả.
Video đang HOT
Thuê xã hội đen đòi hộ à, không ăn thua, vừa mất tiền vừa có thể vào vòng lao lý như chơi không đùa được.
Nhưng nói gì thì nói, rất muốn hỏi Kỳ một điều nhưng tế nhị nên biết chắc Kỳ chẳng dám nói ra. Chỉ suy đoán như này thôi.
Thằng đàn ông nào khi yêu, hầu như cũng đều tỏ ra ga lăng cả. Vì sĩ gái như các cụ vẫn thường nói. Không bỏ tiền ra chinh phục, mấy khi thành công.
Song nhiều thằng khôn, kiểu “ông bỏ chân giò, bà thò chai rượu”. Ừ thì nó mất tiền cho người yêu thật đấy, bù lại nó phải được cái gì chứ?
Nói toẹt luôn đó là”chuyện ấy”. Chinh phục đến đâu, tựu chung cũng trở về cái mong muốn cốt lõi của vấn đề. Anh bỏ ra nhiều thời gian đưa đón, quan tâm đến em bằng quà tặng từ nhỏ đến to rốt cuộc cũng chỉ muốn em gật đầu chấp nhận yêu. Rồi từ cái chấp nhận yêu ấy, em phải dâng hiến cho anh cái “quý giá” của em. Đấy là lẽ đương nhiên. Nếu cuối cùng đi đến một cái happy ending thì coi như anh đầu tư cho tương lai hiệu quả. Còn không đi đến đoạn kết có hậu, cũng coi như không thiệt hại lắm, bỏ tiền mua vui một thời gian, thỏa mãn rồi thì bỏ.
Vậy hỏi Kỳ sau mấy năm trời yêu đương vừa qua, đã đạt được cái đích như đây nói chưa? Nếu đã “xong”, đã được “thông tỏ lối về” rồi thì cũng đừng nên tiếc nuối số của cải trót đầu tư. Chừng đấy, in ít thôi mà.
Còn nếu chẳng may”Cốc mò, cò xơi”, xem ra cũng không nên “cố đấm ăn xôi” làm gì. Nên chấp nhận “ngậm bồ hòn làm ngọt” coi như vớt vát được chút kinh nghiệm để lần sau đầu tư cho đúng chỗ, tránh lặp lại vết xe đổ này. Cất cái “dại gái” vào trong lòng cho kín, đừng đem đi bêu riếu nữa mà…đau.
Theo Afamily
Lấy nhau chỉ vì lỡ có con, tôi đau đớn cùng cực
Tôi và anh ta lấy nhau không hề vì tình yêu, mà vì chẳng may tôi đã lỡ có thai với anh. Khi đó cả 2 đứa cùng đang chán vì mới bỏ người yêu nên mới hành động ngu ngốc như vậy.
Ngay những ngày đi mời đám cưới tôi đã biết tôi sai lầm khi quyết định không bỏ thai mà lấy anh ta. Lúc đó tôi đã trốn đi định sẽ tự sinh và nuôi em bé một mình. Dẫu biết trước sẽ vô vàn khó khăn nhưng còn hơn phải sống cả đời với 1 người lăng nhăng như vậy. Nhưng ý định đó tôi đã không thực hiện được vì anh ta luôn theo sát tôi 24/24.
Rồi đám cưới cũng diễn ra. Từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân anh ta đã khác hẳn, coi thường, không tôn trọng tôi và gia đình tôi. 9 tháng mang thai tôi bị stress nặng. Tôi thì ở nhà, còn anh ta lên Hà Nội học tiếp Đại học.
Ảnh minh họa.
Mỗi lần tôi gọi điện cho anh ta, nếu không phải là say rồi nói linh tinh thì sẽ là xúc phạm tôi. Đặc biệt là khi anh ta ở bên cạnh có bạn bè hoặc có con gái thì càng mắng chửi tôi thậm tệ. Sau này anh ta bảo anh ta làm vậy chỉ là để có một chút sĩ diện với bạn, nhưng vì sĩ diện mà xúc phạm tôi như thế mà được sao?
Sau khi cưới tôi cũng đã nói chuyện thẳng thắn với anh là sẽ không bao giờ tha thứ nếu anh ta lăng nhăng, gái gú. Vì trước khi lấy nhau, tôi cũng biết về quá khứ tán gái "lẫy lừng" của anh, rồi gái gú này nọ. Tôi có thể tha thứ hết những gì anh đã làm trong quá khứ nhưng lấy nhau rồi thì tôi sẽ không bỏ qua những chuyện như vậy. Anh cũng đồng ý với tôi về chuyện đó.
Nhưng tôi biết những lần 2 vợ chồng ở xa, anh ta toàn nhắn tin gọi điện cho người yêu cũ và 1 người khác nữa, họ còn hẹn gặp nhau. Tôi đã đưa ra chứng cứ nhưng anh ta chối bay chối biến, nhưng tôi không to tiếng, quát nạt, chửi bới, lúc nào cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo anh.
Nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy, thậm chí anh ta còn chẳng hổ thẹn khi nói thẳng với tôi rằng: "Ở bên cạnh em thì anh chỉ nghĩ đến em nhưng em không ở bên cạnh thì anh lại muốn lăng nhăng". Khi về chung sống với anh ta được một thời gian, tôi lại càng phát hiện ra những cái tính xấu kinh khủng của anh nào là sĩ diện, ích kỷ, gia trưởng, ham chơi, thích hưởng thụ, hay nói dối, nói thì hay nhưng không làm được...
Trong khi tôi dành dụm từng đồng không dám tiêu vì 2 đứa đều làm không ra tiền thì anh ta sẵn sàng móc túi lấy hết tiền tôi dành dụm mua đồ cho con để nhậu với bạn bè. Khi sinh con xong, anh ta cũng chẳng chăm lo cho vợ con, cứ có cơ hội ra ngoài là anh ta lại la cà hết chỗ này chỗ nọ, đến đêm khuya mới chịu mò về nhà.
Tôi đã từng nghĩ nếu anh ta cứ lăng nhăng gái gú thì tôi sẽ bỏ anh ta ngay nhưng thật chẳng dễ dàng chút nào khi tôi sinh con ra. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của một người làm mẹ muốn con có đủ bố và mẹ là như thế nào. Có lẽ bây giờ kể cả anh ta có khốn nạn thế nào tôi cũng sẽ cố chịu đựng vì con tôi.
Tôi không dám chửi bới hò hét anh ta vì tôi còn đang ở cùng nhà chồng, thế nên nhiều khi tôi cảm thấy bị ức chế đến cùng cực. Tôi phải làm sao để anh ta có trách nhiệm với mẹ con tôi dù chỉ là một chút. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
"Đàn ông Việt hay kêu vợ đoảng, nhưng họ làm được gì?" Đàn ông Việt Nam luôn không ngừng kêu ca và chê bai vợ mình trong khi họ không biết họ đang có trong tay thứ gì. Còn tôi - một người đàn ông Tây lại yêu người phụ nữ Việt của mình tha thiết. Tôi là người đàn ông Tây (người Mỹ). Tôi đã học tiếng Việt được một thời gian dài và...