Dâu trưởng, dâu út
Chị là dâu trưởng, em là dâu út. Em về làm dâu khi ba má đã già.Người ta bảo: “Giàu út ăn, khó út chịu” nhưng anh chị lại muốn vợ chồng em ra ở riêng với lý do “ba má ở với anh chị quen rồi”.
Dù không vui nhưng ba má cũng đành chấp nhận vì lâu nay cuộc sống của ba má trông cậy cả vào anh chị. Bao nhiêu tài sản, đất đai, xe cộ anh chị đều đứng tên. Ba má bảo chia lại cho vợ chồng em một phần, anh chị ậm ừ cho ba má vui rồi quên luôn.
Vợ chồng em ra riêng đúng nghĩa tay trắng. Căn phòng trọ mười mấy mét vuông mùa nắng thì như thiêu đốt, mùa mưa thì ngập lụt. Em nhớ ngày em dọn đi, chị nói: “Ráng mà lo làm lụng cho có của ăn, của để như người ta; đừng có trông mong chia của vì ba má bệnh hoạn, anh chị tốn kém mấy năm nay không còn gì đâu”.
Vợ chồng em ra riêng đúng nghĩa tay trắng. Căn phòng trọ mười mấy mét vuông mùa nắng thì như thiêu đốt, mùa mưa thì ngập lụt. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Căn nhà trọ của vợ chồng em chưa bao giờ được đón chị đến thăm. Mỗi lần em về thăm ba má thì chị lại dòm ngó, săm soi coi má có “đút nhét” gì cho vợ chồng em không? Chị đâu biết rằng nhà nghèo rất dễ tự ái. Và chị đâu biết má đã khóc nhiều lần vì em từ chối những thứ má cho…
Cảm ơn chị, giờ đây em đã có của ăn của để như chị từng mong. Chúng em đã làm lụng cật lực chị à. Từng đồng tiền em kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và cả nước mắt. Vợ chồng em đã từng chia nhau một củ khoai, một chén cơm rang, một ổ bánh mì, thậm chí còn chia nhau cả cơn đói lả để dành tiền mua sữa cho con… Có lẽ chính vì vậy mà ông trời thương, cho vợ chồng em có ngày hôm nay.
Đó là tất cả những gì em muốn nói trước khi đưa cho anh chị đủ số tiền mà anh chị đang nợ nần và bị bọn cho vay nặng lãi đe dọa. Mong anh chị sẽ được bình yên trong những ngày về chiều…
Theo Eva
Chồng ở rể lại liên tục gửi tiền về cho bố mẹ đẻ
Anh đi làm, lương lậu không nhiều, kinh tế lại khó nên tình cảm vợ chồng trở nên rạn nứt, chồng hay cau có khó chịu với em.
Em và chồng lấy nhau được 3 năm, cuộc sống vợ chồng không có gì quá khó khăn. Chúng em đã có với nhau một đứa con 1 tuổi. Nhưng vì hoàn cảnh, vì công việc, em và chồng theo vào Nam ở với bố mẹ đẻ của em. Thú thực, vào đây làm ăn dễ hơn, cuộc sống cũng thoải mái hơn. Chồng em cũng không mặc cảm về chuyện ở rể cho lắm.
Nhưng cuộc sống không như ý mãi. Gia đình chồng em làm ăn khó khăn, thất bát, gặp nhiều vấn đề về tài chính. Nói chung không được phát đạt. Bao nhiêu ngày tháng ấy hai vợ chồng sống nhờ vào nhà ngoại, bố mẹ em lo cho mọi thứ. Vì trước đây, em và nhà chồng không hợp nhau lắm nên mọi chuyện cũng khó nói. Chồng em đi làm, em thì không nhưng bao năm lấy nhau, em cũng nhờ vào bố mẹ hết. Bố mẹ em cũng lo cho gia đình em nhiều, em không nhờ vả gì nhà chồng cả.
Anh đi làm, lương lậu không nhiều, kinh tế lại khó nên tình cảm vợ chồng trở nên rạn nứt, chồng hay cau có khó chịu với em. Có lần, vì thất nghiệp chồng về Bắc chơi hẳn 2 tháng. Và sau hai tháng đó, chồng thay đổi hoàn toàn.
Anh biết, bố mẹ em lo cho gia đình em nhiều nên có vẻ phụ thuộc. Vì vậy, có bao nhiêu tiền, anh đều đưa cho bố mẹ hết. (ảnh minh họa)
Anh bắt đầu khó chịu hơn với em và con. Lúc nào anh cũng tiền tiền và tiền. Anh đi làm trở lại, lương có bao nhiêu anh gửi về cho bố mẹ hết, nói là nhà khó khăn. Em không phải là người nhỏ nhen, nhưng chí ít, làm chồng, anh cũng nên nghĩ tới gia đình. Nhà anh còn bố mẹ, còn nhiều người. Anh có gửi tiền về em không cấm, nhưng ít ra cũng nên đưa cho em một ít hàng tháng để chi tiêu, lo cho con cái. Đó là chưa nói tới chuyện phải chăm sóc con như thế nào cho tốt, không có tiền em lấy gì mà tiêu.
Anh biết, bố mẹ em lo cho gia đình em nhiều nên có vẻ phụ thuộc. Vì vậy, có bao nhiêu tiền, anh đều đưa cho bố mẹ hết. Em buồn lắm. Nói ra thì anh nói em nhỏ nhen, khó chịu, ích kỉ, không nghĩ cho nhà chồng. Nhưng thật sự, anh có nghĩ cho em không. Tại sao anh lại đối xử với hai mẹ con em như vậy.
Em buồn lắm. Em biết là con dâu trưởng phải có trách nhiệm nhưng em cũng phải lo cho gia đình em chứ. Anh có hiểu được cảm giác của em không? Em muốn anh hãy chăm lo cho con cái chút ít thì anh khó chịu. Bố mẹ anh khó khăn, vậy em thì sao, gia đình em thì sao, trong khi anh đã sống nhờ nhà em rồi? Em buồn và nghĩ nhiều thứ tiêu cực nhưng vì quá yêu anh nên em nín nhịn hết, giờ thì em không biết phải làm thế nào cho tốt. Mong mọi người cho em lời khuyên.
Theo Eva
Nghỉ lễ ở nhà chồng, tôi như ôsin Vậy là cái ngày tôi lo sợ cũng đã đến, ngày nghỉ lễ 30-4 dài như Tết. Tôi cứ thầm ước chồng sẽ có dự định đi đâu đó du lịch, để tôi được thoát khỏi cảnh về nhà chồng dọn dẹp, nấu nướng nhưng chồng chẳng làm như tôi mong đợi. Và thân phận làm vợ, tôi phải chấp nhận tất cả...