Đâu phải tình cũ rủ là đến…
Làm gì khi gặp lại tình cũ ư? Tôi đã từng bồi hồi xúc động xen lẫn phấn khích khi nghĩ về điều đó rồi thêu dệt, tưởng tượng đủ kiểu về cuộc gặp lại kể từ lúc chúng tôi chia tay gần 20 năm về trước.
Gặp lại ư? Đó há chẳng phải điều tôi ao ước từ bấy lâu đấy sao? Vậy sao lại không thực hiện những điều tôi từng mong muốn kể từ khi cuộc chia tay giữa chừng khiến chúng tôi không còn cơ hội đi cùng nhau trên suốt quãng đời còn lại?
Chắc chắn, tôi sẽ cho anh biết tôi đã nhớ anh đến nhường nào, rằng cuộc chia tay ngày ấy đã khiến tôi mất ăn mất ngủ suốt một quãng thời gian dài ra sao, rồi khó khăn thế nào tôi mới tạm quên được hình bóng của anh để đi lấy chồng. Để rồi hình bóng ấy không ít khi chen vào cuộc sống của tôi những khi gia đình gặp sóng gió, dù chỉ có tôi biết anh vẫn ngự trị trong cuộc sống mới của mình như thế nào…
Video đang HOT
Điều tôi mong đợi rồi cũng đến. Nhóm bạn cũ họp lớp, thế là tôi có dịp gặp lại anh. Biết chuyện chúng tôi ngày xưa, mọi người cố tình gán ghép để anh đưa tôi về.
Anh hỏi một câu mà tôi muốn nghe từ lâu lắm: “Em có hạnh phúc không?” Sau này mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn hài lòng với câu trả lời ít nhiều kiêu hãnh lúc ấy. Tôi đã nhanh chóng nói “Có!” như thể câu trả lời đã được lập trình sẵn cho câu hỏi ấy, chỉ đợi được hỏi là tự động bung ra ngay dù cuộc sống của ai chẳng ít nhiều buồn vui, thăng trầm xen kẽ. Tôi biết thực tâm tôi muốn trả lời ngược lại để xem phản ứng của anh như thế nào, nhưng rồi tôi không muốn bất cứ tình huống nào xảy ra nếu anh biết tôi không hạnh phúc. Nếu là người nghiêm túc, hẳn anh sẽ nhủ lòng thương xót tôi?
Bằng ngược lại, anh sẽ quan tâm đến tôi nhiều hơn để bù đắp cho sự bất hạnh mà tôi chuốc lấy chỉ vì không lấy được anh mà ra? Dù mọi sự tiếp diễn thế nào cho câu trả lời “em không hạnh phúc”, tôi cũng thấy mình là người đáng thương hơn cả, nhưng sự kiêu hãnh không cho phép tôi trở nên đáng thương hại trong mắt bất kỳ ai, kể cả người ấy.
Trên suốt quãng đường về nhà, tôi muốn tin chắc ở cảm xúc của mình nên cố gắng kiếm tìm một điều gì đó từ dáng dấp gần gũi, thân thương thuở nào. Không hiểu sao mùi nước hoa quen thuộc từng làm tôi vấn vương một thuở nay nghe hăng nồng khó chịu, dưng không tôi thầm so sánh với người chồng giản dị, chả bao giờ xài nước hoa của mình dù tôi luôn cảm nhận được từ anh mùi cơ thể thân thương, gần gụi.
Nét mặt nam tính với đôi mắt to dài hơi chút uỷ mị dưới cặp chân mày rậm kia chẳng có nét gì quen thuộc trong khi gương mặt của chồng dù chẳng có nét đặc trưng gì để gây ấn tượng với những người sơ giao nhưng luôn gợi tôi nhớ đến hai thiên thần nhỏ của mình bởi các con tôi luôn được nhận xét là giống ba như tạc.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Tôi thất vọng khi chia tay sau khi trao đổi số điện thoại với anh dù không mong có ngày anh gọi lại. Quá khứ, có lẽ đã ngủ yên thật rồi, kể từ ngày anh bỏ đi không chút lý do, cứ ngỡ không nỗi đau tình nào có thể khiến tôi đau hơn thế.
Trong hầu hết các cuộc hội ngộ cùng người cũ, với một chút chủ quan, tôi cho rằng nếu ta tỉnh táo, sẽ chẳng có sự ngộ nhận, hiểu lầm dẫn đến hậu quả đáng tiếc nào xảy ra. Chuyện “tình cũ không rủ cũng đến” chẳng qua vì người ta cố tình lừa mỵ cảm xúc bản thân, ru ngủ mình bằng những điều tưởng chừng là tình yêu hay những kỷ niệm của ngày cũ, mà sự huyễn hoặc mình đa phần xuất phát từ… phụ nữ.
Họ nhẹ dạ, cả tin (hay dễ dãi?) đến mức tin rằng tình cũ mới là tình yêu đích thực, như kiểu “con cá sổng mới là con cá to”, còn tình hiện tại chỉ (còn) là cái nghĩa mà thôi trong khi một điều hiển nhiên mà họ không nhận ra (hay cố tình không muốn hiểu?) rằng nếu tình cũ là tình yêu đích thực, hay giữa hai người từng có mối lương duyên, hẳn đã không có chuyện “mới – cũ” cũng như làm gì có chuyện tình cũ ấy đã bị vùi sâu vào quên lãng (ít ra là từ phía người ấy) đến ngần ấy năm!
Theo Baophunu