Đau lòng vì người yêu “bán thân” nuôi gia đình
Vì cuộc sống khó khăn, tôi đành lòng để em làm nhân tình cho một gã đàn ông có quyền thế trong thành phố.
Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình đầy những sóng gió và bất hạnh. 15 tuổi, ba mẹ em ly dị nhau, họ đã nhanh chóng tìm cho mình một hạnh phúc mới, để lại cho em một cuộc sống cô độc bên cạnh bà ngoại tuổi đã gần đất xa trời.
Khi có được hạnh phúc mới, ba em chiếm hết tài sản trong gia đình, để rồi đi theo một người phụ nữ đáng tuổi con mình. Mẹ cũng không còn dành tình cảm cho em như trước và bà quyết định đi theo người đàn ông khác. 18 tuổi, em bước vào giảng đường đại học. Từ đây, cuộc đời của em cũng bắt đầu bước sang một ngã rẽ mới.
Em sở hữu một ngoại hình đẹp, lại có giọng nói ngọt ngào, dễ thương… cũng chính vì những yếu tố đó đã giúp em đạt được danh hiệu Hoa khôi nét đẹp học đường 2011 do tỉnh tổ chức.
Từ ngày giành được danh hiệu Hoa khôi, em được biết đến nhiều hơn, cũng được nhiều chàng trai săn đón hơn… nhưng vì tự ti với bản thân mình nên em không mảy may chú ý đến tình cảm của họ dành cho mình.
Lên đại học, em chỉ có hai bàn tay trắng. Thời gian này mẹ cũng từ bỏ người đàn ông ấy để quay về với hai bà cháu em… nhưng cuộc sống nghèo khó, không đủ ăn, đủ mặc đã khiến em lầm đường lỡ bước.
Chỉ vì cái nghèo, vì thiếu tình cảm từ cha mẹ đã khiến cho em bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc.. Từ khi được biết đến sau cuộc thi sắc đẹp của tỉnh, em đã lọt vào mắt xanh của một người đàn ông có địa vị trong thành phố. Tuy ông ấy gấp đôi tuổi em nhưng vì ông ấy quá giàu sang, sẵn sàng cho em những thứ em cần như xe máy, điện thoại, lap top, tiền tiêu xài… khiến em bắt đầu dấn thân vào con đường tội lỗi đó.
Tôi đau đớn khi nhìn người yêu làm nhân tình cho gã đàn ông ấy (Ảnh minh họa)
Em đã không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền, để rồi cái quý giá nhất của người con gái, em cũng bị ông ta cướp mất sau một lần đi chơi. Khác với những anh chàng họ Sở, khi họ chiếm đoạt được cái quý giá nhất, họ sẽ trở mặt và bỏ đi… nhưng ông ấy thì không. Ông ấy không bỏ rơi em mà vẫn lo lắng, chỉ bảo cho em về những điều trong cuộc sống, về cách đối nhân xử thế cũng như cách sử dụng đồng tiền sao cho hợp lý.
Ông ấy sẵn sàng cung cấp cho em mọi thứ, chỉ cần em chấp nhận làm người tình trong bóng tối của ông ấy. Em đã gật đầu chấp nhận một phần vì em không có tiền học đại học, một phần bà và mẹ của em đang sống một cuộc sống nghèo hèn, vất vả. Khi có ông ấy, em sẽ có được những thứ em cần và một số tiền tiết kiệm ít ỏi mang về quê biếu mẹ. Khi mẹ hỏi “Con lấy tiền đâu ra?” thì em phải nói dối, “Con đi làm thêm sau giờ học. Việc khá nhàn nhưng tiền lương cũng khá ổn”.
Video đang HOT
Người đàn ông ấy đã có vợ con và có một địa vị quan trọng trong xã hội nhưng mỗi khi nhớ em, ông ấy vẫn phải đến một cách bí mật. Em không yêu ông ấy nhưng vì những cái em cần, vì cuộc sống của ba bà cháu, mẹ con em nên em bất chấp tất cả để đạt được mục đích của mình.
Còn tôi chỉ là một chàng trai nghèo, ngoại hình cũng xấu xí nhưng tôi là cậu bạn thân từ thời cấp 3 của em, là người được em tin tưởng nhất. Rồi thời gian này, hai chúng tôi bắt đầu cảm mến nhau… Chúng tôi cùng nhau đi chơi, đi ăn và giúp đỡ nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Thế nhưng, thời gian hai đứa hạnh phúc chưa được bao lâu thì em quyết định nói cho tôi biết về mối quan hệ của mình và người đàn ông ấy.
Khi mới biết được sự thật đó, tôi đã rất sốc vì em vốn là một cô gái ngoan hiền, chịu khó và rất có hiếu với gia đình… không ngờ cuộc sống khó khăn đã khiến em thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Mặc dù rất yêu em nhưng tôi không kiềm chế được nỗi đau của mình. Tôi giận em… và trách em vì sao lại lừa dối tôi? Vì sao em lại tự tay dập tắt niềm hạnh phúc của tôi bất lâu nay?
Nhưng rồi, khi nghe em kể về cuộc đời mình, tôi đã rơi nước mắt… những giọt nước mắt cay đắng thương xót cho số phận bất hạnh của em. Cũng vì hoàn cảnh khó khăn, chật vật nên em đã phải nhắm mắt lao thân vào con đường tội lỗi đó.
Tôi không cảm thấy ghét bỏ hay khinh bỏ em như ban đầu nữa… mà thay vào đó là một tình cảm cho em trào dâng mãnh liệt. Tôi khuyên em hãy cắt đứt mối quan hệ đó nhưng em không thể… Tôi hiểu em làm như vậy, đồng nghĩa với những thứ em đã, đang có sẽ mất hết. Rồi cả bà và mẹ ở quê của em nữa… họ sẽ phải làm lụng rất vất vả nhưng cuộc sống của họ cũng sẽ không bao giờ khá được.
Nghe em kể về cuộc đời mình, tôi trách bản thân đã không thể làm được gì cho em. Tôi không có tiền để lo cho em như người đàn ông kia nên tôi nói, “Em hãy tự quyết định tương lai, cuộc sống của mình. Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em”.
Dù em “qua lại” với người đàn ông đó nhưng chúng tôi vẫn dành tình cảm cho nhau. Mỗi khi em đi với người ta, tôi lại đau khổ và cảm thấy bất vì mối quan hệ của em và người đàn ông đó. Tôi sợ khi mọi chuyện vỡ lỡ, em sẽ phải đối mặt với bạn bè, thầy cô, người thân của em như thế nào?
Các bạn ạ! Bây giờ tôi không biết phải làm thế nào nữa? Tôi rất yêu cô ấy nhưng tôi lại bất lực trước hoàn cảnh của mình. Tôi không biết phải làm sao để cho cô ấy một cuộc sống yên ấm, hạnh phúc và không phải đè nặng cơm, áo, gạo, tiền trên đôi vai gầy ấy nữa.
Hôm nay tôi viết lên những dòng tâm sự này, tôi mong các bạn hãy giúp tôi làm sao có thể đưa cô ấy trở về con đường ngay thẳng. Và qua đây thì tôi cũng xin nhắn nhủ với em một điều rằng, “Em à! Khi đọc những dòng chữ này, mong em hãy hiểu cho anh. Anh không trách em, trái lại anh thương em nhiều hơn cả lúc trước. Anh không phải là một kẻ ngốc, anh biết những gì mình đang làm em ạ! Dù mọi chuyện có ra sao đi nữa, anh vẫn yêu và luôn ở bên cạnh em! Cố lên em nhé!”.
Theo STT
Mạnh mẽ nhé, cô gái nhỏ của mùa Đông!
Nước mắt rơi để mọi thứ trôi đi. Để lúc đưa tay lau khô nước mắt, tớ biết mình cần phải mạnh mẽ đi tiếp, con đường phía trước không có cậu...
Hai năm trước,
Quán quen, 10h đêm, cậu đạp xe thật xa để mang bánh sinh nhật đến cho tớ. Và chúng mình đã cùng nhau thổi nến trong sự trầm trồ của những người xung quanh.
Tớ hạnh phúc luồn tay mình vào tay cậu. Mùa đông của tớ ấm áp quá khi có cậu đi bên cạnh. Trong phút nhắm mắt và cầu nguyện cho sinh nhật năm ấy: Tớ đã ước sẽ có cậu đi bên cạnh, sinh nhật sau và sau nữa.
Và khi tớ vừa ước xong và mở mắt, cậu khẽ hôn nhẹ vào má tớ. Tớ đã tin rằng ông trời đã đừng về phía tớ với những mong ước trong veo ban nãy.
Khi ấy, với tớ, thật sự đã đủ đầy!
Một năm trước,
Từ ngày chúng mình rời thành phố bé nhỏ quê hương, bước ra thủ đô, tớ đã hẹn ước 1 năm sẽ trở lại quán quen một lần.
Chỉ là lần này
Vẫn tớ, vẫn những cơn gió đông ẩm ương luồn qua ô cửa sổ. Vẫn tớ, vẫn bài hát quen thuộc, cậu vẫn hay bật khi bọn mình ngồi học bài ở đây năm ấy. Vẫn tớ, vẫn đôi tay luồn trong chiếc bao tay hình gấu to bự cơ mà vẫn thấy lạnh đến vậy.
Cô chủ quán vẫn còn giữ những cánh hạc giấy hai đứa từng gấp cho vào hộp. Trong những cách hạc giấy học trò ấy có tên hai đứa mình. Và thật nhẹ nhàng hỏi tớ về cậu. Tớ mỉm cười, giấu nỗi buồn trong đáy mắt, giấu nước mắt trong từng nhịp thở hắt mạnh.
Tớ mất cậu thật rồi. Cậu đã bước ra khỏi thế giới của tớ. Những ngày tháng học trò trong veo ấy đã lùi vào quá khứ, trôi về một miền xa xăm lắm.
Những cánh hạc giấy vẫn còn nguyên vẹn (Ảnh minh họa)
Mùa đông năm nay,
Lạnh! Tớ một mình trên những con phố của thành phố quê mình. Những góc đường cậu từng đưa tớ đi qua, tà áo dài bay bay và lưng cậu thật vững chãi.
Tớ đừng lặng trước quán quen. Quán trà sữa quen thuộc đã thay bằng một shop quần áo long lanh.
Cô chủ quán không ở đó, những bài hát đã thôi ngân nga, và những cánh hạc có lẽ đã bay về một góc trời xa xôi. Nước mắt tớ trào ra, tay tớ run run nhắn tin cho cậu: " Cậu ơi, quán bị phá rồi". Cậu không trả lời, tin nhắn gửi đi, nước mắt tớ ào ra. Những kỉ niệm thuở học trò sống lại như mới chỉ hôm qua.
Nước mắt rơi để mọi thứ trôi đi. Để lúc đưa tay lau khô nước mắt, tớ biết mình cần phải mạnh mẽ đi tiếp, con đường phía trước không có cậu, vơi đi nỗi nhớ, và không còn những chuyến trở về hàng năm.
Để tớ hiểu, tất cả qua rồi, quá khứ chỉ còn được gọi là hoài niệm, những gì không thuộc về ta thì đừng nên níu kéo.
Bình yên nhé, những ngày trong veo ấy!
Mạnh mẽ nhé, cô gái nhỏ của mùa đông!
Theo Tiin
Một thời để nhớ Vậy là anh không còn được gặp em nữa rồi, mong em đừng buồn nữa nhé.Mới đó mà đã 5 năm không còn nghe được giọng nói cười của em, anh nhớ lắm những phút giây được bên em, có em làm cho anh vui, vui nhiều lắm. Còn bây giờ em đã ở trong vòng tay người khác rồi. Anh ước gì...