Đau lòng vì chồng vô tâm hết thuốc chữa
Không quà, không hoa, không một lời chúc vào ngày lễ. Hình như trong suy nghĩ của chồng mình thì chỉ ở cơ quan mới có phụ nữ, còn ở nhà thì chỉ có osin thôi…
Ngày lễ 8/3 đã nhanh chóng qua đi, nhưng chị Nguyễn Thanh Hoa (165/17 Đê La Thành – Đống Đa – Hà Nội) vẫn không sao quên được nỗi buồn từ sự vô tâm của chồng.
“ Vợ chồng mình mới cưới nhau được 1 năm và mình đang có bầu 3 tháng. Trước đây thì chồng mình không có thói quen tặng hoa, tặng quà vào ngày lễ, chỉ đưa mình đi ăn uống rồi thích gì thì mua thôi. Sang năm nay chồng mình đảm nhiệm chức chủ tịch công đoàn ở cơ quan nên chưa đến ngày lễ là đã rục rịch chuẩn bị.
Mới đầu, thấy chồng mình về nhà hỏi vợ đặt hoa ở đâu thì rẻ? 8/3 mua quà gì cho chị em thì phù hợp? Mình sướng thầm trong bụng, vì nghĩ chồng ướm hỏi để mua quà vừa ý mình đây nên hăm hở tư vấn đủ thứ. Ngẫm nghĩ một hồi rồi chồng quay sang cảm ơn mình, vì đã giải quyết giúp chồng vấn đề đau đầu là mua gì cho chị em ở cơ quan vào ngày 8/3. Hơi chưng hửng một chút nhưng cũng tự an ủi là chồng mua quà cho đồng nghiệp nên chắc chắn sẽ nhớ mua quà cho mình…”.
Đến ngày 8/3, chị Hoa vẫn hy vọng nhận được quà từ chồng nhưng đến 3h chiều vẫn không một dòng tin nhắn. 5h chiều, rồi 7h tối, 8h tối mới thấy chồng về.
“Chồng mình dắt xe vào và vẫn như mọi khi, trên tay chỉ có chiếc cặp, không hoa, không quà. Mình thấy hơi buồn, nhưng vẫn cố chờ đợi xem có gì bất ngờ hay không nhưng cho đến 11h đêm chồng mình lên giường đi ngủ mà không ý kiến gì. Mình mới giả vờ hỏi chồng ngày hôm nay ở cơ quan thế nào, chồng mình hăm hở kể vui lắm, các chị em thích lắm. Nghe thấy thế mà giận đến tím người, nước mắt trào ra rồi bao nhiêu ấm ức mà lôi ra nói bằng sạch. Chồng mình thanh minh thanh nga một hồi rồi cười xuề xòa bảo việc ở cơ quan bận quá nên anh quên béng mất. Thế đấy, nhớ mua quà cho đồng nghiệp ở cơ quan nhưng lại “quên” mua quà cho vợ. Chẳng hiểu là vô tâm quá mức hay thế nào?”.
Video đang HOT
Chỉ ở cơ quan chồng mới có phụ nữ
Không khác gì trường hợp của chị Hoa, thậm chí còn “thê thảm” hơn bởi cứ hễ nhắc đến là chị Phạm Thu Thủy (24 Trương Định – Hoàng Mai – Hà Nội) lại rơm rớm nước mắt khi nhớ về sự vô tâm hết thuốc chữa của chồng.
“Chồng mình làm ở công ty xây dựng. Lấy nhau cũng được 5 năm rồi, nhưng mọi ngày lễ trong năm từ 14/2, 8/3, 20/10, thậm chí là cả ngày cưới hầu như chồng mình không thèm nhớ và cũng chẳng thèm quan tâm. Như ngày 8/3 vừa rồi, vợ thì cứ mong ngóng, thỉnh thoảng lại nhắc khéo còn chồng thì cứ lảng đi, không chịu hiểu. Cho đến tối ngày 7/3, biết là không thể khéo léo, tế nhị với chồng được rồi, mình mới nói thẳng là mai 8/3 đấy, anh liệu mà mua quà cho vợ đi. Tưởng nói thế là chồng phải im rồi cun cút đi mua quà cho vợ, ai ngờ chồng buông một câu chán hẳn: vớ vẩn, tiền thì không có, quà cáp câu nệ làm gì. Mai anh về muộn đấy, vì công ty tổ chức ăn uống 8/3 cho chị em ở công ty. Thế đấy, chồng đã bảo vậy thì biết nói sao. Giận dỗi quay vào giường nằm khóc vì tủi thân kinh khủng. Người cơm bưng nước rót, giặt giũ, chăm sóc con cái cho chồng thì không phải là phụ nữ, không đáng được chúc tụng, còn người dưng nước lã, bạn bè đồng nghiệp ở công ty mới là phụ nữ, mới đáng được tôn vinh…”.
Tưởng rằng tuy chồng nói không mua quà nhưng ít nhất cũng phải có lời chúc hoặc chí ít là một tin nhắn, một cuộc điện thoại để chứng minh sự quan tâm của chồng với vợ, vậy mà ngày 8/3 của chị Thủy lại trôi qua đầy đau buồn.
“Đêm 7/3 nằm trên giường khóc, rồi cố tình sụt sịt rõ to nhưng chồng vẫn ngáy o o. Sáng dậy đi làm, chồng thay quần áo rồi dắt xe ra cửa phóng mất hút, không dắt xe cho mình, cũng không thèm ngoái lại nói câu nào. Buồn tủi đi làm, hy vọng gỡ gạc được cái tin nhắn nhưng đến chiều, rồi đến tối cũng chẳng thấy gì. Đến 11h đêm ngày 8/3 chồng về nhà trong tình trạng say ngất ngưởng. Vợ vừa phàn nàn vài câu chồng đã quay sang quát nạt: một năm có vài ngày lễ thì phải để cho người ta vui vẻ với anh em, bạn bè chứ. Bực quá lại ôm mặt khóc tu tu, nhưng là khóc hẳn trước mặt chồng chứ không chạy đi chỗ khác nữa. Vậy mà chồng cũng chẳng để ý, nằm vật ra giường. Hình như trong suy nghĩ của chồng mình thì chỉ ở cơ quan mới có phụ nữ, còn ở nhà thì chỉ có osin thôi…”.
Theo Afamily
Yêu người ấy, mình chẳng được gì mà sao vẫn cứ yêu điên dại
Yêu người ấy, mình chẳng có gì. Không hoa, không quà, không một ngày nào được ở bên trong những dịp lễ quan trọng. Chỉ có cảm xúc yêu, yêu trong sự cô đơn và nhớ nhung!
Yêu người ấy mình chẳng được gì, không được nắm tay cùng nhau dạo bước. Chỉ có thể chìm đắm trong những nụ hôn tưởng tượng và lạc vào miền hoan ái trong mơ. Nhiều khi mình nghĩ, ngủ đi, cố bỏ qua, ngày mai dậy sẽ quên hết. Ấy mà đêm lạnh, lại có ngủ được đâu?
Đấy là chưa kể những lúc trái trời, người ta thường trực giận. Chỉ vì một câu của mình, là người ta dỗi, chặn mọi liên lạc là thường xuyên. Mình buồn bã như kẻ mất sổ gạo khi chấm xanh vụt tắt, lại mừng rỡ khi chấm xanh kia sáng bất ngờ. Vui không gì tả được, nói chuyện lại chỉ sợ chấm xanh kia tắt mất! Cứ như mình đuổi theo một cái bóng vậy!
Con người ta thật tham lam, vô cùng tham lam. Lúc đầu mình chỉ ước người ta đừng lạnh nhạt với mình, thế là đủ. Chỉ cần người để mình đơn phương, thế là đủ. Vậy mà khi người dịu dàng mình lại muốn hơn rất nhiều, muốn được người yêu lại mình, muốn được ôm lấy người mà yêu thương! Vậy cái đủ ngày xưa khi người hờ hững, nay lại biến thành cái ham muốn sở hữu riêng mình? Liệu tình có bất công không?
Yêu người ấy mình thật sự chẳng có gì, ngoài nỗi lòng lúc nào cũng đầy vơi những tâm sự, chẳng biết trút bỏ vào đâu cho thỏa! Người bảo mình hãy yêu người khác đi cho hết cô đơn, cho hết những năm tháng một mình, cho hết cảm giác thèm cơm bốc khói trong những ngày giá lạnh. Thèm một bàn tay nhỏ bé mỗi khi đêm về. Người không hiểu, xung quanh nhiều, mà có hợp đâu!
Ảnh minh họa.
Yêu người, mình chẳng có gì, tâm hồn chết đi đến mấy lần, nửa đời cũng cạn đi mấy lần, cảm xúc cũng đóng thành băng đến mấy lần, mà sao vẫn không thôi ngừng nhớ đến người, dù nói chuyện đã là rất nhàm chán, mà không nói, mình chẳng thể yên!
Yêu người, quả thật rất khổ tâm! Nỗi lòng này người có hiểu?! Vẫn biết cuộc đời có nhân quả. Sống không thể vừa được lòng tất cả, nên chỉ có thể sống riêng theo cách của mình. Chỉ là cảm xúc, không phải cứ muốn là sẽ được. Người không phải là mình, không thể nào sống cuộc đời thay mình! Mình thật sự khâm phục những người nghĩ rằng, lỡ ngày mai ta chết, ta phải làm được những điều mình thích ngay hôm nay, dù điều đó thiên hạ họ nói sai, mà đúng với bản thân, ta vẫn làm!
Di An
Ngày đem sính lễ trả lại nhà trai, chị đã khóc suốt quãng đường đi, nhưng chị không hối hận Trời sinh em không được bình thường như bao nhiêu người khác thì hãy để chị hi sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ em. Em gái, ngày em sinh ra đời, chị đã được 7 tuổi, anh Hai 11 tuổi. Mẹ bảo mẹ không muốn sinh em nữa vì gia đình ta có giàu có gì đâu. Mẹ sợ không lo...