Đau lòng nhìn cảnh bố đánh đập mẹ
Tôi không thể cầm lòng được mỗi khi nhìn những giọt nước mắt tủi hờn rơi trên mắt mẹ (Ảnh minh họa)
Đời người phụ nữ, điều đau khổ nhất chính là có một người chồng không hiểu mình…
Cuộc đời của mẹ tôi là vậy!
Mẹ lấy bố khi mẹ 24 tuổi, cái tuổi ở quê người ta bảo là ế. Đám cưới diễn ra nhanh chóng vì ông bà bảo bố tôi hiền và khỏe mạnh, thế là đủ để xây dựng một gia đình. Thế nhưng, đâu có biết được một điều về người đàn ông thương vợ ấy lại là một người độc đoán.
Bố thương mẹ. Tôi không phủ nhận điều đó, thậm chí rất yêu thương. Ngày mẹ ốm vì triệt sản và chửa ngoài dạ con, bố chăm mẹ bằng gà tần ngải cứu, bằng tam thất hấp mật ong trứng gà, đấy là một điều mà không phải bất cứ người chồng nào cũng làm được.
Nhưng kiểu yêu thương của bố rất kì quặc. Bố không hiểu mẹ và không tin tưởng mỗi khi mẹ đi ra ngoài. Bố không thích mẹ gặp gỡ bạn bè, lớp mẹ họp lớp, bố cấm mẹ đi. Mẹ đi với bạn – những người bạn chung của bố mẹ và mỗi lần đi chơi về, bố đánh chửi, đuổi mẹ đi khỏi nhà… và không biết đã bao nhiêu lần như thế! Vì thế nên mỗi lần đi đâu, mẹ thường đưa tôi đi cùng hoặc nhờ tôi chở đi chứ không bao giờ dám đi một mình nữa.
Video đang HOT
Tôi thật sự bất lực đứng nhìn cảnh bố đánh đập, chửi mắng, đuổi mẹ ra khỏi nhà như vậy ư? (Ảnh minh họa)
Hè vừa rồi, lớp cũ của mẹ tổ chức đi Sầm Sơn nghỉ 2 ngày, bố cấm mẹ và không cho đi. Lúc ấy tôi cũng nghỉ hè về, thấy mẹ buồn vì bố không cho đi, tôi xin mãi, cuối cùng bố cũng đồng cho mẹ con đi. nhưng rồi, một chuyện gần đây nhất đã khiến mẹ tôi rất buồn. Hôm ấy, mẹ đi thăm bạn ốm, rồi cùng đi ăn tối với bạn. Trong lúc đang ăn thì bố gọi điện liên tục bắt mẹ về nhà… vậy là mẹ lại vội vội vàng vàng bỏ dở bữa ăn với bạn để về nhà. Nhưng khi mẹ vừa về đến nhà thì bố lại đuổi mẹ đi, không cho vào nhà nữa…
Tôi không hiểu cái kiểu ghen tuông kì quái của bố. Những giọt nước mắt của mẹ đủ làm tôi đau vì thương mẹ. Mỗi lần về quê ít ngày, thấy bố mẹ cãi nhau, tôi bất lực và chỉ muốn trở lại trường ngay lập tức. Anh em tôi đã không làm được gì giúp mẹ, đã không khuyên được bố để bố tin tưởng mẹ hơn. Điều duy nhất tôi có thể làm từ trước đến nay là 2 lần mang về cho mẹ 2 cái giấy báo đỗ đại học với điểm số cao. Vậy thôi…
Mẹ bảo: “Chỉ cần mình mẹ chịu là đủ, các con không cần phải lo, lo mà học tốt để trả nợ cho mẹ thôi!”. Tôi khóc vì thương mẹ quá! Gia đình cũng có những ngày hạnh phúc nhưng những lúc bố nổi máu ghen tuông như thế thì đúng là một sự bất hạnh!
Tôi không biết phải làm sao để giúp mẹ nữa? Cũng không biết nên làm thế nào để bố hiểu và thương mẹ hơn… Những trận đòn roi, những lần mắng chửi của bố, những lúc đuổi mẹ ra khỏi nhà… tôi không thể cầm lòng được mỗi khi nhìn những giọt nước mắt tủi hờn rơi trên mắt mẹ. Chẳng nhẽ… tôi thật sự bất lực đứng nhìn cảnh bố đánh đập, chửi mắng, đuổi mẹ ra khỏi nhà như vậy sao?
Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thể làm được một điều gì đó nhỏ nhoi giúp mẹ mình!
Lê Thương (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bình yên sau 30
Tuổi 30 để suy tư, trầm lặng hơn... (Ảnh minh họa)
Trước 30 người ta tự hào về nhan sắc, sau 30 người ta lấy lý do mình thông minh, nhiều kinh nghiệm để khoả lấp sự trống trải khi cô đơn...
Cô vẫn ngồi đó, góc phố khi lên đèn, chiều tan sở không vội vã, không chen lấn giữa dòng đời xuôi ngược. Tuổi 30 để suy tư, trầm lặng hơn, cô cần có thời gian để nhớ anh, nhớ và cảm nhận sau chia tay không là nước mắt, không là vị đắng cuộc đời như giọt café đang rơi kia... đắng, thơm nồng nàn và mạnh mẽ như người đàn ông của cô ngày ấy!
Cô cười mỉa mai sự so sánh vô tình giữa ly café và một gã trai, từng trải, đầm ấm và lãng mạn... Như không thôi trách anh, như mất đi điểm tựa khiến cô gục ngã, như có những nơi dù chỉ đi qua một lần nhưng vẫn nhớ mãi, có những lời nói dù không cố tình song vẫn ám ảnh và dù chỉ một lần niềm tin bị đánh cắp sẽ mất hết hy vọng vào đàn ông... như cô bắt đầu dè dặt hơn khi tiếp xúc, mặc dù từ sau khi anh đi, cô cho phép mình buông lơi, hờ hững một cách khiêu khích đến vô tâm gieo vào lòng những người đàn ông khác đầy tình ý nhưng vô vị... vô vị lắm. Một trò chơi cút bắt không ngừng nghỉ để khi còn đối diện một mình, nước mắt của đàn bà 30 mới cảm nhận được cay đắng như thế nào.
Người ta bảo, nếu không thể quên chỉ còn cách là cố nhớ, như khi nhắc đến nỗi đau bao nhiêu thì cảm thấy ân hận về cái hạnh phúc qua, để san sẻ lỗi lầm, chia đôi mất mát, vì biết đâu người đàn ông của cô bây giờ cũng đang đau vì một ai đó. Đơn giản, cô không nghĩ rằng, một người cô yêu say đắm, yên tâm trao gửi cả cuộc đời lại quá phũ phàng luôn gieo nỗi cô đơn, nỗi buồn cho phụ nữ như cô sao?
Đàn bà 30 còn biết thả trôi cảm xúc, say mê nhiệt huyết hơn với cuộc sống... (Ảnh minh họa)
Cô bình lặng, sau 30 sinh nhật một mình, trốn vào một góc khuất, những ngọn nến cô tự thắp sáng, bánh kem và những bó hoa bạn bè gửi tặng kèm lời nhắn "Bình yên hơn sau 30". Đúng rồi, bình yên hơn sau 30, không là cuộc sống trước đây thì sẽ là niềm tin hy vọng về một tương lai mà trước 30 cô chỉ dám ước mơ và nghĩ mình xứng đáng được nhận từ một ai đó.
Đàn bà 30, tự tin và hấp dẫn ở nét riêng và sự độc lập, hiểu mình để biết lúc nào nên từ chối hay nhận về những cái phù hợp. Đàn bà 30 còn biết thả trôi cảm xúc, say mê nhiệt huyết hơn với cuộc sống, biết cách chăm lo cho một người đàn ông chu đáo hơn và cũng tế nhị hơn. Đàn bà sau 30 thường để lại nhiều cảm xúc và những băn khoăn khơi gợi trong lòng đàn ông, hơn nhan sắc thoáng qua mà đàn ông kia thèm muốn. Trước 30 người ta tự hào về nhan sắc, sau 30 người ta lấy lý do mình thông minh, nhiều kinh nghiệm để khoả lấp sự trống trải khi cô đơn, đánh chút phấn son để che đi sự tuột dốc trong tinh thần và để kéo lại thời gian, cho mình thêm cơ hội để hoàn thiện vẻ đẹp nhiều hơn ở bản chất. Và đàn bà sau 30 như cô biết cách thu hút và quyến rũ nhiều gã đàn ông, biết mơn trớn danh vọng, sự thành đạt, bản ngã và xoa dịu nỗi đau, hay làm nguôi cơn giận thay vì lấy nước mắt để đàn áp. Bình thản sau 30, đàn ông tìm đàn bà như cô làm chỗ dựa...
Nhưng cô vẫn vậy. Ừ, thì cô một mình, lẻ loi và lui về góc lặng của riêng mình, cái bóng khi anh đi, rời xa cô vẫn đổ dài trước mặt, hiện hữu như thể đau hơn mỗi khi cần phải khóc. Cô lại gieo tâm tư vào cái vĩnh cửu của tình yêu, những lời hứa khi xưa và bất hạnh để lại... Người ta bảo, khi yêu thì không hiểu vì sao nhưng chia tay thì có trăm ngàn lý do để rũ bỏ. Nhưng với tình yêu của cô dành cho anh cũng đủ dài, đủ rộng, đủ sâu để xóa bỏ mọi lỗi lầm trong quá khứ. Vậy mà, khi buông tay... đàn bà 30 vẫn khóc khi nhắc về sự lấp liếm ngụy biện của người đàn ông bội bạc.
Cô lại gieo tâm tư vào cái vĩnh cửu của tình yêu... (Ảnh minh họa)
Bình yên sau 30, là lo lắng cho tương lai. Sau 30 cô không chờ đợi một tình yêu lãng mạn, mà tìm đến bạn bè, sự cảm thông, chia sẻ, tán gẫu, ngẫm nghĩ sự đời... buồn vui đan xen và nhìn đàn ông ở địa vị, trí óc, cả cái xe anh ta đi, cô vợ và những đứa con, tự hỏi: Họ hạnh phúc hơn mình?!
Sau 30, như cô bây giờ, tự do là tài sản, là thứ thời gian không mua được, nhưng cũng là khoảng trống rất dài, không khỏa lấp, không thay thế cũng không lặp lại...
Sau 30, sự chia ly làm người ta không còn nghĩ nhiều về người đàn ông, về người sẽ lấy làm chồng. Sau 30, người ta nghĩ có những mối quan tâm nhiều hơn là cảm xúc của người yêu, đó là quan tâm đến bản thân, hào phóng thụ hưởng cuộc sống! Sau 30, không phải là ích kỉ mà là nghĩ cho bản thân để sống tốt với cuộc đời!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Phận gái má hồng... Tôi đã lặp lại cuộc sống ấu thơ của mình cho con (Ảnh minh họa) Vết rạn gia đình bắt đầu từ ngày anh dành cho tôi những lời thô tục cùng cái tát sượt. Anh đánh cắp dần những niềm tin, tình yêu trong tôi mà không đáng nhẽ tôi phải nhận ra nó ngay trong ngày cưới khi anh tha thiết...