Đau lòng nhất là khi buồn mà không thể khóc
Có những việc không nhất thiết để người khác biết được, vì nỗi buồn của ta vô tình sẽ trở thành gánh nặng của họ.
Nếu buồn thì nhất định phải khóc vì đó là cảm xúc của con người, đó cũng là cách giải tỏa hữu hiệu nhất. Giọt nước mắt chính là những uất ức, tiếc thương, nhớ mong mà chúng ta đã giữ trong lòng quá lâu. Nhưng lại có những người dù buồn đến mấy, dù bên trong đã sụp đổ mà không ai có thể thấy họ rơi một giọt nước mắt nào. Vậy có phải là đau lòng quá rồi không?
Cô gặp anh giữa phố đông người, thường thì các cặp đôi yêu nhau khi nhìn thấy vậy sẽ chạy lại để nắm tay. Nhưng cô chỉ đứng im một chỗ nhìn anh rồi cười vì giờ bàn tay anh đang bận nắm lấy một người khác, một người mà cô cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ trở lại bên anh nữa. Vì những câu chuyện của anh nói với cô vẫn khẳng định hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại.
Cô bật cười như bắt gặp một chuyện vui lắm không phải tiếng cười chua chát như người ta thường thấy. Cô không quay đi chạy trốn mà khẽ bước qua như hai người xa lạ, cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra chỉ là thời gian qua cô luôn lừa dối bản thân mình về tình yêu của hai người.
Tối hôm đó, anh đến tìm cô để giải thích cô vẫn sẵn sàng gặp anh mà không thấy khó chịu. Thường thì khi bị lừa dối người ta sẽ có hai trạng thái đau đớn tột cùng và nhen nhóm sự thù hận nhưng sao cô vẫn bình thản đến lạ.
Anh ôm cô vào lòng cô cũng không đẩy ra, anh bắt đầu kể về câu chuyện của anh và người cũ. Cô tất nhiên chẳng có quyền gì ghen tuông vì cô là người đã cướp anh ra khỏi vòng tay cô gái ấy. Cô nhìn anh mỉm cười: “Thời gian qua hai người vẫn nhắn tin quan tâm nhau em biết hết chỉ là em không nói thôi. Vì đúng là cô ấy đã phải chịu một nỗi đau quá lớn do em gây ra”.
Anh đã mong cô sẽ hiểu và cô hiểu thật hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình cô là người không đau trong đoạn đường tình cảm này. Sau hôm đó, anh không thể nào tìm được cô, cô giống như một cơn mưa rào bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi.
Bạn bè cô ai cũng biết chuyện đã xảy ra nhưng tuyệt nhiên không một ai thấy cô khóc, đôi mắt cô cũng không sưng húp lên sau mỗi đêm. Nhiều người nói có thể cô không đau thật, cũng có người nói tình yêu của cô chẳng đủ sâu để phải đau.
Đứa bạn thân hỏi cô: “Mày không buồn à? Như mọi lần kiể gì cũng tìm tao khóc thế mà lần này tao lại phải tìm mày để hỏi chuyện”. Cô khẽ nhăn mặt vì cà phê đắng ngắt đầu môi: “Khi buồn người ta sẽ khóc để vơi đi nhưng khi buồn mà không cho phép mình khóc mà phải giữ trong lòng thì theo mày cái nào đau đớn hơn?”.
Cô biết đứa bạn đang mang đôi mắt cảm thương ra để nhìn mình, nhưng cô chỉ chớp mắt nhìn nó lạnh lùng: “Đấy tao ghét cái kiểu người ta sẽ dùng đôi mắt đó để nhìn mỗi lần thấy tao khóc nên thôi đi”. Hơn nữa cô biết nếu cả cô và người kia cùng khóc thì anh sẽ lại khó lựa chọn giữa việc ra đi và ở lại.
Trước đây, cô vì tình yêu này mà tranh giành đến mức quên cả bản thân, cô đã khóc nhiều đến nỗi kiệt quệ, cô cũng không thể quên được những đêm tối chỉ có một mình để chờ đợi một người, cô cũng không đếm nổi đã bao lần thấy anh ở bên cô chỉ trong khoảnh khắc mà vẫn không quên nhắc cô: “Anh không bắt em yêu anh là em tự nguyện nên đừng đòi hỏi gì ở anh”.
Cô tự cảm thấy ít ra người đó còn may mắn hơn cô, không phải chứng kiến quá nhiều chuyện tàn nhẫn như mũi dao cứa vào tim hàng ngày. Rồi cả cái cách anh nói cần một bờ vai khiến anhbình yên.
Đèn xanh bật lên, cô đang định sang đường thì nhìn thấy anh ở phía bên kia. Nhưng rồi có một người đã chạy đến ôm cánh tay anh, cô lập tức quay mặt đi để những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt. Không phải cô không khóc mà là đã từng đau lòng đến mức không khóc nổi.
Theo ilike.vn
Chúng ta, ai cũng có câu chuyện của riêng mình
Không một ai ngay từ khi sinh ra đã được đặc quyền tận hưởng những thứ êm đềm một cách trọn vẹn, không ai cả.
Chúng ta có những câu chuyện của riêng mình, và chúng ta có quyền viết tiếp hoặc kết thúc. Nhưng nếu vẫn cứ sống trên đời thì cứ mạnh dạn mà ước mơ đi, ngay cả khi ước mơ đó bị chôn vùi cùng vô số những điều bí mật.
Những câu nói giúp bạn thay đổi cách nhìn về cuộc sống
* Đại dương sẽ không thể đánh chìm một con tàu nếu nước không tràn vào bên trong nó. Tương tự, những khó khăn sẽ không thể quật ngã bạn nếu bạn không cho phép chúng làm thế.
* Đôi khi, không phải là một người đã thay đổi, chỉ là họ đã tháo chiếc mặt nạ xuống mà thôi.
* Lo lắng thái quá chính là điều vô nghĩa nhất trên đời. Nó giống như việc bạn cầm một chiếc ô và đi lòng vòng đợi trời mưa xuống.
* Chúng ta chỉ được sống một lần, vì thế hãy làm những gì khiến bạn vui vẻ và ở bên người khiến bạn hạnh phúc.
* "Đừng nhầm lẫn tính cách tôi và thái độ tôi. Tính cách của tôi nói lên con người tôi, còn thái độ của tôi tuỳ thuộc vào con người bạn".
* Thành công không phải là đích đến cuối cùng, thất bại cũng chẳng phải vực sâu thăm thẳm, đó chỉ là động lực để bạn vững vàng hơn trên con đường phía trước.
* Nếu bạn muốn có được những điều chưa bao giờ có, thì hãy làm những điều bạn chưa bao giờ làm.
* Giống như loài hoa dại, hãy học cách sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, ngay cả khi người đời cho rằng bạn không thể.
* Khi bạn muốn tìm một người thay đổi được cuộc đời bạn, hãy nhìn vào gương.
* Đừng bao giờ hối tiếc những gì đã xảy ra trong quá khứ, vì thời điểm ấy, đó chính xác là những gì bạn muốn.
* Sự khác biệt duy nhất giữa một ngày tốt đẹp và một ngày tồi tệ nằm ở chính thái độ của bạn.
* Nếu như bạn mong đợi người đời sẽ tử tế với bạn chỉ vì bạn tử tế với họ, thì cũng giống như việc bạn trông chờ một con sư tử không ăn thịt mình chỉ vì mình không ăn thịt nó. Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, hãy học cách thích ứng với điều đó.
* Đừng bao giờ tiết lộ bí mật của bạn cho bất cứ ai, bởi vì tự bạn còn không giữ được thì còn trông mong vào ai kia chứ?
* Hãy mạnh mẽ lên đi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Bầu trời có thể bão bùng, nhưng mưa không thể rơi mãi được.
* Nếu người khác tôn trọng bạn, hãy tôn trọng họ. Nếu họ không tôn trọng bạn, vẫn cứ tôn trọng họ, đừng để hành động của người khác ảnh hưởng đến nhân cách tốt đẹp của bạn. Bởi lẽ, bạn chính là bạn chứ không phải là một ai khác.
Chấp nhận sự khác biệt của người khác (Hà Lê)
Có một bộ phim tài liệu, kể về tình yêu của một anh ở Hà Nội, yêu một anh ở trong TP Hồ Chí Minh.
Sau khi xem xong, một nữ phóng viên cho rằng, tôi nghĩ các bạn nên bỏ hết những gì làm anh ấy trở nên kì quặc đi, tôi cứ thấy anh ấy kì quặc làm sao, tôi nghĩ rằng khán giả sẽ không chấp nhận việc đó.
Bỏ qua việc cô ấy đến từ đâu, cô ấy là ai. Nhưng khi ở trong căn phòng đó, tôi nghĩ, chúng ta đều bình đẳng, nhiều tuổi hay ít tuổi, là thầy hay là trò, nổi tiếng hay không nổi tiếng, đã làm rất nhiều phim tài liệu hay bập bõm mới cầm máy quay.
Và chúng ta, đang học cách chấp nhận sự khác biệt của người khác, chứ không đi áp đặt quan điểm của mình cho người khác.
Chúng tôi có than phiền điều đó với một người, chú chỉ cười. Nhìn thấy nụ cười đấy tôi không nghĩ nhiều về việc đó nữa, tôi học được sự bao dung từ nụ cười của chú.
Chúng ta đang cố gắng để hiểu được người khác, và chấp nhận sự khác biệt của họ, và điều chúng ta cần, là sự bao dung.
Tôi may mắn khi có gia đình, cũng như gia đình những bạn đi học xa nhà khác, cho con cái họ đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, để trưởng thành. Tôi có một chị, gái Hà Nội, 29 tuổi và quyết định đi ra khỏi nhà, thuê nhà ở, chị kể từ khi chị quyết định như vậy, chị cảm thấy rất tự do.
Tôi cũng có một chị, thú nhận rằng cảm thấy không thoải mái khi tiếp xúc với những người đồng tính, nhưng chị vẫn đi quay, vẫn tiếp xúc với họ, vẫn lắng nghe họ, chị nói: "Chị đang cố gắng hiểu họ, và chấp nhận họ."
Tôi nhiều lúc cũng không nghĩ được rằng mình kì quặc cho đến khi bạn tôi nói tôi hay có tư tưởng quái gở, hành động cũng vậy, nhưng hai đứa nó vẫn hằng ngày sống cùng tôi, tôi vẫn dọa đạp vào mông mỗi đứa một phát khi mắc màn đi ngủ, hai đứa vẫn cằn nhằn việc mắc màn ngủ làm chúng nó khó chịu, nhưng vẫn để tôi mắc màn mỗi đêm.
Và dần dần còn khoái chí ra mặt khi nghĩ đến việc tôi làm nô tì mắc màn và gấp chăn cho chúng nó hằng ngày.
Và cũng giống như hai cây xương rồng ở cạnh nhau, bạn có thể chĩa gai ra ngoài nhưng đừng chĩa vào cạnh sườn nhau, bẻ đi một ít gai của mình, chấp nhận sự khác biệt của những người xung quanh.
Bao dung hơn một chút, vậy thôi.
Truyện ngắn: Đặc quyền của mùa thu cho những tâm hồn mong mỏi sống (Dạ Thảo)
Mãi đến hôm nay tôi mới có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, không phải đau đầu vì sổ sách và ti tỉ những thứ việc không tên. Một ngày nghỉ hiếm hoi mà tôi đã rất lâu rồi mới lại có được. Ngay từ đêm hôm trước, sau khi đã hoàn thành một núi công việc chồng chất, tôi đã vạch ra trong đầu những thứ mình sẽ "hưởng thụ" vào ngày mai. Bao gồm cả việc đi thăm Bão.
Sáng tôi dậy từ rất sớm, cặm cụi phết mứt lên vài mẩu bánh mỳ con con, pha một bình trà thơm. Cẩn thận xếp dăm ba thứ cần thiết vào trong ba lô, kéo khoá, thong thả đi ra bến xe bus gần nhà.
Đưa chân đá bay một viên đá nhỏ trên đường, xốc lại ba lô và leo lên xe bus. Chuyến xe vào buổi sáng sớm thường thưa thớt, tôi ngồi gần cửa sổ lôi sách ra đọc.
Phải mất gần hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe tôi mới đến được nơi mình cần đến. Nơi tôi dừng chân là một ngôi làng nhỏ phía ngoại ô thành phố, mất thêm gần mười lăm phút đi bộ nữa, bây giờ trước mặt tôi là nhà của em - Bão.
Tôi quen em từ rất lâu, trong một dịp khá tình cờ. Chúng tôi cùng đến tham gia buổi diễn thuyết về nghị lực sống - Nơi những con người có đôi ba phần khiếm khuyết gặp nhau.
Tôi không khiếm khuyết về thể xác, nhưng sứt mẻ đôi chút về tâm hồn, nó già nua và cằn cỗi, như thể từ rất rất lâu rồi không tìm được thanh âm rộn ràng của cuộc sống, vậy nên tôi tìm đến những nơi mà tôi cho rằng bản thân mình sẽ cảm thấy thảnh thơi và bình yên nhất có thể. Tôi vẫn cứ nghĩ một trong những điều tuyệt vời nhất trong đời mỗi con người chắc lẽ là tìm được một người để đồng cảm, một người hiểu mình hơn ai hết. Và tôi đã rất may mắn khi tìm thấy em.
"Này nhóc! Xem chị mang đến cho em cái gì này!"
Lôi trong túi xách ra mấy quyển tiểu thuyết kinh điển, mấy chiếc đĩa CD em thích mà tôi đã mất công lùng sục bấy lâu, đặt tất cả lên bàn.
"Cảm ơn chị!" - Bão tỏ vẻ rất thích thú. - "Vậy là từ mai em không phải ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ một cách nhàm chán nữa rồi, mấy cuốn sách chị đem tới lần trước em đã đọc đi đọc lại đến thuộc lòng rồi ấy!"
Bão bị liệt, nhưng điều đó chẳng làm ảnh hưởng tới em. Dường như Bão chẳng mảy may quan tâm tới đôi chân từ lâu đã mất đi cảm giác. Vẫn sống một cuộc sống bình thường, ngày ngày vẫn thức dậy bên khung cửa, thảnh thơi đọc sách, nghe nhạc và viết những câu chuyện. Bão viết rất hay, vẫn nhìn cuộc đời và viết lại những gì em cảm nhận về cuộc đời lên giấy.
Nhét chiếc đĩa CD vào máy phát, quay ra nhìn tôi đang đút mấy mẩu thức ăn cho con mèo mun xám:
"Chị đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế ?"
"Chị đang nghĩ đến những gánh nặng mà mình vác trên vai, rồi lại nghĩ đến những nhân vật truyền thuyết như bà Nữ Oa đủ sức vá cả một bầu trời. Bỗng dưng thấy bản thân mình bất lực và nhỏ bé quá!"
Bão bật cười:
"Chúng ta chỉ là những con người bình thường, sống một cuộc sống quá đỗi bình thường.
Vậy thì chị còn nghĩ đến những thứ cao siêu như vậy để làm gì chứ ? Nếu cảm thấy không thể cố gắng hay tiếp tục được nữa, thì dừng lại và xoa dịu tâm hồn một chút đi. Đâu ai bắt chị phải thần thánh hoá mọi thứ và gồng mình lên như thế!"
"Nếu như chị viết một cuốn sách, em sẽ là người viết cùng chị chứ?"
"Em nghĩ là không, chị biết mà! Em ngại viết lắm, những thứ em viết mà chị đã đọc chẳng qua chỉ là chút cảm xúc tức thời của tuổi trẻ thôi."
"Chị đã ấp ủ từ rất lâu về những cuốn sách mang tên mình. Nhưng càng ngày cảm xúc càng bí bách. Đôi lúc muốn viết hết ra nhưng lại chẳng biết diễn đạt nó bằng cách nào."
"Không sao, ai cũng phải trải qua nó, không hoàn thành, không trọn vẹn cũng được."
"Ừ!'
"Thảo, chị đã bao giờ mơ ước những điều không tưởng chưa? Mơ mình biết bay chẳng hạn?"
"Có chứ! Không dưới một lần." - Tôi đáp - "Thậm chí chị còn tưởng tượng những điều điên rồ hơn thế!"
"Hồi còn bé, em cũng mơ ước mình giống như Ninja trong mấy câu truyện Nhật Bản. Nhưng lớn thêm chút nữa, em thấy việc thảnh thơi sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, như thế là hạnh phúc lắm rồi".
Bão cười, tôi cũng cười, trong lòng bỗng dưng thấy an yên đến lạ. Nắng thu ấm áp chui qua kẽ lá rơi xuống hiên nhà những bóng nắng tròn tròn như quả quất. Tôi, em, những đứa trẻ khác nữa, những tâm hồn khác nữa. Đã có những tuổi trẻ xanh non như vậy. Những khát khao cháy bỏng trong lồng ngực đầy sinh huyết, yêu thương hết mình bằng một quả tim ấm nóng và sống hết mình bằng một linh hồn bất diệt.
Trưa, nắng có đôi chút gay gắt. Gói ghém thật kĩ những câu chuyện đã kể cùng em, lên xe trở về. Tôi sẽ dành buổi chiều còn lại của mình để nghĩ về những thứ còn đang mơ hồ. Phải chăng là cái cảm xúc bi ai, xấu xí trong tôi đã được vẩy vào một thứ màu sắc tươi mới hơn, tôi thật sự thấy nhẹ nhõm. Con người ta sống trên đời lắm lúc cứ cảm thấy mệt mỏi, ưu phiền cũng bởi cuộc sống cứ ồn ào, tấp nập, mọi thứ cứ chảy trôi theo thời gian và chúng ta thì lại không thể cưỡng lại.
Không một ai ngay từ khi sinh ra đã được đặc quyền tận hưởng những thứ êm đềm một cách trọn vẹn, không ai cả. Chúng ta có những câu chuyện của riêng mình, và chúng ta có quyền viết tiếp hoặc kết thúc. Nhưng nếu vẫn cứ sống trên đời thì cứ mạnh dạn mà ước mơ đi, ngay cả khi ước mơ đó bị chôn vùi cùng vô số những điều bí mật.
Theo blogradio.vn
Hôn nhân sắp đặt (Phần cuối) Trên đời chẳng có sự tình cờ nào hết, mọi việc đều do con người tạo ra hoặc do ông trời sắp đặt. Tôi nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, vậy là đám cưới do hai bên gia đình và chú rể quyết định mà chẳng cần tới sự đồng ý của cô dâu. Cảm giác lúc này chỉ có thể diễn...