Đau lòng con gái bòn của cha mẹ từ chai dầu đến gói bánh
Cháu là con gái, cũng trạc tuổ.i con bác và cháu cũng đã có gia đình, có con. Thực sự khi đọc tâm sự của bác, cháu thấy giận con gái bác quá.
ảnh minh họa
Sao chị ấy sống ích kỷ, chỉ biết vơ vào, làm lợi cho bản thân mà không biết đến công ơn của bố mẹ đã nuôi nấng mình được ăn học tử tế, có công việc đàng hoàng rồi dựng vợ gả chồng cho mình nữa.
Thường trong một gia đình, người con gái bao giờ cũng là người yêu thương, gần gũi cha mẹ, nhường nhịn chăm sóc các em của mình, sẵn sàng gánh nhận phần thiệt thòi về mình.
Video đang HOT
Đằng này con gái bác chỉ chăm chăm bòn mót của cha mẹ, chị ấy đã ra trường, có việc làm, lẽ ra phải đóng góp tiề.n ăn, phụ giúp thêm cha cha mẹ.
Vậy mà chị ấy lại sống theo kiểu “9 xu đổi lấy một hào” để gửi tiết kiệm lo cho cuộc sống cá nhân sau này.
Đã thế còn vay mượn tiề.n của bác để sắm sửa quần áo, thậm chí đi thăm đồng nghiệp ốm, hứa sẽ trả lại cho mẹ khi đến kỳ lương nhưng sau đó toàn cố tình “quên”.
Tệ hơn nữa khi đi lấy chồng lại đòi hỏi bố mẹ phải cho mình xe tay ga xịn, hai cây vàng… để mình mở mày mở mặt với nhà chồng. Rồi còn tỵ nạnh với em trai về việc đi lấy chồng rồi sau này sẽ không được thừa hưởng tài sản của cha mẹ…
Đến khi có con, lại về nhà bố mẹ đẻ lấy từ chai mắm chai dầu đến cân đường hộp sữa. Xây nhà cho to rồi mang cả đống nợ ấy về bắt cha mẹ trả thay…
Càng đọc cháu càng thấy con gái bác xử sự quá đáng, không thể chấp nhận được. Cháu rất hiểu nỗi đau của bác khi phải “vạch áo cho người xem lưng”, nhưng theo cháu bác không phải nín nhịn, chịu đựng mãi chuyện này đâu.
Bác chia sẻ được với mọi người câu chuyện chẳng hay ho này của con bác, cháu thấy không chỉ những người con gái hư cháu phải cảm ơn bác mà có nhiều gia đình gặp cảnh như bác sẽ rút kinh nghiệm trong việc giáo dục con cái trong nhà.
Cháu hi vọng một lúc nào đó, con gái bác sẽ đọc được những tâm sự của mẹ mình, xem lại mình, hối hận với những việc mình đã sống không phải với cha mẹ mình mà sửa chữa lỗi lầm. Để những ngày cuối đời của hai bác không phải buồn phiền bức xúc với đứa con mình rứt ruột đẻ ra như bây giờ.
Theo TienPhong
Em là người vợ đầu tiên
Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...".
Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả: "Chuyện nhà cửa, cơm nước là của đàn bà, mắc gì anh phải làm?". Em vác mặt lên trời: "Vậy thì đừng có bắt em phải ra ngoài kiế.m tiề.n"...
Cứ lời qua, tiếng lại như vậy cho đến khi chị thẩm phán bực mình gắt: "Thôi, tôi quyết định xử cho hai người l.y hô.n. Vợ chồng gì mà cứ ăn miếng, trả miếng, chẳng ai nhường nhịn ai thì làm sao mà sống chung? May mà chưa có con chứ nếu không, hai người sẽ làm gương xấu cho con cái".
Vậy rồi hai đứa mình l.y hô.n. Năm đó anh 25 tuổ.i, còn em thì 23. Đành rằng cả hai đều muốn l.y hô.n nhưng khi điều đó thành sự thật thì anh cũng thấy chạnh lòng. Hai đứa mình có quá ít thời gian để nuôi nấng cho tình yêu đủ lớn trước khi thành chồng vợ. Cả hai dường như đều bị trúng tiếng sét ái tình nên cứ muốn lao vào nhau, muốn thuộc về nhau ngay những giây phút đầu tiên. Từ quen đến cưới vỏn vẹn 3 tháng, từ cưới đến l.y hô.n là 1 năm. Tổng cộng mình có 1 năm 3 tháng để trải nghiệm yêu đương, vợ chồng, ngắn ngủi quá phải không em? Đến bây giờ anh mới thấy nó ngắn ngủi chứ lúc chúng mình bất hòa, gây gổ thì anh thấy như thiên thu...
Dù vậy, anh cũng cảm ơn em, cảm ơn những năm tháng chúng ta là chồng vợ. Chính nhờ sự đổ vỡ ấy mà với cuộc hôn nhân sau này, anh đã biết nâng niu, trân trọng. Dù thỉnh thoảng vẫn mắc phải những lỗi lầm như khi xưa đã từng với em nhưng anh biết cách sửa chữa, khắc phục và trên hết, anh biết nhường nhịn để giữ bình yên cho nếp nhà của mình.
Cảm ơn em, người vợ đầu tiên của anh...
Theo VNE
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó... "Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là... ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên...". Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn. Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi...