Đau lòng cảnh “Con anh, con em và con chúng ta”
Đau lòng nhất là cái hôm con trai tôi đói quá nên lúc ăn cơm tranh cả phần thịt của con gái chồng. Khi con bé khóc vì dỗi, mẹ chồng đã đấm vào lưng con trai tôi cho đến khi nó nôn ra mới thôi.
Tôi không dám nói ra hai tiếng “sai lầm” khi đã đẩy chúng tôi vào tình cảnh “con anh, con em, con chúng ta”. Một lần hôn nhân của tôi đã đổ vỡ, đáng lý ra tôi không nên cố thiêu thân một lần nữa để rồi cuộc sống của tôi và con trai nhỏ tội nghiệp trở nên bế tắc.
Tôi ly hôn chồng trước khi con trai được 2 tuổi và tái hôn với chồng hiện tại khi con 4 tuổi. Anh cũng là người đã có một đời vợ và con gái trạc tuổi con tôi. Tôi thật lòng yêu anh và thương con gái của anh như chính con đẻ của mình. Anh khi đó cũng tỏ vẻ cưng chiều con trai tôi. Anh còn nói anh có con gái, tôi có con trai, như vậy cả gia đình mình đã đủ cả nếp và tẻ tha hồ mà hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại những lời nói đó, tôi thật sự thấy hối tiếc vì đã tin tưởng anh.
Cưới anh, tôi mang con về chung sống với gia đình chồng. Tuy anh chỉ còn mỗi mẹ nhưng bà lại là người khiến con trai tôi sợ hãi, không dám lại gầni. Chúng tôi đã lấy nhau và chung sống dưới cùng một mái nhà nhưng xem ra mẹ chồng tôi không muốn chấp nhận điều đó, bà luôn phân biệt một bên là tôi với vai trò mẹ kế, con trai tôi là con riêng, một bên là cháu ruột của bà.
Cưới anh, tôi mang con về chung sống với gia đình chồng. Tuy anh chỉ còn mỗi mẹ nhưng bà ấy cũng đủ để làm nỗi ác mộng của con trai tôi (Ảnh minh họa)
Tôi biết mình không có quyền trách bà vì làm sao có thể ép một người yêu thương người khác nếu họ không muốn. Nhưng tôi vẫn tự hỏi tại sao bà là người lớn mà không mở rộng tấm lòng hơn một chút. Trong khi đó con trai bà cũng đã từng một đời vợ như tôi, cũng có con riêng như tôi mà tôi vẫn hết lòng vì gia đình họ đấy thôi.
Con trai tôi còn nhỏ nhưng rất an phận và hiểu chuyện. Nó sống trong khép nép với tất cả mọi người, làm gì cũng thưa hỏi bà và bố trước. Nhưng họ lại xưng hô với con tôi mà mày và tao sau lưng tôi. Ngoài ra luôn xem nó như người vô hình trong nhà.
Video đang HOT
Tôi chở hai con đi mẫu giáo, vì biết ý nên tôi luôn cho con gái chồng ngồi trong để con trai tôi ngồi ngoài ôm em. Tôi dạy con làm anh phải biết bảo vệ em gái dù hai anh em chỉ hơn kém nhau 3 tháng tuổi. Vì thực lòng muốn bù đắp cho đứa con gái của anh tình mẫu tử mà con thiếu nên tôi cũng luôn yêu chiều và cưng nựng con còn hơn cả đứa con trai bé bỏng của mình.
Vậy mà có một lần con trai tôi ốm. Vì mẹ chồng không chịu trông giúp tôi và tôi cũng không thể nghỉ làm chăm con nên đành phải cho con đi nhà trẻ. Dù khá phân vân nhưng tôi để con trai ngồi trong, cho con gái chồng ngồi ngoài một hôm vì sợ thằng bé mệt sẽ dễ ngã. Trước ngực tôi phải mang cặp laptop lớn nên cũng không thể cho con ngồi đằng trước.
Nhưng khi tôi còn chưa kịp rú xe đi thì mẹ chồng đã chạy ra kéo lại và làm ầm ĩ vì tôi để cháu gái bà ngồi ngoài. Bà cố tình hô hoán lên thật lớn để hàng xóm nghe thấy và hiểu nhầm tôi là bà dì ghẻ đối xử tệ với con chồng. Bà kéo cả hai đứa xuống xe rồi đẩy cháu bà ngồi trong cho bằng được.
Tôi thương con nhưng không dám cãi mẹ chồng. Vừa ra khỏi ngõ là cả hai mẹ con đều bắt đầu khóc. Con tôi rất hiểu là ngoài tôi không ai yêu thương nó. Suốt cả chặng đường hôm đó con tôi còn trấn an tôi và liên tục nói “con đang ôm em đây, không ngã đâu”.
Năm các con vào lớp 1 tôi sinh thêm con với chồng. Những ngày nằm trên giường ở cữ chứng kiến con trai mình bị bà và bố mắng mà tôi đau từng khúc ruột. Ở tuổi lên 6 con tôi phải vo gạo nấu cơm cho cả nhà mà chưa hề được ai động viên khích lệ, cơm nhão cơm khô đều bị mắng. Mẹ chồng tôi bình thường không buồn nhìn con trai tôi nhưng khi cần gì sai vặt đều gọi tên nó. Ngay cả tôi ở cữ nhà chồng, khi chưa đi lại được muốn uống một cốc nước cũng phải nhờ đến con.
Tôi muốn giải thoát cho con trai khỏi cuộc sống hiện tại nhưng bây giờ lại sinh thêm con chung với chồng, có muốn ra đi cũng không đi được (Ảnh minh họa)
Đau lòng nhất là cái hôm con trai tôi đói quá nên lúc ăn cơm tranh cả phần thịt của con gái chồng. Khi con bé khóc vì dỗi, mẹ chồng đã đấm vào lưng con trai tôi cho đến khi nó nôn ra mới thôi. Tôi nằm trên giường chứng kiến và không biết làm gì ngoài việc gào lên khóc. Sao trên đời này vẫn còn một người như thế, con tôi có lỡ ăn mất thì bà nói để tôi mua lại là được, cần gì phải đánh cho đến nỗi một miếng nuốt vào còn phải nôn ra.
Có lẽ cuộc hôn nhân của tôi cũng không phải là món dễ nuốt. Sao cuộc đời tôi lại lận đận tới mức này. Tôi muốn giải thoát cho con trai khỏi cuộc sống hiện tại nhưng bây giờ lại sinh thêm con chung với chồng, có muốn ra đi cũng không đi được. Đời tôi đã khổ mà còn tiếp tục làm khổ các con tôi. Tôi phải chọn con đường nào bây giờ.
Theo VNE
Lạ đời, em có thai lại không chịu cưới tôi
Tôi chắc như đinh đóng cột rằng, chỉ cần tôi nói một lời thì hai tháng nữa, đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra.
Vì bây giờ, em đang mang trong mình cái thai, là con của tôi và em. Tôi cũng không dám tin rằng, mình lại có con nhanh đến như vậy.
Còn nhớ cái ngày em báo tin với tôi rằng em có bầu bằng giọng hớn hở, tôi đã không tỏ ra vui mừng chút nào. Vì khi đó tôi còn đi công tác miền Nam vài tháng nữa mới về. Tôi bảo em tìm cách bỏ cái thai đi vì bây giờ công việc của tôi đang trên đà phát triển, ai biết tôi cưới vợ có bầu sớm như thế không hay. Với lại, vài tháng sau tôi về thì bụng em quá to rồi, khó mà thuận tiện cho việc cưới xin. Tôi khuyên em bỏ cái thai đi rồi đợi sau này tôi chuyển về Bắc hẳn thì chúng tôi tiếp tục có con và cưới cũng được.
Nhưng em không nghe lời tôi, em cứ giữ cái thai. Tôi bực mình không nói với em câu nào, cũng không gọi điện nhắn tin luôn. Tôi nghĩ rằng, mình làm như thế thì em sẽ sợ và sẽ đồng ý yêu cầu của tôi và bỏ cái thai đi. Nhưng em thật sự cứng rắn, em nhất định không làm thế.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". (Ảnh minh họa)
Tôi gọi cho em nhiều lần mà không được. Cuối cùng, tôi bực quá thôi luôn, không nói với em câu nào suốt 3 tháng trời. Sau đó, tôi như tỉnh ngủ, tôi đã nhấc máy lên liên lạc lại với em để hỏi xem em đã phá thai chưa. Lúc này tôi nghĩ, em đã phá rồi vì tôi không nói gì thì làm sao em dám để. Tôi nói với em rằng, bây giờ phá không kịp nữa. Tôi sẽ về thưa chuyện với bố mẹ và xin cưới em.
Lập tức, tôi bay về Bắc và đưa em về ra mắt gia đình để nói chuyện cưới xin. Em không làm theo lời tôi thì tôi chiều theo ý em. Không em vác cái bụng này đi ăn vạ khắp nơi, tung tin tôi là cha đứa bé thì bất lợi cho công việc và danh dự của tôi. Tôi đã xuống nước với em như thế. Chẳng ngờ, khi tôi có ý định cưới, em từ chối. Em bảo, em không muốn lấy người đàn ông như tôi.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". Em đáp lại tôi bằng giọng lạnh tanh: "Em tất nhiên là không cưới ai, em sẽ tự sinh con và nuôi con, em không cần con có cha. Anh dù là cha nó cũng không cần có trách nhiệm với nó. Anh coi như không có em và con tồn tại. Người đàn ông đã từng nghĩ cách giết con mình, không có tư cách làm cha của con em. Con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh".
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình.(Ảnh minh họa)
Nói rồi, em bỏ đi. Tôi bàng hoàng về quyết định của em. Lạ thật, tôi còn nghĩ, khi tôi nói ra chuyện cưới xin, em sẽ vui mừng mà biết ơn tôi. Nhưng không ngờ, em lại chọn cách như thế, cách mà người khác sẽ nhìn em bằng con mắt khác thường. Tôi không hiểu nổi em nữa.
Tôi cũng không hiểu nổi nhiều chị em phụ nữ bây giờ. Họ thà là chọn làm mẹ đơn thân còn hơn là lấy chồng. Lạ thật, là phụ nữ sinh ra là để làm vợ, làm mẹ, thế mà lại thích làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình, có phải là quá thiệt thòi hay không.
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình. Tôi chỉ sợ, sau này em sẽ phải ân hận vì quyết định của mình mà thôi!
Theo VNE
Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục? Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo tôi sướng. Đúng là, nếu chỉ nhìn thì tôi sướng thật. Thử hỏi trong cái đám bạn cùng trang lứa với tôi, có đứa nào sướng hơn tôi? Ít ra, tôi cũng là đứa học cao nhất đám, đi lên Hà Nội lập nghiệp rồi lấy được anh chồng ở thủ đô giàu kếch xù. Đám cưới...