Đâu là lối thoát bình yên cho em?
Bước chân em, và con tim em luôn muốn yêu anh và chưa bao giờ muốn ngừng yêu anh… Nơi nào là lối thoát bình yên cho em???
Em chỉ là một người con gái vừa tròn 20 – cái tuổi đẹp nhất của thuở yêu đương, nhưng mọi khao khát yêu thương của em có lẽ đã đánh rơi ở miền quá khứ nào xa quá rồi. Em đã từng yêu nhiều người, sau mỗi lần chia tay, em đều vội vã bước theo tình mới, vì vậy, em chưa kịp cảm giác cô đơn, đau đớn thì hạnh phúc mới đã tràn về, xóa sạch quá khứ người cũ. Em buông thả mình cuốn trôi theo dòng tình ái đến nay chẳng còn thiết tha với những cuộc phiêu lưu nữa. 20 tuổi, em thôi mộng mơ về một tình yêu duy nhất và mãi mãi, em chỉ mong có một người tình cùng em xây đắp hạnh phúc lâu dài, không bồng bột thoáng qua..
Em và anh quen nhau trong hội nhiếp ảnh. Từ khi tình cờ có dịp nói chuyện với nhau, anh gọi điện thoại cho em hàng giờ mỗi ngày chỉ để tâm sự, đàn hát (anh ấy đàn ghi-ta và hát hay lắm) và làm thơ, có khi nói chuyện đến 4 giờ sáng. Ở thời buổi này, tìm được một người con trai cùng sở thích với mình, nói chuyện hợp với mình, hiểu mình và có thể cùng nhau làm thơ đối đáp… thật là điều không tưởng… Rồi không lâu sau, anh ngỏ lời yêu em, hẳn em đồng ý, và chúng em trở thành một đôi.
Thời gian quen nhau dần trôi, trải qua bao khó khăn, giận hờn, anh giờ thay đổi hẳn. Ngày xưa, anh nói anh ích kỉ lắm, không muốn em có thời gian riêng làm việc gì cả, tình yêu chỉ có 2 đứa mà thôi, không bạn bè, không việc riêng, lúc nào cũng có cặp, có đôi. Ngày nay anh đòi có thời gian riêng đi chơi, nhưng muốn em đi cùng, chỉ để… ngồi đợi anh chơi. Những quan tâm, lo lắng, chăm sóc cũng không còn với lí do anh bận làm, lịch làm theo ca, thay đổi từng ngày, công việc mệt nhọc… nên không được như trước. Rồi những khi giận hờn nhau, em còn phát hiện anh ấy rất hay lăng nhăng, thậm chí gọi là lẳng lơ!?
Em chỉ vừa tròn 20 (Ảnh minh họa)
Khi chuyện tụi em không vui, thì anh ấy tìm chat, nhắn tin với những cô gái khác, khi thì gọi họ là “bà xã ơi”, khi thì tự nhận mình là bạn trai của họ rủ họ đi chơi nếu họ than không ai chở đi, khi thì đòi hẹn gặp cà phê rồi ôm hôn để chứng tỏ tình cảm của anh ấy với họ… thậm chí còn nói với một người con gái đã từng quen trong thời gian ngắn rằng: “Từ khi chuyện 2 đứa mình không thành, tui quen ai cũng không còn cảm giác yêu nữa”… Em đã tha thứ và cho cơ hội rất nhiều rồi… Nhưng anh chỉ giảm ít chứ chưa bỏ hẳn… Em nghĩ anh cần thời gian, nên lại mở lòng lần nữa…
Video đang HOT
Những lời mật ngọt “em là người yêu anh nhiều nhất”, “em là người yêu anh theo cách anh mong muốn nhất”, “em là tất cả”…và cả những yêu thương thuở ban đầu… tất cả đều đã thay đổi. Anh cũng thay đổi, không còn là người em từng yêu nữa. Những gì em từng vì thế mà yêu anh: làm thơ, đàn hát, quan tâm, thấu hiểu, đồng cảm,… nay đã không còn. Anh giờ thích tự do, muốn có thời gian riêng, không còn quan tâm em nữa, không lãng mạn, nghệ sĩ nữa, lại hay tìm đến với những người con gái khác… Tất cả đang làm tình yêu của chúng em chết dần…
Trước khi quen em, anh có thân thiết với một cô gái trong nhóm nhiếp ảnh. Cả 2 đều có tình ý với nhau, nhưng theo anh nói rằng “không hợp” nên không quen nhau được. Một lần giận nhau, anh nhắn tin cho cô ấy, nội dung em không rõ, nhưng cô ấy lên facebook nói: “Đã có một cơ hôi… Và con tim đã vui trở lại”. Em biết chuyện, anh nhăn tin giải thích với cô ấy rằng cả hai chỉ là bạn. Đến tết này, em về quê ăn tết. Mùng 1, anh gọi điện thoại nói sẽ đi chụp hình với mấy anh trong nhóm nhiếp ảnh, rồi nói có cô ấy nữa.
Đâu là lối thoát cho em? (Ảnh minh họa)
Em thoáng không vui, nhưng cuối cùng cũng ghìm lòng mà nói “Anh muốn đi thì đi đi”. Lời qua tiếng lại, anh ấy bắt bẻ em, đòi em nói chuyện phải vui vẻ, thái độ phải tích cực, vui vẻ khi nói: “anh muốn đi thì đi đi”, rồi giận lẫy nói không đi nữa rồi cúp máy. Em nhắn tin nói anh ấy quá đáng, sau những gì anh ấy đã làm, em tin và ghìm lòng để anh đi đã là thiệt cho em rồi, anh còn muốn em phải vui vẻ tiễn anh đi cùng người con gái có tình ý với anh mà anh đã tán tỉnh khi không có em nữa…
Và khi đó, anh nhắn tin bảo: “Anh muốn tự do”, anh nói “cuộc sống thà vô vị nhưng được làm chính mình còn hơn có một người đợi mình nhưng phải đề trước lường sau”… Và kết thúc, anh nói “Cuối cùng, anh chỉ yêu tiền của anh, và yêu bản thân anh hơn thôi em ạ. Tiền có tàn nhẫn nhưng nó im lặng bên anh, và cho anh những niềm vui, nhưng vật chất mà anh muốn…” Tính anh thế, em đã biết trước, nhưng em không nghĩ một ngày nào đó anh lấy đó ra làm lí do, có lẽ đã không còn cách nào… Em buông tay…
Em không khóc như những lần giận nhau. Em biết lần này chia tay, anh có thời gian và cơ hội gần gũi với người con gái kia hơn, anh thật sự cần tự do hơn là tình yêu của em, anh cần tiền hơn là hạnh phúc lâu dài… Em đau lắm, em yêu anh ấy nhiều hơn bản thân mình, nhưng em không khóc được, em đang cố gắng chấp nhận vượt qua nó nhưng sao khó quá. Em luôn suy nghĩ về anh ấy, không biết anh ấy đang làm gì, không biết sắp tới em phải qua nhà anh trả ít đồ, anh có còn níu tay em lại hay không…
Em đã biết chia tay lần này hầu như chấm dứt hoàn toàn, quay lại là điều không thể và dù có thì em lại phải chấp nhận những lời mật ngọt anh dành cho những người con gái khác. Thật khó khăn… Dẫu đã tự phân tích rõ ràng, buộc mình tự chấp nhận, đã nhìn thấy con đường ở phía trước, nhưng em thật tâm không muốn bước đi… Bước chân em, và con tim em luôn muốn yêu anh và chưa bao giờ muốn ngừng yêu anh… Nơi nào là lối thoát bình yên cho em???
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm ơn anh vì đã cho em cảm giác yêu một lần nữa
Em nhớ tới những lúc được ở trong vòng tay ấm áp của anh, nhớ mỗi khi gặp nhau anh ôm xiết em vào lòng, nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh, nhớ cả mái tóc đã điểm những sợi bạc của anh. Và hơn bao giờ hết, em nhớ đôi mắt của anh, đôi mắt biết nói chứa chan bao nỗi niềm tâm sự. (Yến)
Từ: Yen Hoang
Đã gửi: 17 Tháng Giêng 2012 8:00 SA
Lại một đêm em trằn trọc băn khoăn, lại một đêm nước mắt em rơi ướt gối vì nỗi nhớ anh lại khắc khoải trào dâng, lại một đêm như những đêm trắng khác, em làm gì nên tội mà sao ông trời lại bắt em khổ thế này? Em biết yêu anh là em đã sai rồi mà sao em không thể ngăn nổi trái tim mình, lý trí bảo em phải xa rời anh, ngay lập tức và càng nhanh càng tốt nhưng sao em mềm yếu đến thế?
Anh bước vào cuộc đời em như một làn gió mát lành xoa dịu trái tim tưởng chừng đã lành vết thương sau 5 năm nhìn cuộc sống thờ ơ, lạnh lùng. Từng nghĩ rằng sẽ chẳng có thể có một ai làm mình đau đớn trong tình cảm được nữa, từng nghĩ mình có thể tự tin đứng bên ngoài những cám dỗ rất đời thường, từng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ dành hết tình cảm cho một người đàn ông nào nữa, phải ích kỷ để giữ lại một chút riêng cho bản thân mình, và lẽ ra em đã làm tốt được điều đó.
Lỗi tại em, em như một cành cây khô lâu ngày gặp được một cơn mưa thu mát mẻ nên đã vội vàng chìm đắm trong cơn mưa ấy để mong được hồi sinh, những mong được cơn mưa ấy xoa dịu đi những vết thương lòng thi thoảng vẫn nhói buốt. Nhưng không ngờ cơn mưa của định mệnh ấy chỉ làm em khát thêm, và không biết bao nhiêu lần em tự nhủ với lòng mình phải chạy trốn khỏi cơn mưa ấy để trở về với thực tế, về với một cuộc sống mà em đã và đang cố gắng để an phận trong suốt những năm qua.
Anh yêu à, anh có biết không, em yêu anh biết nhường nào, khi mới quen chẳng bao giờ em nghĩ rằng lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến thế. Dù sau này mình không thể cùng nắm tay nhau đi chung một con đường thì em sẽ luôn lưu giữ trong tim mình những hình ảnh về anh. Anh có nhớ có lần em từng nói với anh: "cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh hãy nhớ rằng em sẽ mãi yêu anh", bây giờ và sau này sẽ luôn luôn là như vậy, vì em biết dù có cố gắng đến đâu em cũng sẽ không thể quên được anh, người đàn ông đã mang lại cho em cảm giác yêu một lần nữa.
Tối nay em cô đơn quá, nỗi nhớ anh cứ da diết trào dâng, ước gì người ta có thể uống thật say một lần để rồi sáng mai thức dậy sẽ quên đi tất cả. Nhưng em sẽ không làm như vậy đâu, vì biết rằng khi say em sẽ lại nhớ anh nhiều hơn, cảm giác này em đã trải qua một lần rồi, lúc đó thân xác em say nhưng tâm hồn em tỉnh hơn bao giờ hết. Em chỉ biết nhớ tới anh trong nước mắt và tuyệt vọng, bất lực và đau đớn lắm anh à, lúc đó anh đang ở cách xa em hàng ngàn cây số. Em sợ cảm giác này lắm, ước gì giờ này anh đang ở bên cạnh em, ước gì em được ôm anh trong vòng tay nhỏ bé của mình, ước gì em được hôn lên đôi môi ngọt ngào của anh, ước gì "mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em chưa thuộc về ai".
Em nhớ anh lắm, em nhớ cái miệng lém lỉnh của anh, nhớ tới những lúc em được ở trong vòng tay ấm áp của anh, nhớ mỗi khi gặp nhau anh ôm xiết em vào lòng, nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh, nhớ cả mái tóc đã điểm những sợi bạc của anh. Và hơn bao giờ hết, em nhớ đôi mắt của anh, đôi mắt biết nói chứa chan bao nỗi niềm tâm sự, em có thể cảm nhận được nỗi đau của anh khi em nhìn vào đôi mắt ấy. Em yêu và thương anh nhiều lắm.
Em dần phát hiện ra sau cái vẻ ngoài bất cần và hài hước của anh là một trái tim bị tổn thương tràn đầy cảm xúc, vậy mà em không thể ở bên anh để chia sẻ với anh nữa rồi. Người yêu ơi, em nhớ tất cả những gì liên quan đến anh, nhớ khuôn mặt thân thương của anh, nhớ tiếng cười ấm áp của anh, nhớ cái cách anh hay hỏi em "em có nhớ và yêu anh không?", "em nhớ anh như thế nào". Nhớ và nhớ nhiều lắm anh có biết không anh. "Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ, cho vơi đi những khát khao trong lòng, cho vơi đi niềm yêu như cháy bỏng, nỗi nhớ anh giờ này ngập tràn trong tim em".
Em không thể ngăn được dòng cảm xúc đêm nay, em chỉ muốn cầm điện thoại lên gọi cho anh ngay lập tức để được nghe tiếng nói của anh mà lại phải kìm lòng mình lại. Những ngày vừa qua em đã cố gắng để cân bằng lại cuộc sống của mình, một cuộc sống không có anh và em đã làm rất tốt, nhưng rồi chỉ một lần gặp lại ngắn ngủi thôi, lại là vòng tay ôm xiết nồng nàn, lại là những nụ hôn cháy bỏng vội vã trao nhau, và em biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm.
Em nhớ anh từng bảo em, "em phải làm theo những gì con tim mách bảo, vì khi tim chết là người cũng sẽ chết". Em đã nghĩ rằng anh làm thức dậy trái tim em, nhưng rồi chợt nhận ra hình như mình vội vui mừng quá sớm, vì làm sao em có thể biến cái không thể thành có thể. Anh đứng đó ngay trước mặt em mà em cảm giác như xa quá, định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng lại trớ trêu không cho mình trọn vẹn 2 chữ " duyên nợ". Nếu có kiếp sau em sẽ không để cho anh chạy thoát khỏi em đâu, em thề, em đảm bảo với anh đấy!
Anh biết không, lúc trước em luôn băn khoăn với câu hỏi "anh có yêu em thật lòng không hay chỉ đến với em như đến với những người con gái khác"? Nhưng bây giờ câu hỏi ấy đối với em không còn quan trọng nữa, những ngày vừa qua em suy nghĩ rất nhiều, em thấy rằng trong cuộc đời này em được nói lên những lời yêu thương với anh, như vậy là em mãn nguyện rồi. Còn tình cảm của anh dành cho em dù ít dù nhiều, dù là chân thành hay chỉ là lời yêu thương trên đầu môi em cũng sẽ luôn nhớ mãi.
Những kỷ niệm ít ỏi nhưng đáng quý với anh, em sẽ luôn nhớ mãi trong sâu thẳm trái tim mình, tình yêu với anh em sẽ chôn chặt trong đáy lòng mình. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai với thời gian, nhưng em sẽ luôn lưu giữ những ký ức về anh, về một người đàn ông hết sức đặc biệt của đời em, người đàn ông đã dừng chân đến bên đời em, mang lại cho em những niềm vui và tiếng cười không ngớt, người đàn ông đã làm cho con tim bé nhỏ của em hồi sinh dù chỉ là trong phút chốc. Em đã hạnh phúc biết bao khi được ở bên anh. Cám ơn anh vì đã cho em biết cảm giác yêu thương một lần nữa, mặc dù yêu thương ấy quá đỗi mong manh. Em trả anh về với cuộc sống của anh, từ nay một mình em sẽ bước đi trên con đường mà em đã chọn.
Chỉ tối nay nữa thôi, em sẽ không cho phép mình yếu đuối thế này nữa đâu, đêm nay em buồn quá, em đang tuyệt vọng và đang nhớ tới anh đây. Viết những dòng này ra đây em chỉ mong sao có thể nguôi ngoai được phần nào nỗi nhớ đang cồn cào trong em, để sau khi trút hết nỗi đau trong lòng em sẽ đứng dậy và tiếp tục bước đi, để nếu một ngày nào đó có tình cờ gặp lại nhau, con tim em sẽ thôi không còn đau đớn vì bóng hình anh nữa. Anh biết không, em chắc sẽ thôi chờ mong.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối cho em! Ngoài trời đang mưa từng cơn như tiếng lòng anh thổn thức nhớ em... Anh xin lỗi vì những gì anh đã làm đối với em và cũng cảm ơn em đã mang lại cho anh những gì hạnh phúc nhất. Kể từ hôm nay, ngày mà anh cho là buồn và đau khổ nhất vì anh đã không còn được em yêu,...