Đau khổ vì phải giả vờ ‘trơ như gỗ đá’ khi gần vợ
Tôi phải giả vờ ‘trơ như gỗ đá’ khi gần vợ. Không phải tôi ngoại tình hay chán vợ mà vì sợ lây bệnh cho cô ấy.
Tôi năm nay 32 tuổi, làm xây dựng nên thường xuyên phải đi theo những công trình xa. Còn vợ tôi là giáo viên mầm non gần nhà. Em là người phụ nữ dịu hiền và hiếu thảo với bố mẹ chồng, và quan tâm tôi hết mực. Dù ở xa nhưng vợ thường xuyên liên lạc với tôi để kể về những câu chuyện thường ngày. Vì vợ chồng trẻ xa nhau nên nhiều lúc không tránh khỏi cãi vã và giận hờn. Tuy nhiên, khi tôi về nhà là tất cả mọi giận dỗi đều được tháo bỏ hết.
Cho đến một hôm, tôi về thăm vợ bất chợt. Khi đi qua trường mẫu giáo để đón vợ thì tôi bắt gặp cô ấy đang đứng nói chuyện với gã người yêu cũ. Tôi biết gã này vì ngày trước, vợ tôi từng được gã tán tỉnh nhiều lắm. Song cô ấy vẫn chọn tôi. Còn hắn thì chưa lấy vợ.
Chẳng cần hỏi rõ sự tình, tôi đã ghen tuông với người yêu cũ của vợ. Ngay lập tức, tôi quay xe bỏ đi. Tối ấy, dù chỉ cách nhà vài trăm mét nhưng tôi không thèm về. Tôi đã ra quán bia ôm uống đến say mèm. Sau đó, tôi còn trót quan hệ với một cô tiếp viên nhà hàng nữa.
Chính bản thân tôi cũng không ngờ, chỉ vì một lần quan hệ với gái lạ ấy mà tôi đã rước bệnh tật nguy hiểm vào người. Sau mấy hôm quan hệ với gái nhà hàng, cậu nhỏ của tôi bắt đầu nổi mụn rất ngứa ngáy và đau rát. Tôi vội vàng đi khám thì bác sĩ chuyên khoa nói rằng, tôi bị bệnh vì quan hệ tình dục không an toàn.
Video đang HOT
Đau đớn vì phải giả vờ ‘trơ như gỗ đá’ khi gần vợ (Ảnh minh họa)
Tôi đã vô cùng đau khổ sau khi nghe bác sĩ kết luận. Một mặt tôi tìm cách giấu vợ bí mật này. Mặt khác, tôi vẫn cố chữa trị nhưng bệnh vẫn mãi không thuyên giảm. Điều này khiến tôi cực kỳ lo lắng và sợ hãi.
Để không lây cho vợ bệnh tật nguy hiểm này, tôi từ chối ngủ cùng mỗi khi về nhà. Nhiều lúc, tôi thương và nhớ vợ nhiều nhưng lại không dám về nhà. Bởi vì về nhà nhìn thấy thái độ lạnh nhạt và “trơ như gỗ đá” của tôi lại khiến cô ấy buồn nhiều hơn nữa.
Thậm chí, nhiều đêm vợ tôi đã ôm mặt khóc nức nở khi nghĩ rằng chồng có người phụ nữ khác ở bên ngoài nên mới thờ ơ như vậy. Tôi cũng đau đớn khi vợ nói thế nhưng không thể để lây nhiễm căn bệnh này cho vợ được.
Nhiều lúc, tôi muốn nói cho vợ biết hết bí mật này. Nhưng tôi lại sợ sau khi cô ấy biết xong sẽ khinh thường và đòi ly hôn. Trong khi, vợ là tất cả cuộc sống của tôi. Song nếu cứ sống thế này, vợ tôi sẽ là người khổ nhất. Sau một thời gian bị chồng lạnh nhạt thì vợ tôi đã dọn về nhà ngoại. Tôi không biết phải làm sao để níu giữ lại cuộc hôn nhân này. Giờ đây, tôi phải làm sao? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Ngoisao
Mâu thuẫn với mẹ chồng từ khi bà đến chăm cháu
Chồng tôi vô tư đến nỗi vô tâm nên không nhận ra mối quan hệ ngày càng căng thẳng giữa tôi và mẹ chồng.
Sau thời gian nghỉ thai sản tôi trở lại với công việc, do đó cần một người giúp trông con. Con còn nhỏ quá, gửi trẻ tôi không yên tâm lắm, định sẽ thuê người chăm cháu nhưng chồng bảo mẹ chồng sẽ vào chăm cháu 6 tháng. Nghe vậy, tôi vừa mừng vừa lo, mừng một phần vì chúng tôi đỡ tốn một khoản thuê người nhưng quan trọng nhất là bà nội chăm cháu thì tôi có thể hoàn toàn yên tâm; lo vì tôi có cảm giác mẹ chồng không thích con dâu lắm. Khi tôi mang bầu bà không hề gọi điện hỏi thăm, tôi sinh bà vào 3 ngày rồi về và từ đó không gọi hỏi thăm cháu lấy một lần.
Ảnh minh họa
Quan hệ vốn dĩ đã không mặn nồng gì nay lại sống chung, va chạm rồi trước sau cũng nảy sinh mâu thuẫn nhưng nếu không đồng ý cũng không được. Tôi đã cẩn thận bảo với chồng: "Anh nói với mẹ nếu bận việc, không thu xếp vào được thì mình thuê người. Mình chăm con theo kiểu của mình, mẹ có quyền góp ý nhưng mình sẽ tham khảo và quyết định có làm theo ý mẹ hay không. Trong quá trình sống chung mẹ cần gì hay không hài lòng việc gì cứ nói với em hoặc nói với anh để vợ chồng biết mà điều chỉnh.
Ngày đầu tiên mẹ vào, khi mẹ biết còn 2 tuần nữa tôi mới đi làm thì bà phàn nàn là bà còn bao nhiêu việc phải làm ở nhà mà bắt bà vào sớm quá, bà chỉ cần vào trước 5 ngày là được. Rồi đến chuyện ăn uống của mẹ làm tôi mệt mỏi. Tôi hỏi mẹ thích ăn gì để chúng tôi biết chừng đi mua và nấu ăn, mẹ bảo ăn gì cũng được. Ở ngoài đó, quanh năm suốt tháng, sáng nào mẹ cũng ăn bánh ướt nhưng khi vào đây tôi đi mua bánh ướt cho mẹ thì mới chỉ ăn một lần mẹ đã bảo chán, không ăn nữa. Buổi trưa, tôi nấu ăn mẹ ăn rất ít, cho có lệ, nhiều lúc không đụng đũa vào những thức ăn đó, có hôm mẹ nhịn ăn trưa hoặc ăn cơm với lạc rang.
Tôi lại stress nặng vì những bất đồng trong việc chăm cháu. Mẹ cứ thích lúc nào cũng ôm cháu khư khư, chẳng cười chẳng nói chuyện với bé. chỉ im lặng ôm bé thôi. Rồi chuyện cho bé ăn, mặc cho tôi nói mẹ vẫn đưa đồ chơi cho bé trong lúc ăn, lâu lâu bà lấy lại thì bé khóc ré lên khi ăn. Vậy là cứ bà nội cho ăn thì cháu lại vừa ăn vừa khóc, nhiều hôm xót con quá tôi phải đến dỗ nín và cho cháu ăn thì mẹ lại có ý trách là sao tôi lại dỗ cháu. Thật sự tôi ức lắm, căng thẳng, mệt mỏi nhưng cũng tự nhủ thôi gắng im lặng cho yên cửa yên nhà. Mọi việc trở nên tồi tệ hơn kể từ khi con tôi ốm. Đêm cháu phát sốt, nóng như cục than, sau đó là 4 ngày sốt cao liên tiếp. Tôi cũng không biết mẹ có thương cháu không mà khi cháu khóc đau như vậy mẹ nằm ở phòng ngoài không vào hỏi xem cháu có làm sao không dù bà đang thức.
Hôm qua lại xảy ra một việc khiến tôi vô cùng chán nản với sự hiện diện của mẹ chồng. Cháu hết sốt cao thì lại chuyển qua sốt phát ban, tuy vẫn ốm nhưng không còn nguy hiểm như mấy hôm trước, vậy nên tôi lại có thời gian dọn dẹp, nấu nướng như thường lệ. Trưa hôm qua, tôi đang lấy đồ trong tủ lạnh ra để nấu ăn, mẹ bảo không ăn cơm trưa, ăn bát bún và trứng gà, còn bảo tôi ăn cơm nguội và khúc cá lóc dư tối hôm qua chứ lấy đồ ra nấu ăn làm gì cho phí. Tôi bảo là thức ăn vậy không đủ, để con nấu canh cá, ăn bao nhiêu thì ăn còn để chiều ăn. Mẹ không chịu, bà giữ tay tôi lại không cho lấy cá nấu, khi mẹ buông tay ra tôi vẫn lấy nấu. Mấy ngày nay tôi gần như kiệt sức, lẽ ra nếu không được tẩm bổ thì tôi cũng phải ăn một chút cho đàng hoàng tử tế, có canh có cá chứ, đằng này bắt tôi ăn một chút cơm với chút cá thế thì làm sao lấy lại sức. Tại sao tôi ăn thì mẹ bảo là phí và tiền mua thức ăn là do tôi bỏ ra mà? Đến nước này tôi thật không thể nào hiểu nổi mẹ chồng của mình nghĩ gì và muốn gì.
Em trai của chồng đã lập gia đình và có bé gái 5 tuổi nhưng vợ chồng đã ly dị cũng vì cái sự tình mẹ chồng-nàng dâu. Những lúc về chơi, tôi ngỏ ý muốn lên thăm cháu (bé ở với mẹ) vì thương cháu còn nhỏ mà đã chịu cảnh ly tán bố mẹ thì bố mẹ chồng đều can ngăn, lý do là tôi lên sợ họ nói thế này thế kia. Có lẽ, giờ tôi đã lờ mờ hiểu ra vài việc. Cần phải nói rằng mẹ vẫn giúp giặt đồ cho cháu và rửa chén bát khi tôi đang bận chăm con. Tối về có chồng tôi, mẹ vẫn tỏ ra bình thường. Chồng tôi vô tư đến nỗi vô tâm nên không nhận ra mối quan hệ ngày càng căng thẳng giữa tôi và mẹ chồng. Bây giờ tôi phải làm thế nào để mối quan hệ ngày càng không căng thẳng nữa, hoặc nếu nói để mẹ chồng về quê thì nên nói thế nào. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian nghe tôi tâm sự và đưa ra những lời khuyên hữu tình hợp lý.
Theo Ngọc/Ngoisao
Bi hài "chuyện ấy" của vợ chồng tôi khi nhà chật Lấy chồng, ai cũng mong sẽ có được một không gian riêng, rộng rãi cho cả nhà. Nhưng tôi đây, lại lâm vào cảnh dở khóc dở cười vì nhà chồng...quá chật chội khiến tôi nhiều phen sượng mặt vì "chuyện ấy". Tôi yêu chồng gần 2 năm mới tiến tới hôn nhân. Khi yêu, tôi cũng đôi ba lần về nhà anh...