Đau khổ vì không còn xứng đáng với anh nữa
Đứng trước anh, em thấy bản thân mình rất dơ bẩn vì ngày còn là cô học sinh học lớp 8, em đã bị thầy chủ nhiệm cưỡng hiếp và trở thành nô lệ tình dục của hắn.
ảnh minh họa
Em là một 9X đời đầu. Em không hoạt bát, hòa đồng như các 9X mà mọi người hay tưởng tượng. Lúc trước, em cũng không như vậy. Mãi đến năm em học lớp 8 đã xảy ra một chuyện kinh hoàng: em bị thầy giáo chủ nhiệm cưỡng hiếp. Đó là chuyện kinh khủng nhất đời của em (em xin gọi thầy là hắn vì hắn không xứng đáng với chữ “thầy”).
Năm đó, hắn là giáo viên mới ra trường. Hắn có vẻ ngoài rất điển trai khiến không chỉ nữ sinh lớp em mà nữ sinh những lớp hắn không chủ nhiệm cũng rất thích. Năm đó em là lớp trưởng, việc hắn với em tiếp xúc với nhau không phải là chuyện lạ. Tuy nhiên, em không thích hắn, em thật sự chỉ coi hắn là “thầy”.
Hôm đó là buổi họp phụ huynh học kỳ, em cùng một số bạn ở lại giúp hắn dọn dẹp. Sau đó, khi các bạn đem sổ sách xuống phòng giáo viên, lớp chỉ còn em và hắn thì hắn gọi em lại. Hắn nắm tay rồi nói thích em. Lúc đó em rất bất ngờ và sợ hãi.
Em chỉ mới học lớp 8 nhưng cũng biết đây không phải là tình huống tốt đẹp. Em nói hắn nên nghiêm túc vì hắn là thầy giáo. Hắn nói ngay từ lúc vào trường, hắn đã thích em. Ngay lúc đó thì các bạn trong lớp quay lên nên hắn buông tay em ra.
Em đã ra về ngay lúc đó và còn kiếm cớ để mẹ cho em nghỉ học ngày hôm sau. Em không tin là hắn thích em, giờ nghĩ lại em vẫn thấy chính xác. Em không xinh đẹp, việc hắn thích em là chuyện không thể.
Vào ngày em nghỉ học, buổi trưa hắn gọi điện đến hỏi thăm và xin lỗi về chuyện hôm qua. Hắn muốn hẹn em nói chuyện rõ ràng. Hắn bảo chỉ nói lần này và sẽ không nhắc lại nữa. Em đồng ý ra ngoài gặp hắn.
Video đang HOT
Em đi bộ ra chỗ gặp là công viên gần nhà thì hắn nói muốn chở em đến nơi khác vì sợ có người quen bắt gặp. Lúc đó em thật ngu ngốc khi tin hắn. Em để hắn chở em đi đến một nhà nghỉ.
Em sợ lắm, em muốn chạy ra ngoài nhưng hắn giữ tay và bắt em lên lầu. Người lễ tân hình như quen với hắn, thấy tình huống như thế mà hắn làm như không biết. Em rất sợ.
Lên đến phòng thì hắn cưỡng hiếp em, em không thể chống trả lại một tên khỏe như hắn. Lúc đó mặc dù em chỉ mới học lớp 8 nhưng em cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Em đau đớn lắm.
Cưỡng hiếp em xong, hắn còn lấy máy chụp ảnh ra chụp lại để làm bằng chứng uy hiếp em. Em thật sự không muốn nghĩ đến. Hắn bảo nếu em nói cho ai biết thì hắn sẽ cho mọi người xem những tấm ảnh này. Em đã khóc rất nhiều.
Từ sau ngày hôm đó, em dường như trở thành nô lệ tình dục của hắn mà không dám hé răng kể với ai. Em mong đến ngày em tốt nghiệp, ra khỏi trường cấp hai thì em sẽ thoát khỏi hắn.
Lúc em vào lớp 10, hắn ở trước cổng trường cấp 3 chờ và tiếp tục uy hiếp em. Em không còn bình tĩnh nữa, em nói với hắn muốn làm gì thì làm, hắn cứ nói cho mọi người biết đi, cùng lắm lúc đó em tự tử để mọi chuyện chấm dứt.
Hắn sững sờ và em thấy được sự sợ hãi trên khuôn mặt của hắn. Sau đó hắn bỏ đi và không làm phiền em nữa. Sau này em mới biết nếu lúc đó em nói ra thì hắn sẽ đi tù. Em thật ngốc, cũng thật ích kỷ, em không muốn nói vì em sợ mọi người nhìn vào sẽ đánh giá em, gia đình em. Mẹ em luôn tự hào vì có một đứa con gái giỏi và ngoan. Vì vậy, nếu biết chuyện đó, chắc mẹ em sẽ chết mất.
Bây giờ em đã sinh viên năm cuối của một trường đại học danh tiếng. Trải qua một chuyện kinh khủng như vậy, em sống khép kín hơn. Em cảm thấy mình rất dơ bẩn. Em không dám mơ tưởng đến chuyện tình yêu nên chỉ quan tâm đến việc học.
Trong 4 năm học đại học, cũng có vài người theo đuổi nhưng em làm sao dám chấp nhận. Cơ thể em đâu còn trong trắng để xứng đáng yêu ai. Nhưng đến bây giờ, em rất khao khát có được tình yêu khi em gặp anh.
Vì kết quả học tập tốt, em xin được một chỗ thực tập ở một công ty nước ngoài lớn. Em cố gắng hòa đồng với mọi người trong phòng làm việc, rồi em gặp anh. Anh là phó phòng một phòng khác của công ty.
Trong một lần công ty có buổi gặp mặt, em và anh đã gặp nhau. Anh còn trẻ, lại là nhân tài của công ty. Em cũng bất ngờ khi anh bắt chuyện với em trước, anh nói nhìn em sao khép kín so với những cô gái ở buổi tiệc này. Sau đó, em và anh vẫn giữ liên lạc với nhau.
Ngày nào anh cũng qua phòng để đi ăn trưa với em. Cả công ty đồn em và anh yêu nhau. Em liên tục phủ nhận, còn anh thì không phủ nhận. Rồi anh nói yêu em, muốn em làm bạn gái của anh. Em đau lắm. Em cũng nhận ra mình đã yêu anh.
Ngoài mẹ, em chưa bao giờ được ai quan tâm như vậy. Em cũng muốn nói yêu anh nhưng lại mặc cảm với quá khứ của mình. Em không dám nói với anh chuyện xảy ra trong quá khứ và mỗi lần nghĩ đến là em lại khóc. Anh sẽ nghĩ như nào nếu biết chuyện đó?
Khi biết chuyện, liệu anh có còn nghĩ em là một cô gái ngây thơ nữa không? Anh có còn nhìn và nói em khác với những cô gái anh biết? Em đang rất băn khoăn. Em rất muốn ở bên anh nhưng mỗi lần nghĩ đến quá khứ, em lại muốn rời xa anh.
Chỉ còn 2 tuần nữa là em hết đợt thực tập. Trưởng phòng nói công ty sẽ chắc chắn nhận em vào làm. Em có nên rời khỏi anh khi xong đợt thực tập này? Em có nên giấu hết quá khứ để anh luôn nghĩ em tuyệt vời không?
Theo Afamily
Tôi đã chán ngấy chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi.
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. (ảnh minh họa)
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Đau lòng bạn trai lợi dụng gái để có tiền Sống cùng với em nhưng anh vẫn quan hệ lăng nhăng với một chị hơn tuổi vì chị ta lắm tiền lại mê anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện rất buồn, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và bạn trai yêu nhau được 2 năm. Em thực lòng yêu thương anh ấy và muốn gắn bó...