Đau khổ vì chồng còn vương vấn tình đầu
Đó thực ra cũng chưa hẳn là mối tình. Chỉ là tôi thích người đó vì người đó sống tự lập và có ý chí vươn lên.
Tuy nhiên khi người đó tỏ tình, tôi đã từ chối vì biết mình không đủ niềm tin vào anh, anh có vẻ đào hoa và có rất nhiều chiêu trò lấy lòng phụ nữ. Còn tôi luôn xác định yêu là để tiến tới hôn nhân nên tôi luôn yêu bằng con tim chân thành và ý chí. Từ chối anh nhưng tôi rất buồn.
Sau đó khoảng mấy tháng, chồng tôi tỏ tình với tôi. Trước khi đến với tôi, chồng tôi có một mối tình, theo chồng kể là rất trong sáng của tuối học trò, chỉ dừng lại ở cầm tay. Tốt nghiệp cấp ba, cô ấy không đỗ trong lần đầu thi đại học và cắt đứt mọi liên lạc với anh. Anh không hiểu vì sao nhưng đoán cô ấy mặc cảm vì thi trượt năm đầu. Anh không hờn trách mà chỉ thắc mắc. Khi cô ấy gặp được người quen và xin số điện thoại anh, họ liên lạc lại và tình cũ không rủ cũng tự về. Tôi sẽ không bao giờ biết sự thật này nếu không có hôm đó. Chồng say rượu, không để ý tin nhắn của tổng đài điện hoa báo đã gửi đơn hàng của anh ấy đến địa chỉ có tên cô ấy mà xóa đi nên tôi đã đọc được.
Đầu tôi trống rỗng, tôi không khóc nhưng sốc nặng. Tôi đã nằm hai ngày để phân tích sự việc, vì sự thật là tôi luôn tìn tưởng chồng, yêu chồng hơn cả bản thân tôi. Tôi yêu chồng không mù quáng, tôi yêu vì cảm nhận được sự chân thành của chồng. Chồng tôi là một người tốt, rất yêu thương chăm lo cho mẹ con tôi, là một mẫu người hoàn hảo nếu không có chút rượu bia quá chén và không có ngày hôm đó.
“Tôi và chồng yêu nhau 6 năm, kết hôn được gần 8 năm, đến với nhau không phải tình yêu sét đánh. Khi chồng ngỏ lời với tôi, tôi mới kết thúc một mối tình. “
Đến hôm nay, sau bốn ngày, tôi cũng đã nói chuyện với chồng. Tôi vẫn rất yêu chồng. Tôi hiểu là ai cũng có những phút giây ngoài vợ ngoài chồng. Bản thân tôi đôi lúc cũng vậy, nhưng tôi chỉ mỉm cười khi chợt nghĩ về những kỷ niệm xưa. Tôi luôn nghĩ nên tránh xa các mối quan hệ kiểu vậy, vì tôi thử đặt mình vào vị trí người chồng, người vợ khi biết bạn đời của mình đang liên hệ với người cũ, chắc chắn chẳng ai vui cả. Tôi luôn chọn cách cho quá khứ ngủ yên. Tôi nghĩ tôi sống như vậy thì chồng tôi sẽ sống như thế, nếu không thì có nghĩa là tình yêu chồng tôi dành cho tôi không đủ lớn để tình cũ có thể ùa về.
Anh giải thích hai người đã hơn 10 năm không liên lạc, nên khi gặp lại anh bị xao động vì những kỷ niệm ngày trước. Anh nói tặng điện hoa cũng chỉ để thăm hỏi, thể hiện sự lãng tử giống như trước đây với cô ấy và vì sự sĩ diện của bản thân nữa (bây giờ anh đang là sếp). Nếu như anh chỉ liên lạc, gửi tin nhắn chúc mừng các ngày đặc biệt thì có lẽ tôi cũng không bận tâm lắm. Có điều, anh lại làm trịnh trọng thế. Trong vòng một năm gặp lại, anh gửi điện hoa hai lần cho cô ấy. Cô ấy không ở cùng thành phố với chúng tôi, cô ấy có ra Hà Nội một lần để gặp chồng tôi theo như anh ấy nói và đi cà phê với chồng tôi đến 10h rồi về.
Video đang HOT
Tôi đang cố gắng để tin nhưng thực sự tôi đau lắm. Tôi vẫn luôn tin anh, muốn tin anh nhưng cái suy nghĩ luẩn quẩn vì sao anh xao động lâu thế (xấp xỉ một năm, nếu tôi không phát hiện thì sẽ đến đâu) vẫn luôn gặm nhấm tôi từng giờ từng phút.
Tôi hỏi anh nếu như tôi không phát hiện, anh cứ tiếp tục quan tâm cô ấy như vậy thì sẽ đi đến đâu. Anh nói anh chưa nghĩ đến, chỉ là quan tâm đến người cũ như một người bạn, sau bao năm không gặp có chút xao động thôi. Anh bảo đó là chuyện bình thường, anh chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với vợ.
Chồng xin lỗi tôi, bảo tôi bỏ qua cho anh chuyện đấy và hứa sẽ cắt đứt liên lạc với cô ấy. Tôi bảo anh tự nhiên cắt đứt đột ngột vậy ạ, anh hãy nhắn tin cho cô ấy là “Vợ anh biết chuyện rồi, chúng ta cắt liên lạc từ đây nhé”. Anh bảo tôi sao lại nói thế, nói thế để cô ấy nghĩ mình có ý tứ gì với cô ấy à. Anh bảo anh chủ động không liên lạc, cô ấy có liên lạc lại thì anh trả lời qua loa, lâu dần người ta tự hiểu sẽ tự cắt thôi. Tôi đã nói với anh rằng, tùy anh, anh có thể không cắt liên lạc với cô ấy, miễn là anh biết điểm dừng và đừng để cho tôi biết.
Thú thật tôi muốn anh cắt đứt ngay lập tức, vì cứ để từ từ nhạt dần và quên thì với những gì đã xảy ra, tôi lo lắng chỉ cần cô ấy yếu đuối một chút, liệu anh có cắt được không.
Tôi biết chuyện tình cảm bảo để quên đi một người rất khó, nhưng nếu tình yêu đủ lớn với vợ con chắc cũng làm được.Tôi muốn tin như vậy, nhưng tôi vẫn đang thầm khóc từng ngày, thỉnh thoảng tự nhiên lại bật khóc. Tôi khóc không phải vì trách anh, buồn giận anh mà khóc vì tôi yêu chồng nhiều quá. Tôi hiểu rằng tin yêu chồng thế nào thì sự thật tôi đã không có được một trái tim trọn vẹn, có cố gắng xóa đi thì nó vẫn sẽ là vết thương để lại sẹo sâu trong lòng.
Tôi muốn xin ý kiến của các anh chị, đặc biệt là các anh đang và đã từng ở trong hoàn cảnh vương vấn mối tình đầu như chồng tôi. Các anh có dễ buông bỏ hoàn toàn để kỷ niệm ngủ yên, để về trọn vẹn với vợ con không? Làm thế nào để có thể buông bỏ được. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Chiếc hộp lưu giữ kỷ niệm của chồng khiến tôi đau lòng và thức tỉnh
Tôi thấy trong tủ giấy tờ của anh có chiếc hộp nhỏ, được đặt ngay ngắn khóa kỹ càng trong góc tủ. Vì tò mò, nên tôi đã cố tìm chìa khóa mở chiếc hộp ấy.
Lòng tôi đau lắm, hóa ra tôi đang tự huyễn hoặc mình rằng chồng yêu thương, nhưng thực ra tôi chỉ là cái bóng. (Ảnh minh họa)
Tôi gặp chồng khi 25 tuổi, đó cũng là khoảng thời gian anh đang đau khổ, tuyệt vọng vì mối tình đầu mất do tại nạn giao thông. Và mất khoảng 3 năm để anh quên đi nỗi đau đó. Phải thú thực rằng, trong suốt 3 năm ấy, tôi là người chủ động làm quen, tấn công anh. Nhưng cuối cùng anh lại là người cầu hôn tôi trước.
Khi yêu nhau, cho dù không thích nhưng tôi chưa một lần cấm hay bắt anh bỏ đi nhưng kỷ vật của người yêu cũ. Cặp nhẫn của hai người anh vẫn đeo ở chiếc dây chuyền trên cổ, tấm ảnh họ chụp chung cũng được anh để ngay ngắn trong ví của mình... Ai cũng nói tôi ngốc, tôi dễ tính nhưng đơn giản, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể vứt nó đi, nhưng quan trọng những điều đó vẫn còn trong trái tim, khối óc của anh. Và hơn nữa, người phụ nữ ấy đâu còn là mối đe dọa với hạnh phúc của chúng tôi nữa.
Và rất may, sau khi cưới, những món đồ gợi nhớ về người yêu cũ đã được anh tự nguyện bỏ đi, bức ảnh trong ví cũng được thay bằng ảnh cưới của chúng tôi. Cho tới giờ anh vẫn là người chồng và người cha rất tốt. Anh luôn phụ giúp vợ việc nhà mỗi khi rảnh, luôn hỏi ý kiến tôi trước khi quyết định mọi việc, nhường nhịn mỗi lúc tôi tức giận, luôn quan tâm chăm sóc vợ con chu đáo. Những ngày kỷ niệm của hai vợ chồng, chưa một lần anh quên, và luôn tặng tôi những món quà ý nghĩa.
Cho tới giờ anh vẫn là người chồng và người cha rất tốt. (Ảnh minh họa)
Suốt 5 năm chung sống, anh chưa làm điều gì khiến tôi phải phàn nàn hay đau khổ hụt hẫng cả. Tôi đã ngây thơ, ngộ nhận và huyễn hoặc, ru ngủ mình bằng vỏ bọc của cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cho tới cách đây mấy hôm thôi, tôi đã thực sự tỉnh ngộ và mơ hồ nhận ra một điều cay đắng, có khi nào mình chỉ là người thế chỗ, là người khỏa lấp đi khoảng trống trong trái tim, vốn dĩ từng bị tổn thương của chồng?
Hôm đó, khi tìm chìa khóa dự phòng của xe ô tô (chìa khóa chính bị anh mang theo khi đi công tác) thì tôi thấy trong tủ giấy tờ của anh có chiếc hộp nhỏ, được đặt ngay ngắn khóa kỹ càng trong góc tủ. Vì tò mò, nên tôi đã cố tìm chìa khóa mở chiếc hộp ấy.
Cuối cùng tôi cũng mở được và chết sững vì trong hộp là quyển nhật ký của người yêu cũ đã mất của chồng cùng rất nhiều ảnh và cả chiếc dây chuyền lồng cặp nhẫn mà trước đây anh luôn đeo trên cổ nữa. Quá tò mò, tôi đã mở cuốn nhật ký ra đọc. Quả thực tình cảm của họ dành cho nhau nhiều lắm và chỉ có cái chết mới chia cắt được họ.
Phía cuối cuốn nhật ký là nét chữ của chồng tôi, anh ghi lại những nhớ thương, hụt hẫng, đau khổ khi chị ấy không còn trên đời. Nếu chỉ thế thì có lẽ, tôi chỉ khâm phục chồng chứ không sốc, đau khổ đến vậy.
Ngay cả đến khi chúng tôi yêu nhau, thỉnh thoảng anh ấy vẫn ghi vào cuốn nhật ký này. Chủ yếu vẫn là xin lỗi chị vì đã đến với tôi, và nói rằng dù chị ở xa nhưng anh vẫn từng ngày từng giờ nhớ đến chị, nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc của hai người...
Những trang cuối cùng được anh ghi cách đây không lâu, đó là những cảm xúc giằng xé của anh. Anh nói với người cũ rằng, tôi tốt lắm, đảm đang và yêu thương anh nhiều lắm, đã có lúc anh nghĩ tình cảm giành cho tôi là yêu, nhưng hóa ra không phải vậy. Người anh yêu duy nhất chỉ có chị ấy, còn đối với tôi, chỉ là chút thương cảm, khâm phục và cảm thấy có lỗi mà thôi. Đôi khi hình ảnh của tôi khiến anh gợi nhớ về chị rất nhiều.
Lòng tôi đau lắm, hóa ra tôi đang tự huyễn hoặc mình rằng chồng yêu thương, nhưng thực ra tôi chỉ là cái bóng, là người thế chỗ của chị ấy mà thôi. Tôi thực lòng có chút ghen tị với người ấy, và thương cho bản thân mình. Tôi cũng thấy tự ái, giận chồng vô cùng.
Tôi không biết nên làm gì đây, cứ giả như không biết chuyện rồi ôm đau khổ một mình, hay nói chuyện thẳng thắn với chồng để anh ấy hiểu rằng, người cũ anh có thể nhớ, nhưng xin anh đừng quên người mới, người hiện tại đang ở cạnh anh?
Theo Afamily
Các cô gái, có phải các cô đều có 8 nỗi sợ này khi bước vào tình yêu? Đúng là, khi yêu thật lòng, chẳng mấy ai lại không lo sợ những điều này! Thật tình cờ và thật bất ngờ, bởi chỉ khi yêu thật lòng một người, con gái mới tồn tại những nỗi sợ hãi sau đây mà thôi: 1. Sợ mình sẽ là người có tình cảm nhiều hơn Người ta thường quan niệm rằng, trong tình...