Đau khổ vì ăn cơm vợ nấu như bị ‘tra tấn’
Chẳng biết vợ chế biến sao, tối hôm đó cả hai vợ chồng bị “tào tháo” rượt đuổi. Sáng sớm, tôi đi làm với bộ mặt hốc hác mất ngủ vì cả tối cứ ôm bụng ra vào nhà vệ sinh.
Vợ chồng tôi có nhiều tính cách rất giống nhau, vừa mới quen mà cả hai cữ ngỡ đã biếtnhau từ “mấy kiếp trước”. Yêu nhau chưa được một năm thì chúng tôi đã kết hôn.
Hai đứa có gì cũng chia sẻ với nhau nhưng gần tới ngày cưới, cô ấy mới thỏ thẻ với tôi chuyện không biết nấu ăn. Vợ còn bảo mặc dù không biết nhưng khi lấy tôi về cô sẽ học nấu và chế biến cho tôi nhiều món ngon. Nói thật, vì yêu cô ấy quá nhiều nên tôi chẳng bận tâm chuyện cô ấy có nấu ăn được không, nấu ngon hay dở.
Lấy nhau về được vài tháng thì vợ có bầu, nên việc bếp núc, nhà cửa tôi tự gánh vác, lo lắng cho vợ hết. Sáng, hai vợ chồng đi chợ sớm rồi về nhà ướp gia vị, món nào chế biến để đến chiều được thì tôi tranh thủ nấu luôn buổi sáng. Trưa vợ chồng ăn cơm ở cơ quan, đến tối về tôi lại lon ton vào bếp, vợ chỉ phụ tôi nhặt rau hay rửa chén.
Không có khiếu nấu ăn nhưng vợ bầu bì lại thường xuyên ốm nghén nên tôi cũng không muốn vợ phải vất vả vào bếp. Tôi vẫn đảm đương chuyện bếp núc cho đến khi con gái tôi được vài tuổi, vì con còn nhỏ nên vợ tạm thời xin nghỉ việc để ở nhà tập trung lo cho con. Thời gian này, chuyện bếp núc cũng được bàn giao lại cho vợ.
Video đang HOT
Cho đến lúc này, tôi mới tin một sự thật là vợ không biết nấu ăn. Chuyện ăn uống tôi không hề kén chọn, thậm chí là rất dễ nhưng mỗi lần ăn cơm vợ nấu tôi đều phải gồng mình để nuốt. Cơm lúc nào vợ nấu cũng khô, không khô thì lại nhão, có khi thì bị sống sượng. Cá vợ kho trắng bệch, có mùi rất tanh hình như vợ chỉ bỏ ít dầu, nước mắm rồi đun sôi. Món canh, vợ cũng không biết nêm nếm sao cho nó vừa. Có lần không thể nuốt nổi cơm tôi chỉ ráng ăn một chén rồi thôi, trong khi bụng đói cồn cào.
Mỗi lần đi làm về mệt, nhìn vào mâm cơm của vợ tôi lại ngao ngán. Tôi không quát mắng hay than phiền mà chỉ góp ý nhẹ nhàng với vợ. Cô ấy cũng lắng nghe rồi bảo rút kinh nghiệm nhưng vẫn không thể nào thay đổi được.
Có lần, tôi đang làm việc ở cơ quan thì vợ nhắn tin reo réo bảo tối nay về có món ngon vợ chiêu đãi. Về tới nhà thấy vợ hí ha hí hửng ra đón, trong bếp mùi thơm phảng phất. Chẳng biết vợ học ở đâu món lẩu thập cẩm, không biết mùi vị sao nhưng hình thức thấy vợ trình bày rất hấp dẫn.Tôi sung sướng vì từ nay thoát khỏi cảnh đói bụng triền miên, nguyên nồi lẩu vợ nấu tôi ăn cạn kiệt, tuy vẫn chưa được ngon nhưng tạm chấp nhận được.
Chẳng biết vợ chế biến sao, tối hôm đó cả hai vợ chồng bị “tào tháo” rượt đuổi. Sáng sớm, tôi đi làm với bộ mặt hốc hác mất ngủ vì cả tối cứ ôm bụng ra vào nhà vệ sinh. Cả ngày hôm đó, vợ cứ nhắn tin xin lỗi sự cố ngoài ý muốn, vợ hứa sẽ chăm chỉ, quyết tâm học nấu ăn. Kể từ ngày đó, tối nào tôi cũng thấy vợ ngủ muộn, vợ cứ lò mò lên Youtube học nấu hết món này sang món khác rồi ghi chép đầy sổ. Tôi thấy vợ mà thương lắm, chỉ mong sao vợ sẽ biết nấu ăn trong một ngày gần nhất.
Cho tới bây giờ, vợ vẫn vậy, vợ học mãi nhưng vẫn cứ vụng về, mặc dù đi làm về mệt nhưng để có được bữa cơm ngon tôi lại tranh thủ để lăn vào bếp. Nhiều lúc mệt quá, vợ chồng lại dẫn nhau đi ăn ở ngoài, hoặc mua đồ nấu sẵn ở siêu thị. Tôi buồn một, vợ buồn mười vì chưa lần nào vợ nấu cho chồng được một bữa cơm ngon tử tế. Vấn đề bếp núc của vợ chồng nhà tôi luôn trong tình trạng “khốn khổ” như thế này, không biết phải giải quyết làm sao?
Tôi chỉ lo một ngày nào đó, tôi không thể bao dung để chấp nhận khuyết điểm này của vợ nữa…
Theo Phununews
Người đàn bà đem con vứt ở ngoài đường, ai biết cũng tức giận nhưng sự thật thì...
Cả khu đó đồn rằng, chị vứt con ở ngoài đường, rằng chị là người đàn bà vô nhân tính, người mẹ không có tình.
Chị chỉ biết câm nín mà khóc, mà trách mình, hận bản thân mình. Đâu phải chị không thương con, yêu con, chị đã đau khổ đứt từng khúc ruột khi phải mang con để ở nơi đó và đứng bên ngoài, khóc lóc chờ có ai rủ lòng thương bế con về nhà. Nếu như có các chú công an nhận giúp, rồi có người tới tình nguyện xin làm bố mẹ của đứa trẻ thì tốt biết bao.
Chị bỏ con, nhưng chị có thể cho con một cuộc sống mới, một cuộc sống với người cha, người mẹ đủ điều kiện để chăm con, thay vì phải sống với người mẹ không có tiền của, không đủ khả năng nuôi con như chị.
Cả xóm ấy cũng biết chị không chồng mà chửa, vì sao chị chửa thì chỉ có chị mới biết. Chị không có chồng, không có người đàn ông nương tựa. Một mình gánh vác tiền thuê trọ, chỉ đi rửa bát thuê, nhưng có ai biết được thực sự nghề nghiệp của chị là gì. Họ chỉ thấy chị sáng đi, tối về. Vì cuộc sống bươn chải bên ngoài vất vả, chị đã phải cố gắng rất nhiều. Cha mẹ không còn, người con gái như chị đã không có chỗ để nương thân.
Có những điều, không phải nhìn là biết, ẩn sâu trong đó là những số phận, những hoàn cảnh khác nhau mà chỉ người trong cuộc mới thực sự hiểu. (Ảnh minh họa)
Chỉ vì bị người đàn ông chị yêu lừa, rồi anh ta bỏ chị lại với đứa con trong bụng, rũ bỏ trách nhiệm khiến chị hoang mang vô cùng. 18 tuổi, có được người đàn ông yêu mình mà bây giờ bị anh ta khiến mình có bầu rồi bỏ rơi, bản thân chị lại có bệnh trong người, nhìn chị xanh rớt, yếu đuối cũng chẳng có ai thích thuê làm. Nếu có nhan sắc, có bán thân chị cũng chịu để nuôi con. Nhưng cái gì chị cũng không có, chị làm sao nuôi được con?
Khi mang con trong người, chị nghĩ, khổ mấy chị cũng chịu được để nuôi con thành người. Nhưng, sinh ra rồi, chỉ nuôi thôi thì dễ, nhưng nhìn con ốm đau không có thuốc mà chữa, không có tiền đi bác sĩ. Nhìn còn lớn dần lên mà còi cọc vì chẳng có cái mà ăn, sữa mẹ thì không có, sữa ngoài thì chị chẳng có tiền mua. Mỗi ngày, tiếng con khóc vì đói cứ ám ảnh lấy chị, để rồi, chị quyết định như thế. Bỏ con, đau đấy, bị người đời chửi đấy, nhưng... ít nhất, con chị cũng sẽ có cái ăn. Đứng từ xa nhìn con khóc, mong có ai đó tốt, ai đó giàu có nhận con làm con nuôi, chị cứ đứng từ xa khẩn cầu như thế...
Có những câu chuyện thương tâm, chỉ người trong cuộc mới thực sự hiểu. Chị đau khổ bỏ con, chị thương con nên mới phải rũ bỏ. Ích kỉ thật, bất lực thật nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong người ta hiểu rằng, ở đời này, có người mẹ nào mà không thương con của mình?
Theo Phununews
Người buông tay trước chưa hẳn là người chiến thắng, người quên sau mới là kẻ thất bại Hôm nay, tôi níu kéo anh, tôi cho anh và tôi cơ hội cuối cùng để trở về bên nhau. Anh đã không chấp nhận, anh đã hết tình cảm với tôi. Và rồi tôi nhận ra: Người buông tay trước chưa hẳn là người chiến thắng. Tôi đã buông tay anh, kết thúc cuộc tình dài 5 năm trước sự hoảng hốt...