Đau khổ và ân hận tột cùng vì vợ mất ngay sau khi sinh
Tin dữ cũng tới, em không đủ sức mạnh để chiến thắng tử thần, em cũng chưa kịp nhìn mặt con như thế nào, chưa kịp cho con uống một giọt sữa mà đã ra đi.
Em không đủ sức mạnh để chiến thắng tử thần, cũng chưa kịp nhìn mặt con, chưa kịp cho con uống một giọt sữa mà đã ra đi. Em không kịp cho tôi cơ hội được nói những lời yêu thương.
Nhìn đứa con trai 6 tháng tuổi ngủ ngon lành tôi lại trào nước mắt. Là đàn ông, hơn nữa lại là người lính, tôi luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ, rắn rỏi, vậy mà từ lúc em đi, nỗi ân hận dày vò, sự cô đơn tột cùng khiến đôi lúc tôi như muốn gục ngã. Nếu không vì con, món quà vô giá em để lại có lẽ tôi đã buông xuôi hết mọi thứ rồi.
Thương em nhiều, vì yêu một người như tôi mà em phải khóc và buồn hoài. Nhớ những ngày đầu gặp em, lần đầu tiên em lên thăm tôi trên đơn vị, giữa cái rét 14 độ căm căm nhưng vẫn cười, nụ cười tôi thường ghẹo là toe toét. Ngày em nhận lời yêu, tôi hạnh phúc vì có em – người con gái dịu dàng, ngây thơ mà cũng không kém phần nghịch ngợm. Ở bên em tôi như trẻ ra mười tuổi bởi sự vô tư đáng yêu ấy, mọi thời gian rảnh tôi luôn cố gắng gọi điện cho em. Chúng tôi động viên nhau học tập, công tác, khi ấy em chỉ là cô sinh viên năm nhất.
Thời gian sau này, khi được em trao mọi thứ thì tôi lại không tìm thấy cảm giác như những ngày đầu yêu nhau, bên cạnh đó người yêu cũ gọi điện mong nối lại tình cũ. Gia đình tôi không chấp nhận em vì không môn đăng hộ đối, em luôn tự ti về bản thân, bóng gió xa xôi việc tôi phải chịu trách nhiệm về cuộc đời con gái của em càng khiến tôi chán nản. Những cuộc điện thoạiít dần đi, lời yêu thương không còn nữa, tôi vô tâm hờ hững với em. Thay vì lúc trước thời gian rảnh tôi cố gắng bù đắp cho em thì ngày đó tôi lại dành cho những cuộc nhậu bù khú với bạn bè, đồng nghiệp. Em âm thầm chịu đựng dù đôi lúc cũng nói chia tay, rồi chính em lại là người chủ động làm lành. Có lẽ tình cảm em dành cho tôi quá nhiều.
Rồi một ngày bạn em gọi điện cho tôi nói em bước xuống xe buýt hụt chân và té, vết thương không nghiêm trọng nhưng em bị động thai, đứa con em mang trong bụng là kết quả cuộc tình của hai đứa. Nói thật lúc ấy tôi rất vui vì trong lòng thật sự vẫn thương em, đây là lý do để gia đình tôi chấp nhận em.
Ngày cưới, nụ cười em phảng phất nét buồn bởi mẹ tôi không chấp nhận cho em vào cửa trước mà bắt đi cửa phụ, chuyện này mẹ không bàn trước với tôi, dù thương em nhưng tôi vẫn không thể làm được gì bởi mọi chuyện đã rồi.
Đau khổ và ân hận tột cùng khi vợ mất ngay khi sinh con xong.
Video đang HOT
Về làm dâu em lại càng khổ hơn bởi sự xét nét của mẹ chồng, tôi sống trên đơn vị, lâu lâu mới được về, em nghén ngẩm không ăn được gì, thai lại yếu và suốt ngày ra máu. Em bị giãn dây chằng nên đêm không ngủ được, gọi điện cho tôi thì bị mẹ mắng vì sợ tôi lo lắng. Cũng vì em trẻ con nên vụng về, không được lòng mẹ tôi lắm. Sau này nghe chị dâu kể lại mẹ suốt ngày chửi mắng, cay nghiệt, em chỉ biết khóc vậy mà không hề nói gì với tôi cả.
Có lẽ hạnh phúc nhất là những ngày tôi nghỉ phép về nhà, nằm áp tay lên bụng và cảm nhận những cú đạp của cu con. Lúc ấy nụ cười của em lại toe toét như ngày nào, dường như những giận hờn, mệt mỏi ngày trước tan biến. Chúng tôi đều cảm thấy mãn nguyện với tổ ấm của mình, dự định sau này em sinh con, tôi chuyển công tác về gần nhà và hai đứa ra ở riêng. Tôi chưa kịp bù đắp những thiệt thòi cho em thì em đã ra đi mãi mãi.
Tôi vẫn nhớ như in ngày định mệnh ấy, khi đang trên lớp chính trị thì có điện thoại của mẹ. Em vỡ ối sớm phải nhập viện, khi tôi đến mặt mày em nhăn nhó vì những cơn gò của con, 6 tiếng sau khi ngậm thuốc kích tử cung, ối em cạn, sức cũng kiệt nên bác sĩ dùng đến biện pháp mổ bắt con.
Lúc ấy tuy có lo lắng nhưng tôi vẫn không thể nào nghĩ đến tình huống xấu nhất xảy đến với em như thế. Con chào đời cũng là lúc huyết áp em tụt, rối loạn nhịp tim, còn cảm giác nào kinh khủng hơn việc bất lực ngồi ngoài nhìn người ta chạy ra chạy vào với một đống máy móc trong khi vợ con mình không biết ra sao.
Tin dữ cũng tới, em không đủ sức mạnh để chiến thắng tử thần, em cũng chưa kịp nhìn mặt con như thế nào, chưa kịp cho con uống một giọt sữa mà đã ra đi. Em không cho tôi cơ hội được nói những lời yêu thương, không cho tôi bù đắp những thiệt thòi gần 4 năm yêu nhau. Em ra đi nhẹ nhàng và thanh thản để lại cho tôi một vết thương lòng quá lớn, nỗi đau day dứt ngày đêm. Mẹ tôi cũng khóc hoài vì hối hận đã cay nghiệt với một đứa con dâu ngây ngô, hiếu thảo như em.
Giờ đây, con trai đã được 6 tháng tuổi, chơi ngoan và ít quấy khóc nên tôi cũng an tâm công tác. Con có cái miệng rộng toe, nước da trắng bóc giống em, mỗi lần con cười là những mệt mỏi trong tôi dường như tan biến. Dường như đâu đó trong nụ cười của con có hình bóng của vợ. Đôi lúc muộn phiền, muốn bỏ tất cả nhưng nhìn con lại có thêm sức mạnh. Nuôi con khôn lớn là cách duy nhất để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình. “Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ dành tất cả để bù đắp cho em. An nghỉ vợ yêu nhé!”.
Theo VNE
Em cũng sẽ ngoại tình chồng ạ!
Em cũng sẽ đi tìm cho mình một người tình, chồng nhé. Với chồng có thể em đã cũ nhưng ngoài xã hội kia, với họ em cũng là "của lạ"...
Gửi người chồng đầu ấp tay gối suốt 7 năm qua của em!
Vợ chồng mình cũng như bao cặp vợ chồng khác, trải qua một thời gian yêu thương tìm hiểu rồi mới đi đến hôn nhân, hôn nhân dựa trên tình yêu và không có bất kì sự ép buộc nào anh nhỉ? Anh còn nhớ không, ngày mình ra trường, vất vả tìm việc nơi thành phố, anh và em đã từng chia nhau gói mỳ tôm hay cái bánh mỳ, khi ấy sao tình yêu đẹp đẽ màu hồng đến vậy, khi đó em đã tự nhủ anh sẽ là người đàn ông em yêu nhất cuộc đời này.
Với chồng có thể em đã cũ nhưng ngoài xã hội kia, với họ em cũng là "của lạ"...
Chính suy nghĩ đó đã theo em bước vào hôn nhân, vượt qua bao khó khăn mà không một lời trách móc oán than, bởi em biết có được chồng là điều hạnh phúc vô cùng. Tình yêu đã giúp vợ chồng mình vượt qua khó khăn nghèo đói, cuối cùng thì chúng mình cũng có của ăn của để. Có thể nói biết bao người mơ ước được như gia đình mình, vợ chồng yêu thương nhau, con trai con gái ngoan ngoãn thông minh, nhà cửa khang trang,... Nhưng cũng từ khi có của ăn của để, chồng thay đổi tính nết và sinh hư, điều này em rất buồn lòng.
Chồng đổ dồn trách nhiệm chăm sóc con cái lên một mình em, chồng đi tối ngày. Anh bảo anh cần kiếm tiền để nuôi vợ con, nhưng em biết anh vừa mải mê kiếm tiền vừa mải mê kiếm "của lạ" bên ngoài. Đôi lần em nghe người này nói bắt gặp anh chở cô này đi shopping, cũng đôi lần em nghe nói người kia thấy anh vào quán bia ôm hay karaoke ôm,... Những lúc đó em có hỏi thì anh lại trả lời qua quýt, anh vào đó là đi cùng đối tác hoặc đồng nghiệp, đó là một phần công việc của anh, cơ bản nhất anh vẫn rất yêu vợ.
Những buổi tối anh vắng nhà càng nhiều, em có gọi điện thì anh nói đang "họp gấp" ở công ty hoặc đang đưa đối tác đi ăn chơi,... Em biết anh lại nói dối vì làm gì có cuộc họp nào vào lúc 11, 12 giờ đêm, có chốn ăn chơi nào lại im lặng như trong nhà nghỉ vậy anh?
Anh hay đi công tác xa, và em hiểu trong những chuyến đi đó luôn có gái phục vụ anh từ A đến Z. Chẳng phải em suy đoán lung tung đâu anh, tất cả những gì em nói ra đều có bằng chứng đấy. Một lần anh đi công tác về, em vô tình thấy trong ví của anh còn chiếc "áo mưa", chắc mải mê quá nên anh quên phi tang, hoặc anh cố tình để cho em thấy chăng? Em vừa xếp đồ cho anh vừa khóc lặng, bằng chứng phản bội rõ ràng đến vậy, chẳng phải do ai nói oan cho anh nữa đâu. Từ khi đó trong đầu em lúc nào cũng nghĩ cách để anh đi làm về bớt la cà quán bia ôm hay karaoke ôm.
Ngày nghỉ em vắt óc nghĩ ra những món ăn anh thích để giữ chân anh ở nhà với vợ con. Rồi những dịp anh đi công tác, em luôn nghi ngờ căn vặn anh đủ điều. Em biết điều đó làm anh rất khó chịu, nhưng em cũng rất khó chịu, cảm giác ghen tuông nghi kỵ giết chết sự tỉnh táo và bình tĩnh của em. Từ bao giờ em trở thành người phụ nữ đố kỵ, già nua héo mòn, em bỏ lỡ rất nhiều thú vui cuộc sống và không còn là chính bản thân mình nữa rồi.
Ngày hôm qua, em lại bắt gặp anh cùng một người con gái khác vui vẻ bước ra từ khách sạn. Lúc đó em muốn xông lên cấu xé anh và cô ả kia ra rồi làm một trận bung bét. Nhưng chân em không nhích được, mắt em cứ thế nhòa đi. Đến khi anh và cô ả tình nhân của mình đi rất lâu rồi, em mới đủ can đảm để về nhà. Nhìn 2 đứa con thơ dại quấn quýt bên anh mà em thấy đau lòng. Em không muốn phá vỡ cái vỏ bọc hạnh phúc của các con, em không muốn con mình lớn lên trong một gia đình thiếu thốn tình cảm.
Em cũng sẽ ngoại tình chồng ạ!
Vậy là em lặng lẽ vào phòng nằm để không nhìn thấy cảnh đó, để không còn nghĩ đến chuyện phản bội của anh. Cả đêm nằm ôm con em đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng em vẫn quyết định giữ im lặng. Chẳng phải em không đau hay đã chai lì cảm xúc, mà em vẫn còn rất yêu anh, vẫn còn muốn giữ gia đình này. Em sẽ giải cứu đời em và cuộc hôn nhân của chúng mình theo cách của em, sẽ không chịu đựng một mình nữa.
Em cũng sẽ đi tìm cho mình một người tình, chồng nhé. Điều này đơn giản lắm anh ạ. Với chồng có thể em đã cũ nhưng ngoài xã hội kia, có vô số người đàn ông thích mới lạ như chồng, với họ em cũng là "của lạ" đấy.
Từ giờ em sẽ không năn nỉ chồng thỉnh thoảng qua đón em đi ăn trưa như trước nữa, mà em tìm một người đàn ông khác để đi ăn trưa cùng. Tình công sở thì chẳng thiếu đâu anh. Đôi tiếng nghỉ trưa đủ để em và người tình đi ăn rồi đưa nhau vào nhà nghỉ vui vẻ. Đến tối về, em lại là người vợ yêu chồng thôi, nên anh đừng lo nhé, vì có thế nào thì em vẫn yêu chồng nhất.
Em cũng không ở nhà ôm con chờ chồng mỗi tối nữa mà sẽ tham gia một vài câu lạc bộ dạy nhảy. Ở đó em sẽ có người tình của mình, người đam mê nhảy và đam mê cả vợ anh nữa. Như thế cả chồng và em đều cảm thấy thoải mái vui vẻ, chồng đi karaoke ôm mà không bị những cuộc gọi của em làm phiền, còn em cũng sẽ có người đàn ông ôm ấp vỗ về mình trong đêm tối cô đơn. Chồng đừng lo lắng nhé, con em gửi ông bà ngoại, một tuần cũng chỉ có ba bốn tối như vậy thôi chứ không cả tuần đâu. Em vẫn yêu chồng nhất mà, chồng yên tâm nhé.
Em sẽ không mất cả ngày nghỉ để kì cạch nấu những món ăn chồng thích nữa, thay vào đó em sẽ được xả hơi cho một tuần căng thẳng mệt mỏi. Em muốn đi shopping, đi spa để chăm sóc bản thân mình đẹp hơn. Rồi em sẽ đi gặp người tình, anh ta luôn chờ đợi em giống như em chờ đợi chồng vậy. Có thể cuối tuần bọn em sẽ đi đổi gió ở vùng ngoại thành, hay những khu nghỉ dưỡng gần thành phố. Ở bên người tình em cũng được nâng niu chiều chuộng, giống như chồng vẫn hay làm với người tình của mình vậy. Cứ nghĩ đến cảm giác ấy em lại mong ngóng và thích thú rồi, bảo sao mà cuối tuần chồng lại hay vắng nhà đến vậy.
Em cũng sẽ đi công tác xa vài ngày, cả tháng cũng được chồng ạ. Còn gì thú vị hơn là được ở bên cạnh người tình tại những nơi xa lạ chứ. Đó sẽ là những kì nghỉ ngọt ngào tuyệt vời, ở đó chẳng có ai quen biết, chẳng có người phụ nữ đã có gia đình nào, chỉ có em và người tình. Sống mà không tận hưởng những giây phút như vậy thì phí cả đời. Anh cũng làm vậy, và xã hội ngoài kia cũng bao người như vậy thôi.
Em còn rất nhiều cách nữa để giải cứu đời mình và cuộc hôn nhân của chúng mình anh ạ. Nhưng em tin, chỉ ngần này thôi là đủ để anh sẽ nhận ra em đã thay đổi. Anh cũng đừng tức giận nhé, em chỉ học theo anh và vô số người đàn ông khác thôi. Em muốn để chính anh nhận ra được sự tức giận, nỗi đau và cả sự chờ đợi mỏi mòn nó đáng sợ như thế nào. Có lẽ đến lúc ấy chồng sẽ hiểu em hơn, trân trọng những gì mình đang có hơn bây giờ. Chúc cho chồng sớm nhận ra điều đó, và cầu mong những điều đó sẽ cứu vớt được hôn nhân của chúng mình.
Yêu anh, người đàn ông em yêu nhất trên đời.
Theo Ngôi Sao
Cám ơn chị đã chăm sóc chồng em đến tận giường chiếu! Em phải rất cảm ơn những điều chị đã dạy cho em cũng như việc chị đã "quan tâm, chăm sóc" cho chồng em tới tận giường chị nhé! Chị yêu mến của em ! Em phải bắt đầu như thế nào nhỉ, từ mối quan hệ của chị em mình đi nhé. Chị biết không, cảm nhận lần đầu tiên khi em...