Đau khổ tuột cùng khi phát hiện ra lý do vợ cũ nhất quyết ly hôn
Thời gian trôi qua cũng được gần 2 năm kể từ ngày tôi và vợ cũ ly hôn. Năm đó con tôi học lớp 7, vào một hôm Dì nó đến nhà thăm mua cho nó rất nhiều quà. Tôi gặng hỏi cô ấy về vợ cũ thì cô ấy chỉ khóc….
Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền thảo. Tôi đã từng rất tự hào về tổ ấm của mình, nhưng chính tôi đã đạp đổ đi tất cả. Tôi mang nợ vợ mình, một món nợ mà cả đời này tôi không thể nào trả nổi.
Cách đây 3 năm, khi đó tôi được cơ quan cử đi công tác tại Tây Nguyên 6 tháng. Và trong khoảng thời gian xa nhà ấy, tôi thấy cô đơn vô cùng cũng chính vì thế mà tôi đã ngã vào bàn tay của 1 người đồng nghiệp. Cô ấy cũng từ Hà Nội chuyển vào, chúng tôi qua lại với nhau cùng nhau thong dong hết những con đường thơ mộng ở Đà Lạt. Tôi cảm thấy có lỗi với vợ con nhưng tôi không ngăn nổi bản thân mình trong việc yêu người con gái đó.
Ngày tôi trở về Hà Nội cô ấy cũng đi theo. Tôi thực sự bối rối trong mối quan hệ đầy phức tạp này, dù vậy tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ vợ con để đi theo tình nhân và cô ấy cũng chấp điều đó. Về nhà tôi và vợ vẫn vui vẻ bên nhau sau bao ngày xa cách. Vợ tôi vẫn vậy, hiền dịu và xinh đẹp. Ngày nào cô ấy cũng tranh thủ về sớm để nấu những món ngon cho bố con tôi ăn. Lòng tôi day dứt vô cùng khi đã phản bội vợ.
Video đang HOT
Nửa năm sau sóng gió ập đến khi mà cô tình nhân của tôi mang bầu. Cô ấy cầu xin tôi cho cô ấy 1 danh phận, khi này tôi mới tá hỏa lên. Sau 1 thời gian căng thẳng cô ta đã tìm gặp vợ tôi. Khỏi phải nói vợ tôi đã sốc đến thế nào, cô ấy nhập viện luôn trong đêm hôm ấy. Vợ tôi giận tôi không nói năng gì, tôi có nói gì thì cô ấy chỉ ngồi trơ ra.
Vợ chồng căng thẳng tầm nửa năm, lúc này cô tình nhân của tôi bụng đã ngày 1 to lên. Cô ấy bảo nếu tôi không bỏ vợ lấy cô ấy thì cô ấy sẽ làm mẹ đơn thân. Tôi điên đầu trong mối tơ vò vì hai người phụ nữ, tôi hối hận vì sự tham lam của mình.
Rồi 1 ngày vợ tôi chìa đơn ly hôn, cô ấy nói sẽ bỏ đi mà không lấy bất cứ thứ gì hết, kể cả con trai cô ấy cũng để tôi nuôi. Tôi sốc tột độ, tôi không muốn mất vợ và tôi biết cô ấy sẽ không sống nổi nếu thiếu con. Nhưng vợ vẫn quyết tâm lắm, cô ấy bảo tôi hãy đưa tình nhân về nhà rồi để cô ta sinh con. Còn con trai cô ấy sẽ nói chuyện với nó, vợ chồng cứ dùng dằng mãi cuối cùng chúng tôi ly hôn.
Ngày ra đi vợ không nhìn tôi với ánh mắt căm giận, cô ấy rất bình thản thậm chí còn tôi còn cảm tưởng như cô ấy đang cố nhắn nhủ mình rằng: “Anh hãy sống thật tốt nhé”.
Tôi rệu rã kể từ ngày đó, bố mẹ bạn bè trách móc tôi rất nhiều, khủng hoảng chán nản đến cực độ. Tôi sắp làm bố nhưng đứa con đó không phải con của vợ tôi mà là của nhân tình. Tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Vợ cũ của tôi dường như bốc hơi khỏi cuộc đời bố con tôi, con tôi rất nhớ mẹ, càng nhớ nó lại càng giận cô ấy. Đêm đêm nó vẫn gọi mẹ ngay cả khi đang ngủ, lòng tôi quặn thắt. Cô vợ mới của tôi sinh con mẹ tròn con vuông, nhưng giờ đây tôi chẳng còn tâm trí mà hạnh phúc với bay bổng nữa, đầu tôi vẫn nghĩ về cô vợ cũ của mình.
Nhiều lần tôi cố tình đứng canh trước cơ quan và trước ngõ nhà cô ấy nhưng chẳng thấy cô ấy đâu, bạn bè bảo cô ấy đã nghỉ việc. Tôi hoang mang và lo lắng vô cùng. Cô ấy cũng thay luôn số điện thoại, người thân cô ấy thì xem tôi là kẻ thù nên tôi hỏi gì cũng không ai chịu trả lời.
Thời gian trôi qua cũng được gần 2 năm kể từ ngày chúng tôi chia tay. Năm đó con tôi học lớp 7, vào một hôm Dì nó đến nhà thăm mua cho nó rất nhiều quà. Tôi gặng hỏi cô ấy về vợ cũ thì cô ấy chỉ khóc. Tôi mặc kệ tất cả, lấy xe lao gần 30 cây số để đến nhà vợ. Tôi không tìm thấy cô ấy thứ mà tôi thấy đó là 1 cái bàn thờ đầy hương và hoa trên đó là di ảnh vợ cũ tôi… Tôi không chịu nổi cảnh nghiệt ngã đó nên khóc hét lên. Bố mẹ vợ nhìn tôi với ánh mắt không chút thiện cảm. Bà cũng khóc hết nước mắt, bà bảo chính tôi đã đẩy vợ tôi đến cái chết nhanh hơn.
Cô ấy chấp nhận ly hôn khi biết mình bị bệnh ung thư vú. Cô ấy không muốn tôi chứng kiến cảnh đó nên đã chọn cách ra đi. Hơn nữa cô ấy không nỡ để đứa con rơi của tôi trở thành kẻ không có cha. 1 thời gian sau khi ra đi vợ cũ của tôi đã đau đớn vô cùng. Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần gặm nhấm khiến cô ấy chẳng còn sức để chiến đấu với bệnh tật nữa.
Tôi hối hận và đau đớn vô cùng. Giờ tôi đã hiểu ánh mắt đó trước khi ra đi của vợ. Nó chứa chan nỗi đau lẫn sự bao dung nữa. Cuộc đời này tôi sẽ phải sống trong day dứt và ân hận.
Theo mot the gioi