Đau khổ quá, 16 tuổi con tôi đã mang bầu!
Tôi vốn là một anh thầy giáo nghèo dưới quê. Nhờ sự cất nhắc, giới thiệu của một ông bác bên đằng ngoại mà tôi được nhận vào dạy tại một trường cấp 3 trên thành phố.
ảnh minh họa
Để thuận tiện cho công việc, tôi cùng vợ con chuyển hẳn lên thành phố sống.Cuộc sống ở thành phố phải nói là dễ thở hơn dưới quê rất nhiều. Ngoài lương chính, tôi còn kiếm được kha khá nhờ việc dạy thêm và gia sư. Hồi ở dưới quê, vợ tôi làm nông, từ ngày lên thành phố, tôi tích góp mở cho vợ một quầy mỹ phẩm để vợ trông coi, kiếm đồng ra đồng vào. Đời sống của gia đình ngày càng khấm khá, không phải lo từng đồng, từng bữa như trước.
Nhưng khi cuộc sống no đủ rồi, người ta hay lại sinh tật. Vợ tôi bắt đầu học đòi lối sống của người thành phố: ăn diện, đi chơi, học khiêu vũ… Những thứ đó tôi cũng chẳng nói làm gì nhưng có một điều tôi tranh cãi với vợ suốt mà vợ không chịu nghe, đó là cách giáo dục, dạy bảo con.
Tôi bận tối mắt tối mũi, hết dạy ở trường lại đi dạy thêm nên việc trông nom, quản lý, dạy bảo con gái phần lớn vợ tôi phụ trách. Chúng tôi có một đứa con gái đang tuổi dậy thì – cái độ tuổi ẩm ương, khó bảo, sáng nắng chiều mưa. Tôi vẫn nhắc vợ phải chú ý đến con gái nhưng vợ gạt phắt đi bảo phải để con cái tự lập sớm, con muốn làm cái gì thì làm, không ngăn cấm, cho nó ra đời trải nghiệm thì mới mau trưởng thành, chín chắn… rằng đó là cách người thành phố, người nước ngoài dạy con..
Tôi đến chịu cái lý lẽ của vợ, nhưng tôi biết một điều, cuộc sống ở thành phố lớn rất xô bồ, phức tạp, không may có chuyện gì xảy ra thì con mình khổ cả đời. Một mặt ra sức khuyên giải cho vợ hiểu, mặt khác tôi tranh thủ thời gian rảnh rỗi để trò chuyện, nhắc nhở con gái chú tâm học hành. Thế nhưng, con gái tôi lại ỷ có mẹ chiều, mẹ bênh thường không nghe lời tôi, suốt ngày quần quần áo áo, son phấn, đi chơi la cà với đám bạn bè. Có đợt tôi làm nghiêm, cấm túc con ở nhà, nó giận dỗi bỏ ăn, vợ tôi nhặng xị ầm ĩ cả lên. Thế rồi để nhà cửa yên ấm, tôi đành phải nhượng bộ.
Video đang HOT
Có một đợt tôi thấy con gái tự dưng vui vẻ, yêu đời hẳn lên, lại còn đột xuất chăm chỉ làm việc nhà. Tôi hỏi thăm thì nó cứ cười cười, rồi đỏ mặt chạy vào phòng. Tiếp xúc với nhiều học sinh nữ ở trường nên tôi cũng có biết chút ít về tâm lý của những đứa con gái ở độ tuổi đó. Hình như con gái tôi đang yêu? Chả nhẽ nó có bạn trai rồi sao? Nghi nghi trong lòng, tôi nói với vợ. Vợ cười xòa bảo trẻ ranh mới nứt mắt ra yêu đương gì, rồi bảo tôi không phải lo. Nhưng tôi vẫn thấy không yên tâm nên vẫn dặn vợ phải để ý đến con hơn. Tôi thì lo lắng, còn vợ tôi thì cứ ậm ừ cho qua chuyện.
Cách đây một tuần, tôi được ông bạn đồng nghiệp đi nghỉ mát về cho cân mực khô. Tối đó tôi nướng cá cho cả nhà ăn. Đây cũng là món mà con gái tôi rất thích. Lần nào đi biển nó cũng bắt tôi phải mua mấy cân về ăn dần. Hôm đó, tôi vừa bê đĩa mực lên, tưởng con gái sẽ nhảy cẫng lên sung sướng như mọi khi, vậy mà nó vội bịt mũi bịt mồm chạy mải vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hôm trước nó cũng có phản ứng như vậy khi vợ tôi làm món cá kho tộ. Tôi lo lắng tưởng nó gặp vấn đề gì về đường tiêu hóa liền bảo vợ hôm sau đưa con đi khám xem thế nào.
Hôm sau đi làm về, vừa bước vào cửa tôi đã nghe thấy tiếng vợ quát mắng con gái. Thật lạ bởi bình thường vợ tôi rất yêu chiều con, chả bao giờ to tiếng với nó. Tôi vội chạy lên tầng thấy con bé đang sợ sệt co rúm ở góc phòng, khóc như mưa, còn vợ tôi thì mặt đỏ bừng bừng tức giận.
Trời ơi, hóa ra không phải đường tiêu hóa có vấn đề mà con gái tôi đã có thai được 5 tuần. Tôi thực sự rất sốc. Tra hỏi mãi con gái tôi mới kể rõ sự tình.
Không lâu trước nó đi dã ngoại với bạn, tình cờ làm quen với một người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông đó tỏ ra khá thân thiện, nhiệt tình với con bé nên nó không đề phòng gì, cho số điện thoại để giữ liên lạc. Sau đó, người đàn ông này có gọi điện rủ con tôi đi chơi mấy lần, cho đi ăn uống, mua sắm thả phanh. Cách đây hơn một tháng, người đàn ông này có rủ con bé đi Đà Lạt chơi (chính là lần nó nói dối vợ chồng tôi là đi picnic với bạn bè trong lớp). Đêm đó con bé đã ngủ với ông ta…
Vợ tôi nghe xong lại nhảy dựng lên chửi mắng con gái, tôi phải khuyên can mãi. Giờ không phải là lúc mắng con mà phải nghĩ cách giải quyết sao cho êm đẹp. Tôi lần tìm theo địa chỉ của người đàn ông đã làm hại đời con gái mình thì mới biết hắn ta vốn làm cai xây dựng, nay đây, mai đó, có vợ và 2 con. Mấy ngày trước hắn đã đưa vợ con đi nơi khác, giờ không ai biết hắn ở đâu.
Từ khi mọi chuyện vỡ lở, vợ con tôi gần như suy sụp. Vợ tôi cả ngày ngồi mắng nhiếc, than khóc. Con bé thì nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài. Giờ thì tôi cũng hoang mang, không biết phải làm sao?!
Theo DanViet
Lấy chồng Tây không phải lo chuyện trinh tiết
Câu chuyện khiến chị em đau đầu, lo sợ vì đàn ông thời nay nhiều người quá coi trọng trinh tiết.
Nhưng vấn đề đặt ra là họ không hiểu tại sao phụ nữ lại không còn trinh tiết, tại sao người con gái lại mất đi cái quý giá nhất của đời mình và gánh chịu nỗi lo lớn ấy. Vấn đề ở đây chính là đàn ông, đàn bà dễ dãi hay không cũng là do đàn ông. Họ không thể tình nguyện hiến dâng cho người mình không yêu hay cũng không thể gật đầu lên giường với một gã người dưng mà họ không quen biết. Những người con gái dễ dãng lên giường với bất cứ gã đàn ông nào, đó thuộc loại con gái hư hỏng, ở đây không bàn tới. Cái chúng ta bàn tới chính là những cô gái trót dại trao thân và gánh chịu nỗi lo lắng khi bị phản bội.
Ảnh minh họa
Đàn ông Việt Nam có quá nhiều người coi trọng trinh tiết. Bản thân những người con gái khi yêu, họ không thể đủ tỉnh táo nghĩ rằng, một ngày nào đó họ sẽ bị người yêu phản bội. Bởi khi yêu là yêu hết mình, yêu cho hôm nay và nghĩ về một tương lai tốt đẹp. Nhưng những trường hợp bị phản bội rồi khổ đau, rồi bị người tình khác coi thường khi không còn trinh tiết không phải ít.
Nhiều người còn vì không đủ tự tin khi đã mất đi cái ngàn vàng nên không dám lấy chồng, họ quyết định làm mẹ đơn thân vì sợ cuộc sống hôn nhân của người phụ nữ không còn trinh sẽ không được như ý. Có những người đàn ông luôn miệng nói chuyện không quan trọng trinh tiết nhưng cuối cùng, khi thấy người yêu mình không còn trinh, họ lại hắt hủi, phỉ báng. Họ không nghĩ được một điều, trong tình yêu chính họ mới là người luôn muốn khám phá.
Đàn ông Việt Nam có quá nhiều người coi trọng trinh tiết. Bản thân những người con gái khi yêu, họ không thể đủ tỉnh tão nghĩ rằng, một ngày nào đó họ sẽ bị người yêu phản bội.(ảnh minh họa)
Cô bạn tôi cũng bị cho là người vợ hư hỏng khi đêm tân hôn chồng phát hiện ra cô ấy không còn trong trắng. Cái chuyện ấy cô ấy chẳng muốn giấu chồng, cô ấy không nói ra chỉ vì chồng chưa bao giờ hỏi, cũng giống như chuyện cô ấy luôn nghĩ, còn hay không đâu phải quá quan trọng. Nhưng số khổ, người chồng ấy thật cổ hủ, thật gia trưởng, nghĩ mình lấy phải một người vợ không còn trinh thật mất mặt, nên anh ta đã ruồng bỏ vợ mình ngay trong đêm tân hôn. Nghĩ mà ức, cô chẳng níu kéo, chẳng luyến tiếc quyết định chuyển đi nơi khác, tránh gièm pha và sống cuộc đời bình thường, làm mẹ đơn thân.
Đàn ông Việt không thể nghĩ thoáng ra được khi quá coi trọng cái ngàn vàng. Tuy những lời lẽ này không phải là việc cổ xúy cho thói hư hỏng của chị em phụ nữ, không phải cổ vũ cho việc yêu là dâng hiến. Nhưng cần nhắc nhở người đàn ông rằng, trước khi thấy một người phụ nữ không còn trinh, nên tìm hiểu xem vì sao, nguyên nhân ở đâu và hãy cân nhắc kĩ lưỡng, hãy xem xét thái độ của họ khi họ ở bên cạnh mình. Đâu phải những người không còn trinh là hư hỏng hết, đâu phải chị em phụ nữ đã trao thân cho người khác thì vĩnh viễn không phải là người đàn bà nghiêm chỉnh.
Nghĩ đến điều này, nhiều chị em tỏ ra chán nản, muốn tính chuyện lấy chồng Tây để không phải lo lắng chuyện này. Dù sao thì ở Tây họ cũng không quá khắt khe với chuyện còn hay mất. Đàn ông Việt nên nghĩ thoáng một chút, nếu như cứ khăng khăng tư tưởng cổ hủ ấy, có ngày sẽ chẳng thể nào chọn được vợ, vì không phải những người con gái trinh tiết chỉ dành cho các anh.
Theo VNE
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không? Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi... Em những ngày gồng mình chống chọi với nỗi nhớ, sợ hãi trong chênh vênh...