Đau khổ quá, 16 tuổi con tôi đã có bầu!
Tôi thực sự không biết nên làm thế nào với vợ và đứa con gái mới 16 tuổi đã có bầu.
Tôi vốn là một anh thầy giáo nghèo dưới quê. Nhờ sự cất nhắc, giới thiệu của một ông bác bên đằng ngoại mà tôi được nhận vào dạy tại một trường cấp 3 trên thành phố. Để thuận tiện cho công việc, tôi cùng vợ con chuyển hẳn lên thành phố sống.
Cuộc sống ở thành phố phải nói là dễ thở hơn dưới quê rất nhiều. Ngoài lương chính, tôi còn kiếm được kha khá nhờ việc dạy thêm và gia sư. Hồi ở dưới quê, vợ tôi làm nông, từ ngày lên thành phố, tôi tích góp mở cho vợ một quầy mỹ phẩm để vợ trông coi, kiếm đồng ra đồng vào. Đời sống của gia đình ngày càng khấm khá, không phải lo từng đồng, từng bữa như trước.
Nhưng khi cuộc sống no đủ rồi, người ta hay lại sinh tật. Vợ tôi bắt đầu học đòi lối sống của người thành phố: ăn diện, đi chơi, học khiêu vũ… Những thứ đó tôi cũng chẳng nói làm gì nhưng có một điều tôi tranh cãi với vợ suốt mà vợ không chịu nghe, đó là cách giáo dục, dạy bảo con.
Tôi bận tối mắt tối mũi, hết dạy ở trường lại đi dạy thêm nên việc trông nom, quản lý, dạy bảo con gái phần lớn vợ tôi phụ trách. Chúng tôi có một đứa con gái đang tuổi dậy thì – cái độ tuổi ẩm ương, khó bảo, sáng nắng chiều mưa.
Tôi vẫn nhắc vợ phải chú ý đến con gái nhưng vợ gạt phắt đi bảo phải để con cái tự lập sớm, con muốn làm cái gì thì làm, không ngăn cấm, cho nó ra đời trải nghiệm thì mới mau trưởng thành, chín chắn… rằng đó là cách người thành phố, người nước ngoài dạy con..
Từ khi mọi chuyện vỡ lở, vợ con tôi gần như suy sụp (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi đến chịu cái lý lẽ của vợ, nhưng tôi biết một điều, cuộc sống ở thành phố lớn rất xô bồ, phức tạp, không may có chuyện gì xảy ra thì con mình khổ cả đời. Một mặt ra sức khuyên giải cho vợ hiểu, mặt khác tôi tranh thủ thời gian rảnh rỗi để trò chuyện, nhắc nhở con gái chú tâm học hành.
Thế nhưng, con gái tôi lại ỷ có mẹ chiều, mẹ bênh thường không nghe lời tôi, suốt ngày quần quần áo áo, son phấn, đi chơi la cà với đám bạn bè. Có đợt tôi làm nghiêm, cấm túc con ở nhà, nó giận dỗi bỏ ăn, vợ tôi nhặng xị ầm ĩ cả lên. Thế rồi để nhà cửa yên ấm, tôi đành phải nhượng bộ.
Có một đợt tôi thấy con gái tự dưng vui vẻ, yêu đời hẳn lên, lại còn đột xuất chăm chỉ làm việc nhà. Tôi hỏi thăm thì nó cứ cười cười, rồi đỏ mặt chạy vào phòng. Tiếp xúc với nhiều học sinh nữ ở trường nên tôi cũng có biết chút ít về tâm lý của những đứa con gái ở độ tuổi đó.
Hình như con gái tôi đang yêu? Chả nhẽ nó có bạn trai rồi sao? Nghi nghi trong lòng, tôi nói với vợ. Vợ cười xòa bảo trẻ ranh mới nứt mắt ra yêu đương gì, rồi bảo tôi không phải lo. Nhưng tôi vẫn thấy không yên tâm nên vẫn dặn vợ phải để ý đến con hơn. Tôi thì lo lắng, còn vợ tôi thì cứ ậm ừ cho qua chuyện.
Cách đây một tuần, tôi được ông bạn đồng nghiệp đi nghỉ mát về cho cân mực khô. Tối đó tôi nướng cá cho cả nhà ăn. Đây cũng là món mà con gái tôi rất thích. Lần nào đi biển nó cũng bắt tôi phải mua mấy cân về ăn dần.
Hôm đó, tôi vừa bê đĩa mực lên, tưởng con gái sẽ nhảy cẫng lên sung sướng như mọi khi, vậy mà nó vội bịt mũi bịt mồm chạy mải vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hôm trước nó cũng có phản ứng như vậy khi vợ tôi làm món cá kho tộ. Tôi lo lắng tưởng nó gặp vấn đề gì về đường tiêu hóa liền bảo vợ hôm sau đưa con đi khám xem thế nào.
Hôm sau đi làm về, vừa bước vào cửa tôi đã nghe thấy tiếng vợ quát mắng con gái. Thật lạ bởi bình thường vợ tôi rất yêu chiều con, chả bao giờ to tiếng với nó. Tôi vội chạy lên tầng thấy con bé đang sợ sệt co rúm ở góc phòng, khóc như mưa, còn vợ tôi thì mặt đỏ bừng bừng tức giận.
Trời ơi, hóa ra không phải đường tiêu hóa có vấn đề mà con gái tôi đã có thai được 5 tuần. Tôi thực sự rất sốc. Tra hỏi mãi con gái tôi mới kể rõ sự tình.
Không lâu trước nó đi dã ngoại với bạn, tình cờ làm quen với một người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông đó tỏ ra khá thân thiện, nhiệt tình với con bé nên nó không đề phòng gì, cho số điện thoại để giữ liên lạc. Sau đó, người đàn ông này có gọi điện rủ con tôi đi chơi mấy lần, cho đi ăn uống, mua sắm thả phanh.
Cách đây hơn một tháng, người đàn ông này có rủ con bé đi Đà Lạt chơi (chính là lần nó nói dối vợ chồng tôi là đi picnic với bạn bè trong lớp). Đêm đó con bé đã ngủ với ông ta…
Vợ tôi nghe xong lại nhảy dựng lên chửi mắng con gái, tôi phải khuyên can mãi. Giờ không phải là lúc mắng con mà phải nghĩ cách giải quyết sao cho êm đẹp.
Tôi lần tìm theo địa chỉ của người đàn ông đã làm hại đời con gái mình thì mới biết hắn ta vốn làm cai xây dựng, nay đây, mai đó, có vợ và 2 con. Mấy ngày trước hắn đã đưa vợ con đi nơi khác, giờ không ai biết hắn ở đâu.
Từ khi mọi chuyện vỡ lở, vợ con tôi gần như suy sụp. Vợ tôi cả ngày ngồi mắng nhiếc, than khóc. Con bé thì nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài. Giờ thì tôi cũng hoang mang, không biết phải làm sao?!
Theo 24h
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...