Đau khổ nhìn em cưới đại gia vì quá nghèo
Yêu nhau 4 tháng, em nói “Gia đình bạn em muốn làm đám hỏi, em muốn chờ câu trả lời của anh”, mọi thứ xung quanh tôi như sụp đổ.
Một ngày với quá nhiều cảm xúc, tôi liếc nhìn xung quanh để tìm em. Hôm nay, em lấy chồng, tôi ngồi lặng lẽ nhìn. Em rạng ngời trong chiếc áo cưới. Bất chợt, ánh mắt em nhìn tôi, nước mắt em tuôn rơi trong ngày hạnh phúc. Tôi đau lòng, tim như thắt lại, mọi thứ xung quanh như vỡ òa trước mắt.
Tôi muốn khóc, làm sao có thể khóc được lúc này khi ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình. Dồn nén mọi cảm xúc, yêu thương, đau đớn vào lòng rồi tôi chẳng dám nhìn em, sợ cả hai đứa sẽ khóc. Người con gái tôi thực sự yêu thương, tình yêu đủ lớn, đủ hiểu và đủ yêu để tôi lấy làm vợ, là duyên nợ hay vì tôi không quyết đoán, đủ bản lĩnh, để rồi hôm nay, ngày em đám cưới mà lòng hai đứa buồn tênh.
Ảnh minh họa: HH
Video đang HOT
Chồng em, người đàn ông 33 tuổi chững chạc và giàu có. Còn tôi, một thằng sinh viên 26 tuổi mới ra trường và đi làm, sống trong xóm trọ nghèo. Vậy mà em chưa bao giờ chê bai gì, chưa bao giờ đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì. Ngày tôi vào công ty làm, mọi người cứ ghép đôi với em. Em đã có bạn trai, còn anh vẫn một mình. Nhớ tuần đầu tiên đi làm, tôi không biết công ty xếp lịch nghỉ như thế nào, nhắn tin hỏi em và nhận được câu trả lời cộc lốc “Tuần này được nghỉ”. Tôi nghĩ trong đầu rằng “Nhỏ này chảnh dữ”, quyết định không thèm để ý em nữa.
Nhưng mọi chuyện không như mình nghĩ, hai đứa thương nhau lúc nào không biết nữa, hiểu nhau nhiều lắm, nghĩ và hy sinh cho nhau nhiều. Có lẽ vì tôi hơn em một tuổi, lại làm chung một phòng nên có nhiều thời gian cho nhau hơn. Hai đứa nhận ra đã yêu nhau nhiều quá. Chiều đi làm về, em đi chợ và nấu cơm chiều, hai đứa ngồi ăn bữa cơm nghèo, thấy lòng hạnh phúc, hạnh phúc đơn giản chỉ có thế thôi.
Tôi và em vẫn lén lút qua lại như vậy, cả công ty ai cũng khen hai đứa đẹp đôi. Tôi biết làm như vậy có lỗi với người chồng sắp cưới của em, cả em cũng biết như vậy, nhưng tình yêu khiến hai đứa mù quáng. Tôi yêu em nhiều lắm, em cũng vậy, hai đứa hiểu nhau quá nhiều và nếu đến được với nhau có lẽ sẽ hạnh phúc lắm. Tôi nghèo quá, người đàn ông kia yêu thương em, không hiểu em bằng tôi, nhưng người ta giàu có, còn tôi chỉ là con số 0.
Yêu nhau 4 tháng, em nói “Gia đình bạn em muốn làm đám hỏi, em muốn chờ câu trả lời của anh”, mọi thứ xung quanh tôi như sụp đổ, suy nghĩ rồi tôi chỉ biết nói với em “Anh còn trẻ, 10 năm rồi anh sống xa ba mẹ, anh đủ bản lĩnh để vượt qua tất cả, anh sẽ vượt qua được mọi chuyện. Còn bạn em, người đàn ông giàu có và chín chắn, có thể lo được cho em nhiều hơn anh”. Rồi em khóc, nước mắt nghẹn ngào.
Em quyết định đám hỏi, tôi đau xót chấp nhận. Em đám hỏi vậy mà 2 đứa vẫn yêu nhau, quý trọng thời gian còn lại cho nhau. Em vẫn nấu cho tôi những bữa cơm hàng ngày, gọi nhau là chồng vợ, cứ như là một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Cả xóm trọ ai cũng khen em, hỏi “khi nào 2 đứa đám cưới”. Nghe đau xót cả lòng.
Giờ ngồi nơi đây, tôi chỉ cầu mong em sẽ hạnh phúc, tôi đau lắm mà đành nhìn em cưới người khác. Tôi biết làm sao giờ?
Theo VNE
Tôi chẳng còn tin vào đàn bà
Tôi đã ngoài 40 tuổi, được đánh giá là đàn ông thành đạt, có nhà, có xe 4 bánh, nhưng vẫn thiếu một người vợ. Sau 2 lần yêu và bị phụ tình, tôi cảm thấy không còn tin vào phụ nữ.
Năm 20 tuổi, khi còn đang học đại học, tôi cũng đã yêu một người con gái học cùng lớp. Tình yêu thời sinh viên đẹp và trong sáng lắm, nhưng tôi quá nghèo nên yêu em là vậy, nhưng chẳng bao giờ có tiền để đưa em đến những nơi sang trọng, cũng chẳng có tiền để mua tặng em những món quà đắt tiền.
Đó là lý do em chia tay với tôi để yêu một anh chàng giàu có hơn, dù em không nói ra, nhưng tôi hiểu em chọn anh ta vì anh ta là con một gia đình giàu có, anh ta có thể đưa em đến những nơi mà một thằng con trai xuất thân từ quê như tôi không bao giờ biết đến, anh ta cũng có thể mua cho em những món quà đắt tiền nhân ngày sinh nhật, hoặc chẳng nhân dịp gì, chứ không phải chỉ là những bữa ăn ở quán cóc ven đường hay những món quá tầm thường như tôi đã tặng em.
Chia tay mối tình đầu, mãi đến năm 26 tuổi tôi mới lại dám yêu, lúc đó tôi đã đi làm. Có công việc ổn định, nhưng tôi còn nghèo quá, lương sinh viên mới ra trường thì thấp, nhưng tháng nào tôi cũng phải gửi tiền về cho mẹ một phần và một phần khác gửi cho đứa em còn đang học đại học ở Thái Nguyên. Tôi ở nhà trọ và đi làm bằng xe máy tàu.
Yêu nhau được một thời gian, em đưa tôi về ra mắt bố mẹ, bước vào nhà, bố mẹ em nhìn tôi từ đầu đến chân và dồn dập hỏi về bố mẹ tôi ở đâu, làm nghề gì, anh chị em ra sao. Sau hôm đó, em nói lời chia tay tôi, em bảo bố mẹ em không đồng ý, vì tôi quá nghèo, lấy tôi em sẽ thiếu thốn đủ thứ. Tôi không níu kéo, vì tôi sợ những cô gái nhìn vào tiền để chọn tình yêu.
Sau 2 lần yêu và bị người yêu bỏ, tôi không còn muốn tiếp tục yêu, tôi dành nhiều thời gian cho công việc học tập và nghiên cứu. Tôi được đi du học nước ngoài mấy năm, trở về tôi được cân nhắc ở những vị trí khác nhau trong công việc. Bây giờ tuổi của tôi đã bước qua đầu 4, tôi có nhà riêng, có xe bốn bánh, phụ nữ xung quanh tôi cũng không ít, nhưng tôi lại thấy sợ họ.
Tôi luôn tự hỏi mình, không biết họ đến với tôi vì cái gì, có phải vì tình yêu, hay vì tôi là một người đàn ông thành đạt, đã có nhà riêng, có xe 4 bánh, và họ thấy rằng nếu lấy tôi họ có thể có một cuộc sống sung túc đủ đầy?
Theo VNE
Nhiều bệnh nhân ung thư từ chối điều trị vì quá nghèo Nhiều bệnh nhân mắc bệnh ung thư từ chối điều trị vì quá nghèo, có những trường hợp cán bộ y tế phải quyên tiền giúp bệnh nhân và người nhà có đủ kinh phí trở về quê nhà. Đây là nhận định của Bộ Y tế và Quỹ hỗ trợ bệnh nhân ung thư - Ngày mai tươi sáng tại buổi lễ...