Đau khổ: mẹ ruột lại nhận tôi là con nuôi
Tôi phát hiện mình không phải con nuôi mà là con ruột của mẹ năm tôi 12 tuổi.
Lần đó cậu gọi điện thoại báo tin ngoại bệnh nhưng mẹ và cha dượng đi nghỉ mát ở nước ngoài, tôi quyết định thay mẹ về thăm ngoại.
12 tuổi, lần đầu đi xa một mình, tôi rất lo lắng. Tuy vậy, tôi tự nhủ, mình là con trai, phải cứng rắn, mạnh mẽ lên, không có gì phải sợ. Nghĩ vậy mà tôi lấy hết can đảm nhờ bác xe ôm gần nhà chở ra bến xe, mua vé xe cho tôi về thăm ngoại.
Con đường từ Sài Gòn về Mỹ Tho chẳng xa xôi gì nhưng vì là lần đầu đi một mình nên tôi rất sợ. Lên xe tôi khư khư ôm cái ba lô có mấy bộ quần áo và mấy trăm ngàn như một bảo vật. Tôi quan sát những người chung quanh xem có ai khả nghi, có ai có dáng vẻ như “mẹ mìn” hay không…
Có lẽ nhìn tôi lạ lắm nên người phụ nữ ngồi bên cạnh ân cần hỏi: “Cháu về tới đâu? Sao đi có một mình vậy?”. Tôi ngờ vực nhìn bà: “Cháu về thăm bà ngoại…”. Khi nghe tôi nói ra địa chỉ nơi mình sẽ đến, bà ta cười hiền lành: “Vậy hả? Bác cũng ở đó. Lát nữa xuống xe, còn phải đi xe ôm một chặng nữa mới tới nhà. Vậy chớ cháu là con cháu của ai?”.
Tôi đã yên tâm hơn nên nói ra tên bà ngoại. Nghe xong, bà ta lại cười: “Ủa, vậy ra cháu là cháu ngoại bà Năm Thiên. Chắc là con của con Ngọc đây”. Tôi nói nhanh: “Dạ, không phải. Cháu là con của mẹ Châu”. Người phụ nữ nhíu mày: “Châu nào? Bà năm Thiên chỉ có con Ngọc với thằng Quân. Vậy thì không phải rồi”. Tôi bắt đầu hoang mang: “Dạ, cháu đúng là cháu ngoại bà Năm Thiên, dì ba con tên Ngọc, cậu út tên Quân; còn mẹ con là thứ hai, tên Châu. Mẹ con mất hồi mới sanh con…”.
Dù là mẹ ruột nhưng mẹ lại nói dối là mẹ nuôi của tôi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lúc đó xe đã tới bến nên câu chuyện của chúng tôi bị cắt ngang ở đó. Tuy vậy, tôi vẫn mang nỗi thắc mắc trong lòng. Khi lên xe ôm, tôi bị dồn vô giữa trên chiếc xe chở ba nên không kể thêm được gì. Xe chạy chừng 20 phút thì bà ta nói với chú xe ôm: “Em cho thằng nhỏ xuống chỗ Ngã ba Cây Khế nghen”.
Tôi không biết chỗ đó tên gọi là Ngã ba Cây Khế nhưng nhìn con đường đê ngoằn nghoèo, hai bên là hàng trâm bầu, tôi nhớ ngay đường về nhà ngoại. Tôi cám ơn người phụ nữ đã chỉ đường, cám ơn bà đã trả tiền xe cho tôi rồi chạy một mạch về nhà ngoại.
Trong thấy tôi, cậu út hết hồn: “Trời ơi, tưởng cháu nói chơi, ai dè mày về thiệt. Vô đây, vô đây… Ngoại yếu lắm rồi”. Cậu kể mấy bữa trước ngoại đi ruộng về, tự dưng nằm lăn ra bất tỉnh. Sau đó ngoại tỉnh dậy nhưng rất yếu. Cậu đòi chở ngoại vô bệnh viện nhưng ngoại nhất quyết không chịu đi. Khi tôi về tới thì ngoại đã á khẩu, chỉ ú ớ chớ nói không thành lời. Tới tối thì ngoại mất.
Mẹ tôi không kịp về để thấy mặt ngoại lần cuối. Mãi đến hôm chôn ngoại mẹ và cha dượng tôi mới về. Mẹ khóc ngất, trách cậu sao không chờ mẹ về nhưng cậu bảo đã coi ngày giờ rồi, không chậm trễ được. Mẹ ở tới mở cửa mả xong thì quay về Sài Gòn, tôi muốn ở lại chơi với cậu nhưng mẹ nhất quyết không cho: “Về còn đi học nữa, ở lại làm gì?”. Cậu thấy vậy thì năn nỉ: “Đang nghỉ hè mà, cho nó chơi vài bữa nữa đi. Học gì mà học dữ vậy?”. Cuối cùng mẹ gia hạn thêm cho tôi 2 ngày.
Trong 2 ngày đó, đã đủ cho tôi tra vấn cậu về những lời nói mình nghe được trên xe. Cuối cùng, cậu tôi đành thú nhận: Mẹ tôi có thai với một người đàn ông đã có vợ, lúc sanh tôi thì bị băng huyết suýt bỏ mạng nên ngoại và cậu phải đem tôi gởi vô chùa… Lúc tôi được 6 tháng mẹ vô chùa xin lại rồi đem tôi lên Sài Gòn ở luôn tới giờ. Năm tôi 6 tuổi, mẹ quen với cha dượng tôi bây giờ và nói với ông tôi là con của người chị đã mất. Mẹ cũng dặn tôi như vậy. Lúc đó tôi cũng có buồn nhưng mẹ an ủi: “Dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ đã nuối nấng con từ nhỏ, coi con như con ruột…”.
Mẹ còn nói rất nhiều nhưng lúc đó tôi không hiểu hết và cũng không nhớ rõ. Điều duy nhất đọng lại trong thâm tâm tôi là, tôi không phải do mẹ sinh ra. Tôi phải chấp nhận nhường nhịn hết tình yêu thương cho những đứa con ruột của mẹ với cha dượng sau này. Đổi lại tôi phải chịu đòn roi, chửi mắng, nhục mạ, của cả mẹ lẫn người đàn ông sau này của mẹ.
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài.(ảnh minh họa)
Ấy vậy mà 6 năm sau, sự thật lại bị lật ngược hoàn toàn. 12 tuổi, tôi đủ bất mãn để không muốn trở về với người đã rủ bỏ mình. Thế nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Khi đưa tôi ra xe về Sài Gòn, cậu căn dặn: “Con đừng có nói với mẹ là cậu kể cho con nghe, nếu không mẹ con sẽ giận cậu”.
Tôi mang nỗi ấm ức của một đứa con bị từ bỏ suốt bao nhiêu năm qua. Mẹ không thể hiểu vì sao tôi từ một đứa trẻ ngoan hiền lại trở thành cứng đầu, cứng cổ, khó dạy, khó bảo như vậy… Mẹ không tìm hiểu mà chỉ biết trách móc, giận dữ, khóc lóc… Và mỗi khi như vậy, sự căm ghét, khinh bỉ của tôi đối với mẹ càng đầy lên.
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài. Tôi chỉ nói với mẹ điều này khi thủ tục đã xong xuôi. Mẹ tôi lại khóc lóc, lại trách móc, lại giận dữ. Cuối cùng mẹ gào lên: “Trời ơi sao tôi khổ thế này? Nuôi nấng nó mười mấy, hai chục năm trời, giờ nó nói đi là đi… Đồ vô ơn. Biết vậy hồi đó tôi bỏ nó luôn trong chùa”.
Câu nói vô tình của mẹ khiến cơn giận của tôi bùng lên. Tôi nhìn mẹ lom lom: “Đúng rồi, lẽ ra hồi đó mẹ phải bỏ con luôn trong chùa chớ đem về làm gì? Giờ mẹ hối hận rồi hả? Lương tâm của mẹ để đâu khi nỡ đem con của mình vứt bỏ như vậy?”.
Tôi còn nói nhiều lời rất cay nghiệt nữa trước khi vào phòng đóng sầm cửa lại. Không biết mẹ có hiểu hết những điều tôi nói hay không nhưng hôm sau mẹ ngã bệnh phải nhập viện cấp cứu. Cha dượng gọi cho tôi: “Con vô thăm mẹ đi, mẹ muốn gặp con”. Tôi trả lời cộc lốc: “Con không vô”.
Tôi cũng không ở nhà mà đăng ký tua du lịch Sapa, sau đó tôi quay về Mỹ Tho thăm cậu. Mẹ tôi lại gọi, cha dượng gọi, tôi không thèm nghe máy. Cho đến cách nay 2 ngày, tôi nhận được tin nhắn của cha dượng: “Mẹ con bị ung thư giai đoạn cuối, mẹ muốn gặp con. Đừng để sau này phải ân hận”.
Tôi chẳng có gì phải ân hận. Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ khi đã không dám nhìn nhận, không dám yêu thương chính núm ruột của mình. Thế nhưng cha dượng cứ bám riết quấy rầy tôi bằng những tin nhắn… Ông ta nói rằng mẹ tôi không thể nói chuyện, không thể ăn uống. Tôi biết ông ta chỉ cường điệu cho tôi mủi lòng…
Còn đúng một tuần lễ nữa tôi sẽ lên máy bay. Tôi đang mong cho giây phút đó nhanh đến để tôi thoát khỏi gánh nặng đang đè lên cuộc sống của mình; lấy đi của mình những bình yên, thanh thản mà lẽ ra tôi phải có được kể từ lúc sinh ra làm con người trên thế gian này…
Theo VNE
Ước được làm chồng em lần nữa...
Ngày xưa, em có thói quen nằm gối đầu lên tay anh mới ngủ được. Nhiều đêm, tay tê cứng nhưng anh không dám cử động vì sợ làm em thức giấc.
Những lần anh đi công tác xa, em lại thao thức không ngủ được. Em bảo, em quý từng giây những khoảnh khắc bên anh. Lúc đó anh đâu biết rằng em đã dự cảm được một cuộc chia ly... Những ngày em nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền nhưng tay em vẫn ôm chặt tay anh. Có những khi trong giấc ngủ, em mỉm cười nhưng hai khóe mắt lại ướt đẫm. Anh nghĩ có thể lúc ấy em đang mơ một giấc mơ thật đẹp.
Ở bệnh viện người ta không cho người bệnh ngủ chung với người nhà nên anh chỉ có thể lót bàn tay làm gối cho em nằm. Anh biết bàn tay thì chẳng bao giờ êm ái nhưng nghe nhịp thở em đều đều, anh biết rằng em đang ngủ ngon như khi gối đầu lên cánh tay anh. Khi ấy hạnh phúc của anh được đo bằng những nhịp thở của em. Trách ông trời sao quá khắc nghiệt, mang em đến làm chi để rồi lại mang em đi như một sự trêu ngươi của số phận...
Trách ông trời sao quá khắc nghiệt, mang em đến làm chi để rồi lại mang em đi như một sự trêu ngươi của số phận. (ảnh minh họa)
Nhiều năm qua rồi kể từ khi em úp mặt vào tay anh chỉ cười mà không nói. Anh có cảm giác nụ cười cứ đọng mãi trên đôi môi em ngay cả khi em tan vào cát bụi. Cõi vĩnh hằng là nơi không có niềm vui, cũng không có nỗi buồn. Đôi khi anh thấy lòng se sắt khi nghĩ rằng em một mình nơi đó chẳng có một bàn tay để nâng niu. Nếu có mai sau, anh ước được làm chồng em lần nữa...
Hôm qua mẹ hỏi anh, em mất lâu rồi sao không lấy vợ, anh cười nói với mẹ: "Con chưa tìm được người giống như An Nhiên của con". Anh thấy mẹ quay đi lau nước mắt. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ mẹ còn thấy con trai mình rạng rỡ trong niềm hạnh phúc lứa đôi. Bởi An Nhiên trong trái tim anh chỉ có một... Và anh biết mình đang sống những ngày này bằng cả phần cuộc đời gửi lại của em.
Theo VNE
Không lấy chồng, có được không? Vì thực sự lúc này tôi không muốn lấy chồng, không muốn khép lại cánh cửa độc thân và tự do. 29 tuổi, công việc đã ổn định, cuộc sống như thế là &'hòm hòm'. Bạn bè cũng có đủ cả mọi lứa, từ lớn tới nhỏ, cả nam cả nữ, bạn thân có, bạn hơi thân cũng nhiều... Cũng đi nhiều nơi,...