Đau khổ khi chồng yêu tình nhân
Tôi đau khổ không phải vì chồng ngoại tình mà vì anh đã yêu người đó thật lòng. Nếu với một đôi vợ chồng khác, họ đến với nhau vội vàng thì chuyện chồng léng phéng với cô nào đó sau khi cưới còn là điều dễ chấp nhận.
Tôi phải làm gì đây? Bơ đi mà sống hay ly hôn để giải thoát cho chồng? (Ảnh minh họa)
Nhưng quả thật với vợ chồng tôi thì điều đó còn kinh khủng hơn nhiều khi mà chúng tôi yêu nhau tới gần 8 năm rồi mới cưới.
Là bạn học, lớn lên bên nhau, yêu nhau suốt những năm tháng sinh viên, ra trường, đi làm, chờ đợi anh ấy học cao học ở nước ngoài… ngần ấy thời gian khiến cho tình cảm của chúng tôi được xếp vào một trong những câu chuyện tình đáng ngưỡng mộ với nhiều người.
Khi lấy nhau về, chồng tôi rất tốt. Anh ấy là người điềm đạm, chín chắn, không bao giờ nặng lời với vợ, với con. Bao nhiêu năm làm vợ chồng chúng tôi chưa từng cãi nhau. Mỗi lần có gì đó bất hòa, anh ấy nhỏ nhẹ góp ý. Nếu thấy tôi giận, là anh ấy im. Anh đợi hôm sau tôi nguôi nguôi đi mới phân tích để cho tôi hiểu. Bởi thế bao năm qua, gia đình tôi cũng tiếp tục là niềm mơ ước của nhiều người.
Thế mà, bước sang năm thứ 12 cưới nhau, chồng tôi ngoại tình. Mọi người bất ngờ một thì bản thân tôi bất ngờ mười. Anh ấy vẫn như vậy, vẫn cặm cụi, chăm sóc chu đáo, có tình, có nghĩa với vợ con. Một người chồng như thế thử, lại có bao năm bên nhau, thử hỏi làm sao tôi có thể nghĩ là anh ấy ngoại tình. Bản thân anh ấy cũng không có dấu hiệu bất thường nào cả. Vẫn đi làm đúng giờ, vẫn tốt với vợ con…
Video đang HOT
Tôi chỉ biết mọi chuyện khi vô tình đọc được một dòng tin nhắn của người đó qua mail của chồng. Vì vốn tin tưởng chồng nên máy tính cá nhân hay điện thoại của anh ấy tôi không bao giờ động vào. Chỉ có hôm ấy vì máy của tôi hỏng nên tôi mượn máy anh. Và rồi những gì tôi đọc được đã khiến tôi vô cùng choáng váng.
Lời lẽ của những dòng tin nhắn đó không có gì quá đáng nhưng tôi hiểu mối quan hệ của họ không bình thường. Dường như cả hai cũng rất đau khổ khi không thể đến bên nhau. Tôi mang chuyện này hỏi thẳng chồng và anh ấy đã im lặng. Hai ngày sau, chồng tôi chủ động thú nhận với tôi mọi chuyện.
Anh nói rằng anh quen người kia được khoảng hơn 1 năm rồi. Cô ấy đã từng có chồng nhưng họ ly hôn. Hai bên cảm thấy hợp nhau về mọi chuyện. Họ giống như người bạn tri kỉ, tâm giao với nhau vậy. Dần dần, tình cảm ấy lớn lên và họ yêu nhau lúc nào không biết.
Tôi hỏi hai người đã vượt quá giới hạn chưa thì chồng tôi nói chưa. Anh mang con ra để thề rằng họ chỉ là mối quan hệ tâm giao. Họ gặp nhau, đi cà phê, đi ăn nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
1 tuần sau, chồng tôi nói sẽ chấm dứt mọi chuyện với người kia. Lòng tôi đau như cắt khi thấy chồng có tình cảm với người phụ nữ khác nhưng tỉnh táo, chín chắn suy nghĩ tôi biết mình không được phép nóng giận lúc này.
Nếu tôi ích kỉ, tôi sửng cồ lên đòi ly hôn thì chỉ gia đình tôi thiệt. Hơn nữa chồng tôi và người đó cũng vẫn ở mức độ có thể chấp nhận được vì vậy điều tôi cần làm bây giờ là thuyết phục chồng quay về, tìm cách để anh ấy yêu lại mình chứ không phải là làm căng để rồi mất chồng.
Từ ngày chuyện đó xảy ra, tôi và chồng cố gắng tìm mọi cách để hâm nóng tình cảm. Tôi và anh đi du lịch riêng với nhau, tôi thường xuyên nấu những món ăn mà chồng thích… Nhưng có một điều tôi cảm nhận được là anh ấy trầm ngâm, ít nói, ít cười hơn. Có đôi lúc anh suy tư một mình khiến lòng tôi đau lớn.
Đã hơn nửa năm kể từ ngày anh chấm dứt với người đó, tôi có cảm giác chồng mình sống trong nhà như cái xác không hồn. Rồi cách đây 1 tuần anh ốm, anh sốt mê man mộng mị. Trong cơn mê sảng anh ấy gọi tên một người phụ nữ. Tôi nhớ, đó là tên địa chỉ mail mà người kia đã gửi cho anh. Tôi biết, chồng tôi không thể nào quên chị ta được.
Giờ thì tôi bắt đầu thấy đau thực sự. Còn đau đớn hơn cả cái hồi biết chồng tôi ngoại tình. Anh ấy giờ không gặp người kia nhưng lòng anh ấy không quên được. Tôi nghĩ nếu như họ ngoại tình, họ ngủ với nhau thì có lẽ dễ để quên. Nhưng họ trân trọng nhau, họ chừng mực với nhau, họ tôn thờ nhau thì có lẽ đó là tình yêu thực sự.
Tôi đau khổ không phải vì chồng ngoại tình mà vì tôi nhận ra rằng chồng tôi đã yêu người đó thật lòng. Tôi phải làm gì đây? Bơ đi mà sống hay ly hôn để giải thoát cho chồng?
Theo khampha
Mơ một bữa cơm nhà
Tôi là du học sinh Việt Nam tại Mỹ. Những năm tháng xa gia đình, thực thà mà nói, đã mang lại cho cuộc sống của tôi quá nhiều thay đổi. Tôi quen với tự lập, biết sống hướng ngoại và dễ thích nghi hơn.
Cuộc sống của du học sinh tại một đất nước lớn thực ra rất vất vả chứ không long lanh như nhiều người vẫn tưởng, nhất là khi bạn đến từ một đất nước nghèo. Lu bu với giờ học trên lớp, nghiên cứu ở thư viện rồi tất tả làm thêm, có hôm nhịn qua bữa hay vừa di chuyển vừa gặm đồ ăn nhanh là chuyện với tôi diễn ra như cơm bữa. Để tiết kiệm chi phí, tôi góp gạo thổi cơm chung với 2 người bạn thuê nhà. Lắm lúc thèm vô cùng một món ăn mẹ nấu, cái thời vẫn được ở nhà dưới sự chở che của bố mẹ, vô lo.
Hồi ấy, tôi thích nhất là được vào bếp chuẩn bị cơm cùng mẹ mỗi sáng cuối tuần. Ấy là khoảng thời gian quây quần quý giá cả gia đình luôn chờ đợi. Hôm đó, mẹ sẽ nấu một món ngon cải thiện cho cả nhà, bù lại những ngày thường mẹ không có nhiều thời gian.
Món ăn in đậm trong ký ức của tôi mang vị phở bò - gà, hoặc bát bánh đa cua nước sánh màu vàng gạch ăn kèm rau muống, rau rút và giá, có cả ớt chưng, chỉ một chút thôi đã cay xè nhưng không thể thiếu vì nó cho thứ màu thật hấp dẫn. Hay món súp rau củ của mẹ, tưởng đơn giản dễ nấu, nhưng nếu không biết cách nêm nếm và chọn nguyên liệu thật tươi thì khó lòng có được bát súp ngon... Món nào tôi cũng sẽ ăn nhiều gấp đôi, bố thì tấm tắc khen còn thằng Cún cứ xì xụp xin húp mãi.
Mẹ bảo, cái thời của bà ngoại, để có nước dùng thơm ngọt như vậy phải ninh xương trong nồi nước rất lâu, có khi đến vài tiếng đồng hồ. Khi xương đã thật mềm, vị ngọt của tủy sẽ tiết ra. Song phải mất công canh lửa, vớt bọt sủi để có nồi nước dùng thật trong, thật ngọt. Người ta cứ nói, những món ngon được nấu từ tình yêu thương bao giờ cũng phải kỳ công là vậy.
Đến thời của mẹ hay thời của tôi bây giờ, cuộc sống đã trở nên quá gấp gáp, bận rộn, đến mức đôi khi người ta có cảm giác không theo kịp chính mình, thì thật khó để tìm ra một khoảng trống cho công việc bếp núc, nói gì đến ninh xương. Thế nhưng món canh của mẹ không vì thế mà mất vị. Truyền bí quyết nấu ăn cho con gái, mẹ bảo, khâu lựa nguyên liệu nấu ăn là quan trọng nhất. Rau củ phải thật tươi, miếng thịt hồng, sờ vào thấy chắc chứ không nhờ nhờ lạt màu hay chảy nước thì đã là thịt ôi. Và khả năng kết hợp gia vị, nêm nếm hạt nêm chính là yếu tố làm nên sự khác biệt trong đặc điểm nấu ăn của mỗi người phụ nữ.
Mẹ chinh phục và giữ được chân bố cũng vì khả năng nấu nướng tuyệt vời. Dù phần lớn thời trẻ công tác xa nhà, bị không ít cô "lừa" đến mức gần sa ngã, bố vẫn quay về vì không thể rời vị yêu thương chỉ có trong những món ăn của mẹ.
Giờ nơi đất khách quê người tôi càng thấu hiểu, vì sao trải qua những thăng trầm, mẹ và bố vẫn hạnh phúc bên nhau. Nỗi nhớ nhung tình cảm gia đình, thèm một món ngon của mẹ lắm lúc làm tôi bứt rứt. Mong được một ngày trở về bên mẹ, xì xụp những món ngon, để lại được nhìn ánh mắt mẹ cười hiền: "Bí quyết nằm ở việc lựa chọn nguyên liệu và nêm nếm gia vị con nhé!".
Theo Dantri
Hãy bước vào "thế giới" của anh! Thật may mắn khi tôi có một người chồng tâm lý và hiểu vợ. Món quà kỉ niệm 5 năm ngày cưới có lẽ là điều bất ngờ tuyệt vời nhất mà anh dành cho tôi cũng như dành tổ ấm nhỏ của hai vợ chồng. Bộn bề lo toan với những công việc ngoài xã hội và chăm sóc chồng con, có...