Đau đớn, xấu hổ khi biết quá khứ làm mẫu nude của vợ
Trước mặt tôi và gia đình em tỏ ra ngoan hiền, điềm đạm trong khi con người thật của em luôn nổi loạn. Những gì em thể hiện thì gia giáo, truyền thống và chuẩn mực nhưng quá khứ của em lại bộc lộ sự phá cách, dạn dày.
Tôi gặp và yêu vợ trong một chuyến công tác, em là chuyên viên văn hóa của cơ quan đầu ngành còn tôi là công tác viên của tờ báo địa phương. Mối tình của chúng tôi nhanh chóng được nhen nhóm qua những câu chuyện phiếm, những buổi cà phê, nghe nhạc…trong suốt thời gian yêu nhau em luôn giữ được hình tượng đẹp trong mắt tôi bởi sự trong sáng, có nét truyền thống kín đáo, nói năng hành động đều chừng mực. Tôi biết trước em học ở một trường ngoài Hà Nội và quay về quê công tác theo yêu cầu của bố mẹ. Xem những trang cá nhân của em có khá nhiều ảnh đi chơi, tụ tập bạn bè, tôi biết em là con người hướng ngoại. Vẻ bên ngoài hướng ngoại nhưng luôn chừng mực, truyền thống điều đó càng làm em hấp dẫn tôi hơn. Tôi si mê, yêu em say đắm, luôn tự hào với bạn bè vì có người yêu tuyệt vời. Tôi tự tin đưa em giới thiệu với bạn bè mọi lúc, mọi nơi. Từ bố mẹ đến anh trai tôi chỉ qua một vài lần gặp đã yêu quý như một thành viên trong gia đình. Tôi thấy mình may mắn và hạnh phúc khi có được em trong đời. Rồi đám cưới của chúng tôi diễn ra trong lời chúc phúc, tán dương của tất cả mọi người. Tôi viên mãn bên người vợ đẹp, đảm đang.
Cuộc sống cứ thế trôi đi êm đềm, hạnh phúc tràn ngập tiếng cười trong căn hộ nhỏ của tôi, cho đến khi tôi ra Hà Nội công tác, gặp một số bạn cũ trong câu lạc bộ bi-a với tôi ngày trước. Họ trách tôi cưới mà chẳng thông báo để họ về chung vui. Tôi nói trêu họ rằng phải cưới “chạy” sợ người khác cướp mất nên quên. Họ tếu nhau và nói tò mò về cô gái khiến kẻ lãng tử như tôi “ôm vội” và sợ mất là ai. Tôi chẳng ngần ngại, đưa ảnh cho bạn xem. Một anh là họa sĩ của một tờ tạp chí, đưa lên nhìn, rồi hạ xuống, có vẻ suy nghĩ rồi nói với tôi. “Vợ cậu nhìn quen quá, cô ấy có phải người mẫu không”. Tôi chỉ cho đó là những câu nói trêu đùa, vì quả thật vợ tôi rất đẹp. Tôi nói, “cô ấy là chuyên viên văn hóa của tỉnh, chắc vì cô ấy đẹp nên anh nhầm. Trong mắt anh ai đẹp cũng là người mẫu sao”. Rồi anh trầm ngâm hồi lâu, lẩm bẩm giống quá, tôi không nghĩ có người giống nhau đến vậy. Trong lòng tôi rộn lên một điều gì đó, có vẻ hoài nghi, tôi muốn biết đằng sau tiếng thở dài của anh bạn là gì.
Cuối buổi trò chuyện, tôi kéo anh lại hỏi anh quen vợ tôi à. Thì anh nói vợ cậu ở quê, tôi làm sao biết được, chắc là giống thôi. Tôi hỏi giống ai thì anh nói giống người mẫu của anh trước đây và không quên hỏi tên em là gì, học ở đâu. Tôi trả lời, anh cười nói có phải vợ chú có vết chàm trên ngực không. Tôi đứng người khi nghe anh hỏi vậy. Điều này chỉ có tôi và em biết vì vị trí của vết chàm ở ngang ngực, nên biết được điều này chỉ có thể là… Tôi lạnh toát người, không dám nghĩ tiếp. Chân run lên không đứng vững, tai ù lên vì tuyệt vọng. Thấy tôi thất thần, ánh mắt lạc đi, anh bạn nắm lấy vai tôi mà nói “không có gì đâu, chỉ là làm mẫu thôi mà. Cô ấy rất đứng đắn, không có chuyện sa ngã đâu”. Tôi nói “sao anh biết vết chàm? Có lẽ nào anh và cô ấy..” thì anh giải thích cho tôi em từng là người mẫu nude cho anh suốt 3 năm liền rồi tự dưng nghỉ nói tìm được việc khác tốt hơn. Từ đó anh cũng không liên lạc gì. Hóa ra là vậy, em từng làm người mẫu nude cho anh ta suốt mấy năm liền, vậy mà em dấu nhẹm sự thật không cho tôi biết. Tôi ra về mang theo bao suy nghĩ, tâm tư rối bời. Tôi cảm giác như bị em lừa, bị em qua mặt như một kẻ ngốc.
Video đang HOT
Trước mặt tôi và gia đình em tỏ ra ngoan hiền, điềm đạm trong khi con người thật của em luôn nổi loạn. Những gì em thể hiện như thể em gia giáo, truyền thống và chuẩn mực nhưng quá khứ của em lại bộc lộ là người phá cách, dạn dày. Em dám làm cái nghề “trưng thân cho người khác vẽ” trong khi người khác đến nghĩ thôi cũng chẳng dám. Rồi tôi hỏi em, em cũng nói đó là nghề lành mạnh, chính nó đã giúp em tự lập em suốt 4 năm đại học. Em biết nó chẳng hay ho, chẳng được mọi người ca ngợi nhưng nó là một nghề chân chính, không có gì xấu hổ cả. Mặc cho em thanh minh, tôi thấy nhơ nhớp, xấu hổ khi có người vợ từng cởi đồ, trưng thân cho kẻ khác ngắm.
Đã 3 tháng trôi qua, nhưng tôi chẳng thể nào quên chuyện đó. Tôi chẳng còn quyến luyến vồ vập, cưng nựng em như trước nữa. Em khóc rất nhiều và chỉ im lặng mỗi khi tôi rầy la, tôi biết những lời nói của mình khiến em đau khổ nhưng biết làm sao khi tâm trạng tôi rối bời. Tôi không thể chấp nhận quá khứ của vợ, cứ nhắm mắt vào tôi lại tưởng tượng ra cảnh em không mặc gì, trưng thân cho người ngắm. Tôi xem đó như điều nhơ nhuốc.
Biết phải làm sao khi tôi yêu em bao nhiêu thì càng không thể chấp nhận quá khứ của em bấy nhiêu. Tôi không thể xóa bỏ câu chuyện đó trong đầu mình. Tôi thấy lòng tự trọng, sĩ diện đàn ông trong tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi không cho phép mình mở lòng với em, thỏa hiệp với nghề nghiệp trong quá khứ của em. Suốt 3 tháng qua, vợ chồng tôi trong cảnh chiến tranh lạnh, em nói mệt mỏi, nếu tôi không chấp nhận thì chia tay lại khiến tôi day rứt vô cùng. Tôi còn yêu em nhiều quá, không thể tha thứ cũng chẳng thể mở lòng sống hạnh phúc bên em. Tôi phải làm sao khi đang chênh vênh giữa hai dòng cảm xúc, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Emdep
Người yêu cũ có người yêu mới Nói 1 lời chúc phúc rồi ăn mừng thôi!
Chúng ta không đùa cợt với tình yêu, chúng ta đã trân trọng và giữ gìn nó rất nhiều. Vậy mà cuộc đời đâu phải chỉ có màu hồng, ta gọi nó là định mệnh, là duyên phận. Gặp nhau đó mà không lấy được nhau, không đi được cùng nhau đến trọn đời hết kiếp.
Lúc vừa chia tay người yêu cũ, ai trong số chúng ta chắc hẳn cũng một lần muốn được bắt đầu với người ấy. Bởi, suy cho cùng, tất cả đều chia tay nhau trong nuối tiếc mà vẫn còn nhung nhớ đối phương rất nhiều. Lúc đó, chúng ta nghĩ rằng, cuộc đời này nếu thiếu người ấy thì làm sao mà sống được. Chúng ta khóc, chúng ta nhớ nhung, chúng ta buồn sầu, chỉ vì chúng ta đã yêu quá thật tâm thật dạ.
Chúng ta không đùa cợt với tình yêu, chúng ta đã trân trọng và giữ gìn nó rất nhiều. Vậy mà cuộc đời đâu phải chỉ có màu hồng, ta gọi nó là định mệnh, là duyên phận. Gặp nhau đó mà không lấy được nhau, không đi được cùng nhau đến trọn đời hết kiếp.
Chúng ta không đùa cợt với tình yêu, chúng ta đã trân trọng và giữ gìn nó rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Cánh đàn ông khác với chị em phụ nữ ở điểm rằng, lúc mới chia tay nhau, thường thì họ không đau bằng người con gái. Con gái khóc lóc, kêu gào thế thôi, nhưng một thời gian ngắn sau họ lại lấy lại được sự cân bằng trong tâm hồn mình. Vậy nhưng đàn ông, càng về sau họ lại càng nhớ, nhớ một người con gái mà họ đã từng rất yêu.
Cuối cùng, có duyên gặp nhau mà không có phận, tất cả đành phải ngậm ngùi gác lại phía sau. Dù rằng, đôi khi người ấy khiến bạn cực kì căm giận, giận một người đã vội tuyệt tình buông tay. Nhưng hãy thả lỏng tâm hồn mình ra, và nghĩ rằng, chắc rằng kiếp trước bạn nợ người ta, giờ thì đã trả đủ. Hãy để cho tâm hồn mình thanh thản, an yên. Những điều tốt đẹp sẽ đến với những trái tim yêu đời.
Cánh đàn ông khác với chị em phụ nữ ở điểm rằng, lúc mới chia tay nhau, thường thì họ không đau bằng người con gái. (Ảnh minh họa)
Và rồi chúng ta sẽ lại yêu, nhưng mà là yêu một người khác. Người cũ ấy cũng vậy, họ cũng sẽ có một người mới để yêu. Chẳng có lí do gì mà không chúc phúc cho họ cả. Hãy mừng vì bản thân đã "thoát" được một kẻ không yêu mình nữa, hãy mừng vì từ bây giờ lòng sẽ an yên hơn khi nghĩ về một người đã xa. Và hãy dành cho nhau những lời chúc an lành nhất, bởi, họ cũng chính là người ta từng yêu kia mà.
Tình yêu không có sai hoặc đúng, tình yêu chỉ có hợp hay là không. Tình yêu không có lỗi, và cũng chẳng có ai thay đổi. Chỉ là qua thời gian, hình tượng trong nhau ngày một phai nhạt. Chúng ta phải thay đổi để thích nghi với cuộc sống, còn người ấy vẫn yêu con người ta ở cái thời mà hai người mới gặp mặt. Không chấp nhận được nhau nữa, vậy thì thôi chia xa.
Người yêu cũ có người yêu mới - Nói 1 lời chúc phúc rồi ăn mừng thôi!
Theo Blogtamsu
Tôi có nên lấy chồng thấp lùn? Nhiều khi đi ngoài đường, nhìn những ánh mắt soi mói, đôi lúc giễu cợt và cả những lời nói ác ý của bạn bè dành cho hai chúng tôi, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi năm nay 23 tuổi, bạn trai hơn 6 tuổi. Chúng tôi gặp và yêu nhau rất tự nhiên. Một lần tôi làm rơi ví trên đường, anh...