Đau đớn với tuần trăng mật đầy nổi xót xa
Nỗi buồn ngậm ngùi trong thơ Xuân Diệu mà tôi đã được học từ ngày cấp 3: “Tôi đâu dám nghĩ rằng mãi mãi. Hôm nay yêu mai có thể xa rồi” làm tôi tha thẩn. Thi nhân thảng thốt khi tình đến tình đi chóng vánh. Xuân Diệu còn được ngắm tình nhân cả khi đã xa rồi. Còn tôi vẫn chờ em, dù biết em chẳng thể trở lại.
Chẳng phải tôi là chàng lãng tử chỉ biết lãng mạn yêu thơ hay tôi là kẻ si tình đến mê muội. Nỗi đau của tôi dữ dội, đột ngột và day dứt hơn nhiều. Tôi đã mất em – người vợ xinh đẹp ngay trong kỳ trăng mật hạnh phúc của 2 đứa.
Mà có dễ gì tôi và em đến được với nhau đâu. Tôi và em như nước với lửa từ thuở cắp sách tới trường. Em cứ làm kiêu khi tôi tán tỉnh. Mặc dù hàng chục cô nàng khác tình nguyện đổ rạp dưới chân tôi.
Em bĩu môi chê tôi là thằng công tử bột trông bộ dạng như con chích chòe bởi bộ cánh sặc mùi hàng hiệu từ tiền của cha mẹ. Em cẩn trọng nghe ngóng đối phương có đang cá cược với hội bạn nào khi theo đuổi em không. Em làm tôi phát điên, phát hờn vì nhớ em và bị em cự tuyệt tình cảm.
Bản lĩnh đàn ông trong tôi trỗi dậy đòi giành bằng được trái tim em. Tôi quyết thay đổi mình…vì em. Tôi từ bỏ thói kiêu căng, chơi bời trước đây để mong chạm tới được trái tim em.
Những ngày mật ngọt ở biển thật đẹp. Vợ chồng tôi cùng đi dạo trên bờ cát hít thở không khí trong lành và cùng tận hưởng đêm đầu tiên ở bên nhau như dài bất tận (Ảnh minh họa)
Tôi xông pha tham gia các hoạt động tình nguyện, giúp đỡ vùng khó khăn. Tôi không ngại nhọc làm chân phục vụ bàn ở quán ăn – nơi mà tôi thường là khách VIP. Tôi tự kiếm tiền nhằm chuốt bỏ cái danh “ăn bám mà học đòi trưởng giả”…
Tôi làm tất cả để hình ảnh mình đẹp lên trong mắt em. Tuy em vẫn làm ngơ nhưng nhìn thấy tôi, em đã nở nụ cười thân thiện. Khuôn mặt em đẹp trong sáng và hiền hậu biết bao.
Tôi lại mê mải để trở thành người đàn ông hữu ích cho gia đình và những người quanh tôi. Cuối cùng, ngọn lửa nhiệt huyết trong tôi cũng khiến cho trái tim ấm nóng. Tôi và em cùng bước tới thiên đường tình yêu.
Nhưng con đường này cũng quá ư trắc trở. Ngày tiếp cận gia đình em, cha mẹ em liên tục ngăn cấm bởi chê tôi có tướng dữ, sát thê. Mặc dù từ bé tới lớn tôi chưa từng làm hại ai cả.
Tôi lại phải bước tiếp những bước dài trong cuộc chinh phục cha mẹ em suốt mấy năm liền. Tôi dốc lòng sắm vai người con rể tương lai tốt bụng. Tôi lắng nghe chuyện đời bố em kể mỗi lần tôi tới chơi nhà. Tôi nhanh nhảu chở mẹ em đi chợ, đi chùa, đi thăm bạn bè… Tôi đã trở thành người thân thiết trong gia đình em.
Video đang HOT
Rồi ước nguyện được sánh bước cùng em trong ngày cưới cũng trở thành hiện thực. Trái ngọt cho sự kiên trì và tình yêu chân thành của tôi dành cho em suốt 7 năm qua đã đến độ chín. Tôi và em tíu tít bên nhau hạnh phúc viên mãn.
Sau buổi lễ thành hôn, trông sắc mặt em hơi xanh nhưng em không muốn hoãn tuần trăng mật. Hai bên gia đình dặn dò tôi chăm sóc vợ chu đáo khi đi xa. Đôi vai tôi đã sẵn sàng vững chắc để em tựa vào.
Những ngày mật ngọt ở biển thật đẹp. Vợ chồng tôi cùng đi dạo trên bờ cát hít thở không khí trong lành và cùng tận hưởng đêm đầu tiên ở bên nhau như dài bất tận.
Ngày thứ hai, mới bình minh lên, chúng tôi đã chạy ra biển đi dạo. Lúc lên bờ, em giẫm phải mảnh vỏ sò. Chân em rỉ chút máu. Em nhìn tôi bảo: “Lẽ nào đó là điềm dữ?”. Tôi nhận nhiệm vụ cõng vợ và còn nói em ăn nói hàm hồ.
Sáng ngày thứ ba của tuần trăng mật, tôi thức dậy trước vợ. Sợ em tỉnh giấc, tôi ra bàn uống nước ngồi và bật ti vi thật nhỏ để xem lại trận bóng đá ngoại hạng Anh tối qua. Khi trận bóng kết thúc, thấy vợ vẫn nằm, tôi lại tiếp tục vào bếp tận tay chuẩn bị vài món điểm tâm sáng đơn giản để em bất ngờ.
Tất cả thời gian tôi không sát sàn sạt bên vợ có 2h30 phút. Thế mà khi tôi kết thúc mọi công việc, vợ tôi vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc. Tôi bắt đầu đến bên giường đặt bàn tay vào trán em. Trời ơi, em nằm đó gần như đã tím tái hết cả mặt, hơi thở chỉ thoi thóp lắm và gần như đã lịm đi.
Hôm nay đúng vào ngày này 3 tháng trước em đã rời xa tôi. Từ hôm qua, tôi cũng về lại địa điểm này, thuê lại căn phòng này vài tối để ở bên em. Để em dù có chết nơi đất khách cũng không cảm thấy cô quạnh. (Ảnh minh họa)
Tôi vội bế em chạy xuống bắt taxi đi cấp cứu. Trên đường đi, em đã không gượng nổi. Bàn tay em buông thoãi ra lạnh giá. Em đã mãi trút hơi thở cuối cùng và rời xa tôi vì bị cảm đột ngột ngay những ngày trăng mật.
Nỗi đau mất vợ khiến tôi như kim đồng hồ bị đứt giây, giọt nước mắt không thể chạy xuôi. Ngày đưa thi hài của vợ về lại Hà Nội, bố mẹ vợ nhìn tôi đau đớn nói rằng: “Đấy, đó là lý do bố mẹ ngăn cấm hai con trong mấy năm nay đấy. Giờ thì đã muộn rồi. Con có trả được đứa con gái ngoan hiền cho chúng ta không?”. Còn bạn bè, người thân trách tôi vô cảm, không chăm sóc, để ý kỹ vợ mới cưới…
Hôm nay đúng vào ngày này 3 tháng trước em đã rời xa tôi. Từ hôm qua, tôi cũng về lại địa điểm này, thuê lại căn phòng này vài tối để ở bên em. Để em dù có chết nơi đất khách cũng không cảm thấy cô quạnh. Tôi ân hận vì đã đánh mất em giữa cuộc đời này. Em vẫn như ở bên tôi trong căn phòng này ngày trăng mật. Có phải thật sự tôi có số sát vợ như bố mẹ vợ bảo không?
Theo VNE
"Chết điếng người" khi chứng kiến cảnh người tình và mẹ trên giường
Từ mấy ngày nay tôi không thể nào chợp mắt ngủ đàng hoàng được. Nếu có chăng cũng toàn là ác mộng và chập chờn.
Tôi lấy chồng được hơn 10 năm và có 2 đứa con khoẻ mạnh xinh xắn. Chồng tôi là một người chồng rất tốt chỉ biết đến gia đình vợ con, không ăn chơi, gái gú nhậu nhẹt gì cả.
Cuộc sống tưởng như vậy là hoàn hảo với tôi nhưng không ngờ tôi lại phải lòng một người đàn ông thua tôi nhiều tuổi. Lúc đầu tôi chỉ muốn quen để vui chơi qua đường nhưng nào ngờ càng lún sâu vào cuộc tình lén lút và tội lỗi tôi khó rút ra được.
Tôi đã phản bội chồng con vì đã mấy lần tôi và người ấy cứ như hai con thiêu thân lao vào nhau để tìm cảm giác lạ... Sau những lần ấy tôi cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, hối hận và mặc cảm tội lỗi cứ đeo bám lấy tôi như đám bùn nhơ không thể nào rửa sạch.
Tôi cũng đã nhiều lần tự nhủ với lòng mình là nếu kéo dài cuộc tình tội lỗi đó nó cũng chẳng có kết quả cuối cùng tốt đẹp gì. Nhưng mỗi lần tôi đề nghị chấm dứt với người ấy là anh lại nhắn tin, điện thoại nói lời yêu thương tha thiết và nói sẽ đợi chờ tôi bao lâu, cho dù tôi không bỏ chồng hay ly hôn.
Tôi đã phản bội chồng con vì đã mấy lần tôi và người ấy cứ như hai con thiêu thân lao vào nhau để tìm cảm giác lạ (Ảnh minh họa)
Cứ như thế tôi đã nhiều lần muốn chấm dứt nhưng người ấy cứ níu kéo và chúng tôi cứ âm thầm lén lút kéo dài cuộc tình vụng trộm đó. Nhưng rồi "đi đêm có ngày gặp ma"... Chuyện ngoại tình của chúng tôi cũng bị chồng tôi và một vài người thân tình cờ phát hiện.
Tôi cảm thấy thật có lỗi với chồng và các con. Tôi hối hận vì đã một phút sai lầm và xin chồng tôi tha thứ. Nhưng vô ích. Chồng tôi nhất quyết ly hôn và nói anh không thể nào xóa bỏ những hình ảnh ghê tởm khi hồi tưởng lại cảnh tôi và người tình lên giường với nhau.
Kết cục là chồng tôi đã đưa cho tôi một tờ giấy ly hôn bảo tôi ký vào. Tôi khóc lóc và không ký. Nhưng rồi khi ra tòa người ta vẫn xét cho chồng tôi ly hôn vì chồng tôi đưa ra được bằng chứng là tôi đã vi phạm luật hôn nhân.
Hai đứa con tòa án cũng xử cho chồng tôi được nuôi. Tôi buồn bã và khóc mỗi lần nghĩ đến con nhưng người tình luôn an ủi và vỗ về khiến tôi phần nào cũng nguôi ngoai trước một thay đổi lớn của cuộc đời: Từ nay thật sự tôi mất hẳn một gia đình đã tạo dựng hơn 10 năm.
Chồng cũ của tôi cùng hai đứa con dọn đi chỗ khác ở và để lại căn nhà ở thành phố cho tôi. Sau một thời gian người tình của tôi dọn về ở chung. Thời gian đầu chúng tôi rất vui vẻ, không còn những ngày tháng lén lút vụng trộm và sợ sệt nữa.
Nhưng sống với nhau chỉ chưa được 3 tháng mà từ một người nói năng điềm đạm ôn tồn anh đã trở nên cục cằn và vũ phu không ngờ... Nhiều lần chúng tôi từ to tiếng đến cãi vã nhau kinh khủng.
Những lần ấy nhẹ thì anh đập nát đồ đạc, nặng thì anh tát tôi mấy cái. Mấy lần đầu tôi đã sửng sốt kinh ngạc khi bị đánh vì từ xưa đến giờ chưa từng bị ai đánh như thế. Ngay cả chồng cũ tôi khi nổi giận cũng chưa hề bao giờ tát tôi một cái. Thế mà...
Những lần như thế tôi cũng tru tréo chửi lại, nhưng anh đánh tôi xong rồi liền bỏ đi mặc cho tôi khóc lóc. Nhiều lần tôi muốn chia tay nhưng cứ sau những lần như thế anh lại về nhà và xin lỗi và chiều chuộng làm tôi lại xiêu lòng bỏ qua. Tuy nhiên càng ngày sống chung những tính tình hay ho và đáng làm tôi nể phục ngày xưa của anh càng ngày càng biến mất thay vào đó là những thói hư tật xấu mà xưa nay tôi chúa ghét.
Nhưng những điều đó không làm tôi đau đớn và chết đứng như chưa từng bao giờ bằng chuyện kinh khủng này. Đó là tôi phải vào bệnh viện nằm điều trị ung thư do một phát hiện tình cờ khi đi khám tổng quát định kỳ các đây 3 tuần.
Bác sĩ yêu cầu tôi nằm viện 1 tuần để làm tất cả xét nghiệm và lên kế hoạch phác đồ trị liệu. Lẽ ra tôi phải nằm viện ít ra là 1 tuần nhưng sau 5 ngày mọi xét nghiệm và phác đồ đã xong nhanh hơn dự liệu nên tôi xin ra viện sớm. Tôi về nhà sớm mà không gọi điện báo cho người tình biết vì muốn anh ngạc nhiên. Bởi vì suốt mấy ngày nằm viện hôm nào anh cũng sáng sớm vào thăm, chiều thì gọi điện hỏi han, động viên làm tôi cảm động lắm, muốn dành cho anh một chút bất ngờ thú vị.
Tôi ra viện và về đến nhà là 9 giờ tối. Để tạo bất ngờ tôi không đi vào cửa trước mà lại vòng ra đi cửa sau. Nhè nhẹ mở khóa cửa sau tôi lọt vào trong bếp và rón rén đi vào phòng khách. Bỗng nhiên tôi nghe được có tiếng người xì xào nói chuyện trong phòng ngủ trên lầu.
Tim tôi như muốn thót lại. Giờ này ngoài anh còn có ai trong nhà này? Tôi cố gắng lắng tai rồi một lát thấy có tiếng đàn bà rên rỉ... Lúc này thì thần kinh tôi căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Tôi lên đứng trước cửa phòng ngủ đã khép chặt mà chân tay như cứng đờ.
Đến nay đã được gần 1 tuần tôi vẫn còn trong khách sạn và không muốn về nhà. Vì tôi không biết phải sống ra sao và phải làm gì đây. Mọi thứ đều đảo lộn trong tôi (Ảnh minh họa)
Tiếng rên rỉ và lục đục bên trong phòng càng ngày càng lớn. Thu hết can đảm tôi xô cửa xông vào thì trời ơi tôi kinh hoàng trợn trừng mắt chứng kiến cảnh người tình của tôi và mẹ của tôi trần truồng đang làm tình trên cái giường của tôi.
Không biết tôi đứng chết trân bao lâu, rồi đầu óc tôi điên đảo quay cuồng và tôi lao đầu chạy ra khỏi căn nhà tội lỗi đó. Tôi đi như một con điên suốt đêm và buổi sáng hôm sau quá mệt tôi vào một khách sạn thuê phòng để ngủ. Nhưng nào có ngủ được đâu. Tôi chỉ biết nằm khóc suốt ngày...
Đến nay đã được gần 1 tuần tôi vẫn còn trong khách sạn và không muốn về nhà. Vì tôi không biết phải sống ra sao và phải làm gì đây. Mọi thứ đều đảo lộn trong tôi. Tôi ân hận vì mình đã sai và cứ tiếp tục đi trong sai lầm. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả thể xác Mỗi ngày, sau giờ làm, anh lại xách cặp về nhà và chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ và ngồi vào bàn ăn cơm. Thi thoảng, đang ăn, chúng tôi lại nghe tiếng chửi bới, đánh đập của hai vợ chồng bên nhà hàng xóm. Và cũng mỗi lần như thế, anh đều càu nhàu với tôi: "Đàn ông là không được đánh...