Đau đớn vì người yêu suốt 2 năm làm gái gọi mà không hề hay biết
Tôi chết đứng khi người vào “phục vụ” chính là cô bạn gái xinh đẹp, ngoan hiền của mình.
Tôi và M yêu nhau được gần hai năm. M là cô gái xinh đẹp và khá hòa đồng. Đôi lúc, tôi cảm thấy rất tự hào vì có được M trong khi có hàng tá đàn ông khác vẫn đang theo đuổi em.
Có điều tôi thắc mắc là, dù đã yêu nhau hai năm nhưng chưa một lần M có ý định đưa tôi về gia đình. Cô ấy cũng không bao giờ đưa tôi về phòng trọ. Muốn gặp, tôi phải hẹn trước cả buổi trời. Chúng tôi đi ăn uống rồi tạt vào một nhà nghỉ nào đó gặp ở ven đường. Hầu hết những cuộc gặp của tôi và M diễn ra như thế. Tôi cũng chưa bao giờ gặp bạn bè hay người thân nào của M.
Đã mấy lần tôi thắc mắc nhưng em nói, đến lúc em cảm thấy yên tâm, em sẽ cho anh biết tất cả. Lời nói ấy của M khiến tôi càng cố gắng để làm M yên tâm hơn về tôi. Tôi cũng không còn thắc mắc nhiều nữa. Bởi tôi cũng chưa muốn xây dựng gia đình vì còn rất nhiều chuyện dở dang cần tôi phải hoàn thành.
Hình minh họa
Cuộc tình của chúng tôi cứ thế trôi đi nếu không có sự kiện động trời tối qua. Tôi đến dự cuộc liên hoan chia tay người bạn đi lao động ở nước ngoài. Sau khi nhậu nhẹt, chúng tôi rủ nhau đi…xả. Chúng tôi vào một quán đèn mờ khá hẻo lánh. Căn nhà được chia thành khá nhiều ngăn nhỏ để các đôi có thể “hành sự” ở trong đó. Tôi được đẩy vào một ô nhỏ với ánh điện đỏ mờ mờ ảo ảo. Vì đã ngà ngà say nên tôi nằm vật ra chiếc đệm cáu bẩn và hôi hám đặt ở góc phòng.
Video đang HOT
Một lúc sau, cửa mở. Tôi sững sờ khi nhìn thấy M trong bộ váy sexy hở gần hết vòng một. Nhìn thấy tôi, M thoáng chút sợ hãi nhưng rồi lại như không có chuyện gì. Em nằm xuống cạnh tôi và làm cái việc mà em vẫn thường làm với “khách” trước ánh mắt kinh ngạc của tôi.
Tôi kiên quyết từ chối và yêu cầu cô ấy phải nói cho rõ ràng. M chỉ khóc rồi chạy vụt ra ngoài. Tôi như kẻ điên gào thét và tìm kiếm M. Nhưng tôi không thể tìm được em. Mấy tay mặt mũi bặm trợn đe dọa và định hành hung khiến tôi và mấy người bạn phải nhanh chóng rút đi.
Về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn rất dài của M. Té ra, M đã có hai cô con gái sinh đôi lên 4 tuổi đang sống với chồng cũ của em. M đi bán thân vì không biết làm gì để có tiền gửi cho gia đình người chồng nghiện ngập nuôi con. M xin lỗi và muốn chúng tôi chia tay nhau.
Suốt đêm tôi như kẻ điên. Suốt đêm tôi không tài nào chợp mắt được. Suốt 2 năm qua tôi sống trong sự lừa dối của M mà không hề hay biết. Tôi đã dành tất cả tình yêu chân thành nhất của mình cho M để rồi nhận được sự lừa dối đau đớn thế này.
Tôi yêu M hơn chính bản thân mình. Nhưng tôi cũng không thể chấp nhận công việc và sự lừa dối mà M dành cho tôi. Nếu tôi chấp nhận M của hiện tại, những hình ảnh M chung chạ với hàng ngàn tên đàn ông khác cứ lởn vởn trong đầu tôi. Nó sẽ khiến tôi phát điên mất!
Nhưng nếu xa M, có lẽ tôi sẽ không thể sống một cách vui vẻ được. Bởi tôi đã dành tất cả trái tim mình cho M. Đôi lúc, tôi nghĩ sẽ bỏ qua tất cả để cưới M, để được ở bên em, để cùng em lo lắng, chăm sóc cho hai đứa con bé bỏng, tội nghiệp của em.
Nhưng những ám ảnh về quá khứ đen tối của M, những rào cản của gia đình, bạn bè khiến tôi ớn lạnh. Nó là một hố đen khủng khiếp trong cuộc đời. Và chắc, tôi sẽ không thể nào thanh thản được!
Tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo VietNamNet
Người yêu tôi thích làm gái gọi
Em khóc và bảo không biết tại sao lại làm vậy, không phải vì tiền, không phải vì dục vọng mà bởi em trong đầu lúc nào cũng muốn làm nghề đấy.
Tôi là một người không may mắn trong cuộc sống lẫn tình yêu. Tai nạn tuổi đôi mươi đã cướp đi một bên chân của tôi, nỗi đau thể xác và sự dang dở mối tình đầu với cô bạn cùng lớp tới cùng lúc khiến tôi như gục ngã. Sau tất cả, vì gia đình, vì mình còn may mắn hơn nhiều khi vẫn sống nên tôi đã đứng lên và tiếp tục trên đôi chân giả của mình. Tôi từ bỏ ước mơ nghề nghiệp mà mình yêu thích, bắt đầu học một nghành ngề phù hợp với bản thân dù không đam mê. Cũng từ ngôi trường này tôi đã gặp em, mối tình thứ hai.
Em là cô gái thông minh, cá tính mạnh mẽ và một tâm hồn cao thượng. Ngày em làm quen, tôi mặc cảm vì thấy mình không xứng nên đã từ chối. Tôi đã nói hết tất cả về mình, dù đi chân giả nhưng em và bạn bè trong lớp không ai nhận ra. Em buồn và thương tôi, bảo sẽ đi cùng tôi tới hết cuộc đời, là đôi chân để tôi có thể vững bước trên cuộc đời này. Em thương tôi vất vả và gia đình ngăn cấm nhiều quá nên bàn với tôi cho em đi xuất khẩu lao động theo con đường làm phiên dịch. Tôi cân nhắc nhưng rồi cũng đồng ý.
Em đi được 2 năm thì thay đổi, nghe theo bố mẹ và lấy một người đàn ông làm cùng. Tôi đau khổ nhưng vẫn thầm chúc phúc cho em. Mối tình gần 6 năm trôi qua với tôi như vậy, mối tình mà tôi cảm tưởng như đã là bến đỗ của đời mình. Rồi sự ngang trái trong tình yêu vẫn không buông tha, tôi nghĩ mình sẽ yêu một lần cuối cùng và sẽ cùng người ấy đi đến hết cuộc đời, một người không cần hoàn mỹ, chỉ cần thương và chấp nhận tôi. Thế mà tất cả lại là điều tôi không ngờ tới, một sự thật kinh hoàng và làm tôi bế tắc không biết nên làm thế nào để có thể kéo em ra khỏi vũng bùn lầy này được.
Em, người con gái thứ ba tôi yêu là một cô gái tôi tưởng như thánh thiện và ngây thơ, cái tuổi 18 hồn nhiên trong sáng, phải chịu nhiều thiệt thòi khi sống trong gia đình không hạnh phúc, bỏ học từ sớm và phải bươn chải kiếm sống, vì thế em già dặn hơn so với lứa tuổi. Tôi gặp và thương em, em kể hết hoàn cảnh và tôi cũng vậy, chẳng giấu giếm điều gì. Yêu nhau được vài tháng tôi đưa em về ra mắt và cũng xuống nhà em chơi, mẹ em ngăn cản nhưng khi tôi nói chuyện và tâm sự hết nỗi lòng thì mẹ em cũng chấp nhận. Tôi xin phép mẹ em cho em ra Hà Nội làm, mẹ em đồng ý. Vì không có bằng cấp, lại mới 18 tuổi nên tôi đưa em đi xin việc bán hàng quần áo nhưng em làm được ít hôm lại xin nghỉ vì bảo không hợp. Em xin tôi đi xuống nơi cũ trước kia em làm quán bia nhưng tôi không muốn vì cách xa tôi gần 20 km, cuối cùng em vẫn viết giấy lại và bỏ xuống.
Tôi rất giận em nhưng nghĩ em làm trên này không quen, dưới đó có bạn và quen ở đấy nên tôi cũng chấp nhận. Tuần nào tôi cũng xuống với em xem cuộc sống em thế nào, thấy em vẫn chịu khó làm và ở với bạn nên yên tâm. Rồi tôi đón em lên chỗ tôi làm cho gần, tiện bề quan tâm chăm sóc. Tôi cũng thưa chuyện với bố mẹ hai bên là cuối năm nay sẽ cưới và nhận được sự đồng ý. Vậy mà tin tôi biết được lại như sét đánh ngang tai, tôi không tin đó là sự thật. Tôi đọc được tin nhắn của em và biết sự thật bấy lâu nay em lừa dối tôi để đi bán thân. Trong lúc cay đắng và tức giận nhất tôi đã muốn đánh, muốn giết em nhưng không thể làm được.
Tôi đã hỏi em tại sao lại làm vậy, tại sao lừa dối tình cảm mà bấy lâu nay tôi đã dành cho em hết lòng? Em khóc và bảo không biết tại sao lại làm vậy, không phải vì tiền, không phải vì dục vọng mà bởi em trong đầu lúc nào cũng muốn làm nghề đấy. Đau đớn tột cùng, tôi hỏi em đã đi nhiều chưa, có dùng biện pháp an toàn không. Em bảo mới đi hai người và vẫn dùng biện pháp an toàn. Tôi không tin nhưng cố ép mình tin đó là sự thật, dù còn yêu nhưng tôi phải nói lời chia tay. Tôi không hắt hủi em, không chửi hay dằn vặt gì, chỉ phân tích cho em tại sao lại làm vậy, lương tâm và đạo đức của em đâu, sẽ thế nào khi gia đình biết em làm chuyện này.
Tôi bảo sẽ nói với gia đình em, em bảo thế thì sẽ không về nhà nữa. Tôi chấp nhận sẽ không nói nếu em hứa thay đổi và không bao giờ tái phạm. Tôi khuyên em nên về quê xin vào công ty gần nhà làm rồi tìm người tốt mà lập gia đình, đừng bao giờ có suy nghĩ tiêu cực hay khi gặp khó khăn lại sa ngã. Em đồng ý và tôi bắt xe cho em về quê. Tôi bắt em xóa hết tài khoản mạng xã hội và thay sim mới, em để lại cho tôi cái sim em bảo mới dùng và chưa liên lạc với ai. Khi tôi kích hoạt lên thì rất nhiều người nhắn tin tới hỏi đi khách, tôi không tin nên có nhắn tin lại hỏi thì sự thật là em đã làm nghề này từ lúc mới cùng tôi ra Hà Nội, tất cả những lần quan hệ đó em không dùng biện pháp an toàn nào. Tôi thật sự hoang mang không hiểu sao em lại có thể làm thế khi các bệnh lây qua đường tình dục rất nhiều.
Em còn quá ngây thơ hay là không có nổi kiến thức phòng tránh? Tôi gọi lại thì em không nhận những gì tôi nói là đúng, còn tôi có đầy đủ bằng chứng là những người kia đều nói thật vì tôi thử vai là em, hỏi một số điều họ đều trả lời đúng. Bây giờ em bảo tôi đã có cuộc sống riêng, đừng làm phiền em nữa, tôi hãy sống tốt là được và chặn luôn cuộc gọi của tôi. Tôi biết trái tim mình không còn yêu em mà chỉ thương em, thương cho cái suy nghĩ tiêu cực và lệch lạc đó sẽ khiến em một lần nữa trở thành con người xấu. Giờ tôi không biết làm gì, có nên nói với bố mẹ em không vì bố mẹ em rất quý tôi, tôi cũng hay gọi điện về hỏi thăm. Tôi không đành lòng nhìn em lại sa ngã, đi tiếp vào con đường đen tối. Tôi biết giờ khuyên em rất khó vì sự ngang bướng và bất cần của em thì tới bố mẹ nói em cũng không nghe. Tôi rất cần một lời khuyên từ các bạn để cảm thấy không day dứt.
Theo VNE
Sau tất cả, tôi vẫn quyết định lấy người đàn ông đó! Trong lúc nguy nan, anh hành động theo bản năng, chỉ để ý đến sự an toàn của mình, còn vứt bỏ tôi cùng bào thai một cách không thương tiếc. Nhưng đúng lúc tôi quyết định cắt đứt với anh, thì anh lại mang nhẫn và hoa tới cầu hôn tôi... Tôi từng rất yêu anh, yêu đến mức hi sinh hết...