Đau đớn vì gặp phải sự phản đối cùng cực trong cuộc hôn nhân của chúng tôi
Trước khi nói ra sự thật, tôi đã đoán được phần nào sự phản đối của con gái chú. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại hét vào mặt tôi và chú như vậy.
Mẹ tôi mất khi tôi hơn 6 tuổi. Lúc ấy bố cũng còn trẻ, vậy mà ông chấp nhận ở vậy làm gà trống nuôi con. Mặc dù ông nhận được rất nhiều lời mai mối, thậm chí có nhiều người chủ động đặt vấn đề kết hôn nhưng ông đều từ chối. Bố dành cho tôi tình yêu thương của cả người cha lẫn người mẹ. Ông theo dõi từng bước đi của tôi, ý nhị quan tâm khi con gái bắt đầu dậy thì. Vì vậy mà tôi cũng yêu ông hết mực. Ông là động lực là niềm tin là chỗ dựa cho cuộc sống của tôi.
Nhưng khi tôi đang là sinh viên năm thứ hai đại học, bố đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Sự ra đi bất ngờ của ông làm tôi suy sụp, tôi rơi vào khủng hoảng tâm lí và bị trầm cảm nặng. Những ngày tháng ấy tôi chỉ biết khóc, không ăn không ngủ. Cơ thể suy nhược làm tôi cũng như người sắp chết. Lúc ấy, người thay tôi đứng ra lo lắng mọi chuyện là chú Sơn, bạn cùng chỗ làm với bố tôi. Chú Sơn nhỏ hơn bố tôi 6 tuổi, cũng là gà trống nuôi con. Con gái chú đang học lớp 8. Có lẽ vì cùng hoàn cảnh nên bố tôi và chú chơi với nhau rất thân.
Không chỉ chu toàn mọi việc mà chú còn đến trường xin cho tôi bảo lưu kết quả học tập. Những tháng ngày tôi nằm viện, hết giờ làm chú đều đến chăm sóc tôi. Chú ân cần đút cho tôi ăn, đem quần áo về nhà giặt giũ, chú chăm sóc tôi như một người thân. Bố tôi vốn là trẻ mồ côi nên chẳng có ai là họ hàng thân thiết. Nếu không có chú ấy có lẽ giờ tôi cũng đã không còn trên cõi đời này.
Tôi mất gần cả năm trời để điều trị và ổn định tâm lí. Căn nhà của hai bố con giờ trở nên trống vắng và thừa thãi. Sợ tôi buồn chú Sơn thường đến đưa tôi đi chơi, đôi khi mời tôi đến nhà dùng cơm tối với bố con chú. Nhiều lúc chú còn làm sẵn cơm trưa và mang đến trường vì sợ tôi bỏ bữa. Nhờ có chú mà tôi dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống, hoàn thành xong việc học của mình.
Sự ra đi bất ngờ của ông làm tôi suy sụp, tôi rơi vào khủng hoảng tâm lí và bị trầm cảm nặng. (Ảnh minh họa)
Hơn 3 năm sau, tôi ra trường và cũng đã có việc làm ổn định. Tôi và chú ngày càng gắn bó nhiều hơn. Thật lòng tôi không thể phủ nhận là tôi đã rất dựa dẫm chú ấy. Mới đầu khi nhận ra tình cảm của mình tôi cứ nghĩ đó là do sự cảm kích hay lòng biết ơn. Nên tôi cố dành cho mình vài mối quan hệ. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra mình thích chú ấy. Những ngày công tác xa, hình ảnh chú cứ luôn xuất hiện, nỗi nhớ trong tôi dâng lên da diết. Tôi cảm thấy bồi hồi, vui sướng và thật sự hạnh phúc biết bao khi được gặp chú.
Video đang HOT
Không thể cứ mãi giấu lòng mình tôi quyết định thổ lộ với chú ấy. Nhưng điều làm tôi bất ngờ là chú thú nhận rằng cũng có tình cảm với tôi. Nhưng vì sợ khi nói ra tôi và mọi người xung quanh sẽ hiểu lầm này nọ, cho rằng chú là kẻ lợi dụng, là người cơ hội. Chú cũng sợ tôi sẽ xa lánh chú nên chú đành im lặng, chỉ âm thầm ở bên chăm sóc tôi. Nghe những lời như vậy mà tôi mừng mừng tủi tủi ôm chặt lấy chú.
Tình yêu chú cháu của chúng tôi cứ âm thầm và chưa dám công khai, chúng tôi không ngại dư luận vì cả hai chẳng có gì ràng buộc. Vợ chú cũng đã bỏ đi gần 8 năm rồi, nhưng điều làm tôi lo lắng nhất là con gái chú. Tôi chỉ lớn hơn cô ấy 7 tuổi. Cuối tuần vừa rồi, cả ba chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau, gặp tôi cô ấy vẫn ríu rít gọi chị xưng em. Không thể cứ mãi giấu giếm, huống chi cô ấy cũng đã 17 tuổi, đủ tuổi để hiểu biết nên chúng tôi quyết định thú nhận tất cả.
Chưa hết con gái chú còn la khóc, cô ấy mắng tôi là mất bố nên giờ muốn cướp bố của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Nhưng khi nghe tôi và chú nói hết mọi chuyện và đang hướng tới hôn nhân, con gái chú đã phản kháng rất quyết liệt. Cô ấy không chấp nhận chuyện hôn nhân của chúng tôi. Tôi thật sự ngỡ ngàng khi cô ấy hét vào mặt tôi: “Chị đúng là người trơ trẽn, không có giáo dục”. Chưa hết con gái chú còn la khóc, cô ấy mắng tôi là mất bố nên giờ muốn cướp bố của cô ấy. Còn mắng chú là người cha vô trách nhiệm, người chồng không chung thủy. Cô ấy thật sự thất vọng về chú, cô ấy cứ nghĩ cả đời này trong tim chú chỉ có một mình mẹ của cô. Mặc dù chúng tôi giải thích hết lời nhưng cô ấy không nghe và bỏ đi trước.
Gần cả tuần nay, con gái chú không về nhà, điện thoại thì không liên lạc được, trường học cũng không đến. Chú lo lắng đến hốc hác cả người. Tôi cũng buồn và bối rối vô cùng. Tôi yêu chú thật lòng, tôi muốn dành cuộc đời mình để lo lắng chăm sóc chú, không phải vì sự cảm kích hay lòng biết ơn mà vì tôi cảm thấy hạnh phúc khi được làm điều ấy. Nhưng tôi phải làm gì trước sự phản đối của con gái chú bây giờ? Tôi không muốn chú khó xử, cũng không thể yêu cầu chú lựa chọn ai quan trọng hơn, vì làm vậy chú lại càng thêm đau khổ. Tôi hoang mang quá, làm sao để con gái chú hiểu được và chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi, mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo Afamily
Sốc nặng vì bị chồng nắm tóc đánh ngay trước mặt sếp và đồng nghiệp
Đồng nghiệp ồn ào đứng xem và bàn tán chật cả phòng. Sếp tôi nổi giận đến mức đập bàn rồi bỏ đi.
Đọc bài "Tôi đã làm ra một chuyện hoang đường và đáng xấu hổ" của bạn Q.T mà tôi thấy chị xốc nổi không kém gì chồng tôi. Tôi xin kể chuyện của mình ra đây, để mọi người hiểu và cho tôi lời khuyên.
Tôi mới lấy chồng được 6 tháng nhưng cuộc sống chẳng khác nào địa ngục. Chồng tôi ban đầu làm nhân viên bảo hiểm. Anh có ngoại hình cao, ốm và nước da trắng theo kiểu thư sinh. Thời gian đầu yêu nhau, tôi cảm thấy anh là người có trách nhiệm và rất lãng mạn. Ngày lễ, ngày sinh nhật tôi, anh đều có hoa, quà và đưa tôi đi ăn. Có lần, trời mưa, anh đến tận công ty chỉ để đưa cho tôi áo mưa vì sợ tôi bị ướt. Lần đó, tôi nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các chị em đồng nghiệp. Ai cũng nói người yêu tôi thật chu đáo và biết cách quan tâm. Chính tôi cũng cảm nhận được anh yêu thương tôi nhiều nên rất hạnh phúc.
Cưới về, chúng tôi dọn đến nhà riêng ở. Đây là căn nhà tôi dành dụm tiền để mua được sau 8 năm làm việc cật lực. Vì làm bên tín dụng nên lương, thưởng tôi rất cao, thậm chí cao hơn lương chồng mấy lần. Chồng tôi sau khi cưới chẳng bao lâu thì bị mất việc. Lí do là vì anh chưa hoàn thành tốt công việc mà còn cãi tay đôi với cấp trên.
Sau khi nghỉ làm, thay vì đem hồ sơ xin việc chỗ khác thì anh lại nằm ườn ở nhà. Thời gian đầu, tôi cũng nhẫn nhịn để anh nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng đi làm cả ngày về, tôi cũng chẳng có cái để ăn vì chồng còn đang mải ngồi cà phê. Tôi gọi điện bảo về, anh còn chần chừ chưa muốn về vì đang nói chuyện vui quá.
Hôm đó, tôi đang bàn chuyện công việc với sếp trong phòng riêng của sếp thì chồng tôi đùng đùng mở toang cửa. (Ảnh minh họa)
Ở nhà cả ngày nhưng đến cái nhà anh cũng chẳng chịu quét. Tôi nói thì anh nói lại đấy là chuyện của đàn bà, không phải chuyện của anh??? Quần áo giặt xong anh cũng chẳng chịu lấy ra phơi hộ tôi mà cứ để yên trong máy. Chịu không nổi, tôi to tiếng thì anh đá bàn đá ghế nói tôi ỷ làm ra tiền nên khinh thường chồng. Nói chung, hầu như thời gian một ngày dài, chồng tôi dành cho quán cà phê và ... cái giường.
Một tháng, rồi hai tháng, đến tháng thứ 3, tôi đành phải hối thúc anh đi kiếm việc làm mới. Nhưng chỉ mới gợi ý, anh đã hất cả mâm cơm vì tôi dám sai khiến chồng. Anh còn nói tôi mới làm ra mấy chục triệu một tháng đã giở thói vênh váo, sau này anh mà làm được vài trăm triệu một tháng, anh sẽ đuổi tôi ra đường ở. Thấy thái độ và cách ăn nói của chồng, tôi vừa thấy buồn cười, vừa thấy anh ấu trĩ và lười biếng.
Hàng tháng, anh vẫn dùng tiền của tôi, vẫn chạy xe ga và chải chuốt như thể trai tân. Ai nhìn vào anh cũng nghĩ anh là người có tiền nhưng chẳng hề biết anh đang bám váy vợ mà chẳng chịu cố gắng kiếm việc. Giờ tôi mới thấm thía cảnh có chồng vô công rỗi nghề khổ sở thế nào. Ba mẹ anh thấy con trai thất nghiệp lâu như vậy cũng tỏ ra sốt sắng. Ông bà chạy đôn chạy đáo tìm việc cho con nhưng chỉ đi làm vài ngày là anh lại bỏ việc với đủ mọi lí do: sếp quá khó tính, công việc không phù hợp chuyên môn, thời gian không hợp lí,... Nhưng mọi người đều hiểu: anh quá lười biếng và chỉ thích hưởng thụ.
Đến khi được mọi người kéo ra khỏi chồng, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn. (Ảnh minh họa)
Vì là nhân viên ưu tú, có ngoại hình lẫn khả năng ăn nói nên tôi thường xuyên đi tiếp khách với sếp. Lần nào đi cũng phải ăn mặc, trang điểm thật đẹp. Chồng tôi thấy như vậy thì ghen tuông thấy rõ. Anh hay nói bóng gió tôi đi với trai chứ chẳng phải đi làm, rồi tôi nếu làm đàng hoàng thì tại sao phải trang điểm đậm... Dù tôi có giải thích vì tính chất công việc anh cũng không chịu tin. Trong khi đó, sếp tôi cũng gần bằng tuổi ba tôi. Anh còn khẳng định nếu phát hiện tôi phản bội, anh sẽ &'cạo đầu bôi vôi" cho tôi xấu hổ hết đường sống.
Hôm đó, tôi đang bàn chuyện công việc với sếp trong phòng riêng của sếp thì chồng tôi đùng đùng mở toang cửa. Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao anh đến đây thì đã bị anh túm đầu tát liên tục vài cái khiến tôi choáng váng. Đến khi được mọi người kéo ra khỏi chồng, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn. Chồng tôi thì đứng bên cạnh mắng chửi tôi lăng loàn, làm chuyện bất chính với sếp trong phòng làm việc. Đồng nghiệp ồn ào đứng xem và bàn tán chật cả phòng. Sếp tôi nổi giận đến mức đập bàn rồi bỏ đi.
Hiện nay, tôi đang ở nhà mẹ đẻ sau sự cố ghen tuông kinh khủng đó. không chỉ bị khiển trách trước toàn thể công ty, tôi còn bị cắt thưởng và hạ bậc thi đua. Chồng tôi nhiều lần đến xin lỗi nhưng tôi không thể chấp nhận được chuyện anh đã làm. Đơn li hôn tôi cũng đã soạn sẵn, nhưng bố mẹ tôi chưa cho tôi nộp. Họ nói tôi mới cưới mà đã li hôn thì sẽ trở thành đề tài bàn tán của thiên hạ. Nhưng sống với người đàn ông vô trách nhiệm, lại ghen tuông vũ phu như thế thì tôi không chịu được. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Ầmily
Đêm Valentine, 3 người chúng tôi xấu hổ mặc lại quần áo trước ánh mắt của nhau Bạn trai tôi còn đang cởi quần dở nên luống cuống ngã đập người xuống cái bàn bên cạnh giường ngủ. Còn tôi và cô gái kia thì cứ hét liên tục vào mặt nhau. Sắp tới Valentine, nhìn những đôi tình nhân ríu rít hẹn hò nhau chờ đón ngày này mà lòng tôi quặn đau. Tôi cũng đã từng mong ngóng...