Đau đớn vì chỉ là cái bóng người xưa cũ của chồng
Anh thường rất ít khi gọi tôi là “em” mà cứ hay gọi “Ngọc Lan”. Lúc nào anh cũng gọi sinh tố dâu cho tôi dù tôi không thích thức uống này.
Đôi khi tôi luôn tự hỏi liêu có ai đang gặp phải hoàn cảnh như tôi. Ở bên chồng nhưng chỉ là cái phần thể xác, còn tâm hồn thì anh ấy đã để về phương nào. Tôi ước giá như tôi có thể ghen, nhưng thậm chí ngay cả cái quyền ghen tôi cũng không có. Nhiều khi tôi muốn nổ tung vì cuộc sống của tôi luôn có 1 nỗi ám ảnh vô hình. Tôi đã nhiều lần muốn giải thoát nhưng lại không thành bởi tôi yêu anh, còn anh thì anh đang yêu và nhớ về ai?
Lần đầu tiên tôi gặp anh là 2 năm về trước, trong đám đông ồn ào náo nhiệt thì anh chỉ ngồi đó im lặng. Dường như mọi thứ xung quanh anh không tồn tai, chỉ có riêng anh với thế giới của anh mà thôi. Tôi bị cuốn hút bởi cái vẻ lạnh lùng mà rất đàn ông của anh. Hôm đó tôi đã chủ động làm quen với anh, nhưng thực sự anh rất thờ ơ với tôi. Tôi hỏi gì thì anh trả lời thế thôi, tôi đã rất thất vọng, 1 phần vì là con gái nữa nên tôi cảm thấy thật trơ trẽn nếu cứ cố tình bắt chuyện với anh.
Thế là tôi có ý định giới thiệu tên mình rồi tìm cách rút lui nhưng thật ngạc nhiên khi tôi nói cho anh biết tôi tên là Ngọc Lan. Anh cứ như là người bừng tỉnh ngộ trong 1 cơn mê, anh nhìn tôi đắm đuối rồi anh nói rất vui được quen tôi. Anh cứ như 1 người hoàn toán khác so với lúc nãy, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều chỉ là trong lòng cảm thấy rất vui. Anh còn chủ động đưa tôi về, khi về đến nhà anh còn nói tôi thật đẹp trong chiếc váy màu xanh da trời.
Rồi từ đó tôi và anh thường xuyên liên lạc với nhau hơn, tôi cũng thường chọn áo màu xanh da trời để mặc mỗi khi gặp anh, tôi cảm thấy anh hình như thích màu xanh da trời mãnh liệt. Anh rất ân cần dịu dàng, phải nói rằng anh là người đàn ông chu đáo nhất từ trước tới giờ mà tôi quen. Thời gian trôi đi và tôi đã yêu anh rất nhiều từ lúc nào mà tôi không hay biết.
Càng tiếp xúc với anh, tôi có thể cảm nhận được anh sẽ là 1 người đàn ông tốt cho gia đình, chỉ là đôi khi anh đi cùng tôi đến 1 quán nào đó, anh ngồi im bất động như đang lạc vào 1 thế giới khác, rồi anh thường chỉ chọn những chỗ ngồi như là trước đó anh đã rất quen thuộc. Anh thường rất ít khi gọi tôi là “em” mà cứ hay gọi “Ngọc Lan”. Lúc nào anh cũng gọi sinh tố dâu cho tôi, nhưng thực sự tôi không thích thì anh chỉ nói rằng phụ nữ nên uống sinh tố dâu, rồi anh vẫn cứ làm theo ý anh thích.
Video đang HOT
Có 1 vài lần đi chơi cùng bạn bè anh, có vẻ như họ rất ngạc nhiên khi biết tên tôi. Họ cứ hỏi mãi tôi tên là Ngọc Lan thật à? Thực sự tôi không hiểu gì hết, nhưng linh cảm của người phụ nữ cho tôi biết có 1 điều gì đó không bình thường giữa anh và tôi.
Trải qua gần 1 năm yêu nhau tôi và anh đã đi đến kết hôn, tôi cứ tưởng rằng hạnh phúc đang đến với tôi khi tôi đã có được anh, nhưng trong đêm tân hôn của chúng tôi anh đã khóc thật nhiều cứ luôn miệng gọi “Ngọc Lan” ơi. Thật tâm tôi không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, tôi ngơ ngác khi thấy anh như đang trải qua 1 nỗi khổ tâm nào đó.
Đến lúc này thì tôi không còn chịu nổi nữa, tôi quyết tâm hỏi em chồng tôi xem chuyện gì đã xảy ra với anh. Tôi chết lặng khi nghe em chồng tôi nói cho tôi biết sự thật và cũng là nỗi trăn trở trong lòng tôi bấy lâu. Mối tình đầu của anh rất đẹp, người con gái đó là người con gái đã học chung lớp với anh từ những năm cấp 2 cho đến tận khi lên đại học. Họ yêu nhau sâu đậm nhưng gia đình cô gái ấy không cho vì họ đã lựa chọn cho cô ấy 1 chàng việt kiều.
Ngày cô gái ấy lấy chồng, anh đã rất buồn nhưng anh vẫn hy vọng cô ấy được hạnh phúc, chỉ khi anh biết được cô ấy đã chết nơi xứ người thì anh như trở thành 1 người khác. Đó là nỗi đau mà trong gia đình không ai muốn nhắc tới. Khi anh yêu tôi mọi người trong gia đình cũng cảm thấy rằng đó là 1 điều không tốt vì cô ấy tên là Ngọc Lan, sợ rằng anh đến với tôi chỉ vì quá thương nhớ cô gái ấy mà thôi.
Tôi không trách vì anh vẫn còn thương nhớ cô ấy mà tôi chỉ buồn tại sao tôi yêu anh, hết lòng vì anh mà anh lại không đủ tin tưởng để chia sẻ với tôi. Và rồi trong lòng tôi đang tự hỏi không biết liệu anh có yêu tôi hay anh chỉ thông qua tôi tìm hình bóng của người xưa cũ mà thôi. Giờ đây tôi không biết phải đối diện với anh thế nào khi biết hết sự thật, trái tim tôi lúc này thật đau đớn. Tôi phải làm sao đây với chồng mới cưới của mình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Của cố là của được!
Suốt dọc đường đi, ngồi trên xe cấp cứu, anh nắm chặt tay vợ đã lịm đi vì đau đớn. Nỗi lo sợ pha lẫn sự ân hận in hằn trên khuôn mặt xương xương. Nước mắt anh ròng ròng...
"Hôm nay lại một bữa cỗ nữa rồi!", chị vừa phơi quần áo, mắt vừa lấm lét nhìn ra cổng. Đúng lúc thấy cái bóng xiêu vẹo của chồng, chị gọi với: "Cún, Ỉn, Nghé ơi, bố về rồi kìa. Mau lên". Nói rồi, bỏ chậu quần áo đang phơi dở, chị hớt hải chạy vào nhà. Như đã được lập trình sẵn, mấy đứa trẻ, đứa thoăn thoắt rút dây điện, đứa mở sẵn cánh cửa tủ, chị bê vội cái tivi cất vào trong tủ, khóa trái lại. Con Ỉn cầm cái chìa khóa mẹ đưa cho vôi vàng đem giấu nhẹm.
Lần nào bố chúng đi ăn cỗ về cũng xiêu vẹo như vậy, và nhà chị cứ như có một cuộc chạy loạn. Trong nhà chả có thứ gì đáng giá ngoài cái tivi Soni cũ 14 inc mà mấy đứa trẻ quý như vàng. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, họ cứ đem cất đi là hơn.
Cái làng đã nghèo lại càng lạc hậu hơn vì cái bệnh trọng nam khinh nữ. Những nhà đẻ toàn con gái như nhà chị, cứ "vác" mặt đi ăn cỗ là phải ngồi chiếu dưới, người ta cười cợt, khích bác để rồi chồng chị lại về nhà trong tình trạng say khướt, đập phá tất cả những gì thấy ngứa mắt. Chỉ cần nhìn qua cái chạn bát nhà chị thì biết. Bát đĩa, ấm chén, xong nồi nhà chị chẳng có cái nào còn lành lặn, không sứt chỗ nọ thì lại nứt chỗ kia, méo mó, dẹo dọ. Nhưng đó chỉ là những lúc "rượu nói, rượu phá", còn sau đó, anh lại ăn năn, hối lỗi, và trở lại là anh.
Hai vợ chồng chị vốn đều là những người lao động chất phác, lấy nhau, có 3 mặt con, nhưng đều là gái. Lúc bình thường anh cũng chịu thương chịu khó, chung vai cùng vợ trồng trọt chăn nuôi, làm kinh tế. Nhưng cái bất mãn vì không có con trai vẫn luôn tồn tại trong anh, và chỉ trực có dịp là bùng phát. Những lúc như thế, chị đều nín nhịn, cam chịu. Trong đầu chị chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn, vì với chị, người đàn bà bao giờ cũng phải chịu thiệt thòi hơn, đã lấy chồng rồi thì lúc cơm sôi phải nhỏ lửa, âu cũng là chuyện thường tình. Mà chẳng phải mình chồng chị bất mãn, sống trong cảnh đi ra đi vào lại bị ghẹo, bị khích, ngay chị cũng đôi khi thấy chạnh lòng về chuyện con một bề.
Ngày hôm ấy, con bé Cún đang ngồi học bài, chốc chốc lại ngước lên nhìn mẹ thở dài đánh thượt làm mẹ nó phải chú ý. "Cún, học bài đi, thở dài gì như bà cụ thế!" Con bé chỉ chờ có thế, chạy ra khoác tay mẹ thủ thỉ: "Mẹ, con nghĩ mãi rồi. Hay mẹ đẻ thêm em trai nữa đi, cho bố vui, bố không say xỉn mắng mẹ con mình nữa. Hôm nay bà nội bảo con: "Mẹ mày là loại đàn bà không biết đẻ, bà phải kiếm cho bố màymôtđứa nó biết đẻ con trai, kiểu gì cũng phải có đứa con trai sau còn có người chống gậy, đấy mẹ ạ". Chị giận tím mặt, để rồi, hôm nay chị lại đang quằn quại trên bàn hộ sinh của phòng y tế xã, mong đợi một thằng cu ra đời để cho mẹ chồng hết nói ra nói vào.
***
Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt. Anh chồng lòng như lửa đôt, đi đi lại lại bên ngoài phòng hộ sinh. Trong kia, tiếng la hét của vợ anh ngày một bé dần, rôi chỉ còn là những tiếng rên khe khẽ. Cô hộ lý chạy ra nói lớn:"Anh xem thế nào chuyển vợ lên bệnh viện huyện đi, ra nhiều máu và mất sức thế này thì phải mổ thôi. Nhanh lên không thì nguy hiểm tính mạng 2 mẹ con đấy".
Suốt dọc đường đi, ngồi trên xe cấp cứu, anh nắm chặt tay vợ đã lịm đi vì đau đớn. Nỗi lo sợ pha lẫn sự ân hận in hằn trên khuôn mặt xương xương. Nước mắt ròng ròng, anh nghẹn ngào: "Mình ơi, mình phải sống nhé, không có mình bố con tôi biết phải làm sao. Trời ơi là trời, chẳng con thì đừng con!...".
Lẫn trong đám đông người thân các sản phụ đang chờ đẻ bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện, mắt anh nhìn trân trân vào cánh cửa phòng hồi hộp và lo sợ, câu nói của ông bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai: "Chồng ký vào giấy mổ tự nguyện nhé, sản phụ yếu và mất máu nhiều quá, nếu mẹ tròn con vuông thì tốt rồi, nhưng nếu nguy hiểm thì chắc phải hy sinh đứa con đấy!". Anh lắp bắp nhưng quả quyết: "Xin bác sĩ giúp cho, miễn là vợ cháu được sống!" rồi ngồi sụp xuống ghế chờ. Mọi người xung quanh nhìn anh đầy thương cảm.
15 phút, 25 phút, 45 phút, 1 tiếng,... Từng giờ phút cứ trôi qua trong sợ hãi đến tột cùng, Chốc chốc cô y tá lại đọc tên những sản phụ đã sinh con. Những sản phụ sinh xong được đưa ra phòng hồi sức, theo sau là những tiếng cười nói, tiếng bước chân đi gấp gáp của người thân. Nhưng tiếng động anh nghe to nhất lúc này lại là tiếng tim anh đập liên hồi kỳ trận, mặt anh cắt không còn giọt máu. "Người nhà sản phụ Nguyễn Thị Duyên đâu rồi. Mẹ tròn con vuông, con trai, 3.4 kg nhé!", chắc suốt cả cuộc đời này, đó là câu nói mà anh mong chờ nhất, khiến anh như người sắp chết lại vớ được cọc. Anh nhảy cẫng lên mừng rỡ như một đứa trẻ, chạy lại bắt tay rối rít cảm ơn cô y tá.
Cuối cùng thì mong ước của vợ chồng chị đều đã thành sự thật. Chị vui mừng vì đẻ được con trai, lại rất kháu khỉnh, phen này được mở mày mở mặt với hàng xóm láng giềng. Nhưng với anh, thì niềm vui tột cùng là lại thấy mẹ của lũ "vịt" con vẫn sống, khỏe mạnh và ngời ngời hạnh phúc như thế. Từ giờ thì anh biết chị quan trọng với anh biết nhường nào. Anh day dứt nếu không phải vì anh quá bất mãn thì chị đã không quyết tâm sinh bằng được đứa con này, bất chấp nguy hiểm cả tính mạng. Cũng may, "của cố là của được".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình cảm chỉ cần một người hiểu là được Em không thích bị soi mói chỉ trỏ bởi những người không thân thiết, không thích bị bình luận rằng mình thế này thế kia. Nên anh cũng đừng thế nhé. Để hạnh phúc chỉ là của hai đứa, để niềm vui được trọn vẹn. Tình cảm, đôi khi chỉ cần một người hiểu là được... Gửi anh Mỗi khi em có lỗi,...