Đau đớn tột cùng khi gia đình đuổi mẹ con tôi ra đường giữa đêm
Tôi đau đớn khi đến ngày sinh nở, phải cấp cứu trong bệnh viện, bố mẹ đẻ và em ruột không hề quan tâm mà còn liên tục đòi tiền trọ, điện nước.
ảnh minh họa
Từ khi còn là sinh viên đại học, ngay từ năm thứ nhất, không như những bạn học khác tôi đã phải kiếm đủ việc làm thêm để phụ giúp gia đình. Lúc ấy, mẹ bảo đưa phân nửa tiền lương kiếm được để mua sắm lặt vặt trong gia đình dù tôi chẳng thấy vui chút nào.
Sau khi ra trường 1 năm, tôi yêu và lấy một người ngoại tỉnh. Gia đình anh ở tận Quảng Bình. Bố mẹ tôi dù chấp nhận đám cưới nhưng luôn tỏ vẻ khó chịu và không ưa gì anh. Lý do là vì anh nghèo, nhà anh ở xa và trên hết là anh buộc phải ở rễ.
Khi ấy, lương tôi dạy học mới ra trưởng chỉ ở khoảng trên 2 triệu, còn anh mới đi làm nên còn thấp hơn tôi. Ấy vậy mà hằng tháng, mẹ tôi vẫn yêu cầu tôi đóng tiền ăn ở gần 2 triệu như lúc chưa cưới. Không chỉ thế, mẹ còn bắt tôi phải đưa không quá 3, 4 ngày, nếu trễ mẹ tỏ vẻ cau có, khó chịu ra mặt.
Chồng tôi thấy vậy nên rất bực mình. Anh ấy luôn trách móc gia đình tôi keo kiệt, không thương con. Điều đó khiến tôi luôn mệt mỏi vì đứng giữa gia đình và chồng con. Vợ chồng tôi ở nhà bố mẹ được gần 1 năm thì có chuyện. Chồng và mẹ tôi cãi nhau vì những thứ tiền nong, vụn vặt đó. Chúng tôi buộc phải dọn ra ngoài tìm phòng trọ ở.
Lúc đó, em gái tôi đang học lớp 7, đứa út học lớp 2. Rồi đứa lớn bất ngờ đòi nghỉ học đi làm. Bố mẹ tôi lúc đó lại trách tôi không chăm lo em, bỏ đi lấy chồng rồi để em thất học. Mẹ tôi luôn miệng mắng tôi bất hiếu, không chăm lo gia đình, chỉ ích kỷ lo cho mình. Rồi bảo tôi không lo đi làm kiếm tiền để sửa sang lại nhà cửa cho bố mẹ mà đi lấy chồng sớm.
Thực sự lúc đó tôi thấy bực tức và chán nản vô cùng. Trong khi bạn bè được bố mẹ chăm lo, không phải suy nghĩ gì đến tiền nong, ngay từ năm đầu đại học, tôi đã phải đi kiếm tiền trang trải chi phí học tập, vừa phải chia ra cho bố mẹ, em út. Ấy vậy mà mẹ nỡ rũ bỏ hết, nói tôi bất hiếu.
Sau khi dọn ra ngoài ở, cũng vì thiếu thốn mà tôi và chồng suốt ngày cãi nhau. Rồi chồng tôi cặp bồ với một cô làm cùng. Tôi về nhà chỉ mong được mẹ an ủi, sẻ chia như những bà mẹ khác. Nhưng trái lại, mẹ tôi lại bảo, chồng tôi ngoại tình là vì tôi ngu. Bảo tôi ngu từ lúc chọn chồng, không biết lấy một người giàu có, địa vị, lại chạy theo một kẻ nghèo đói, hỗn láo… Tôi nuốt nước mắt bỏ về không nói gì.
Sau đó, chúng tôi ly hôn và 2 năm sau, tôi lấy chồng mới. Chúng tôi vẫn phải thuê nhà ở. Hằng tháng, ngoài tiền thuê trọ, tôi còn gửi về nhà 500 nghìn. Tháng nào mà gửi chậm thì bố, mẹ tôi gọi điện nhắc liền. Rồi tôi có bầu, mọi khó khăn trong cuộc sống lại tiếp tục đè lên vai tôi. Gần sinh thì chúng tôi lại dọn về thuê nhà bố mẹ ở (bố mẹ tôi có một dãy phòng cho thuê).
Lúc còn đi làm, tôi còn có tiền gửi bố tiền thuê trọ hằng tháng, nhưng đến lúc nghỉ sinh, vì cơ quan chưa thanh toán tiền bảo hiểm nên tôi không có tiền gửi bố mẹ. Tôi nói sự tình thì mẹ tôi gạt phăng đi bảo, “Mày không có thì bảo chồng mày đưa, không vài triệu thì 1, 2 gì cũng được”. Tôi ứa nước mắt tủi thân. Thầm nghĩ, chẳng nhẽ bố mẹ không thương tôi sao. Tại sao mẹ rứt ruột sinh tôi ra mà xem tôi như người dưng nước lã như vậy. Tôi không tiếc mấy triệu tiền nhà mà chỉ đau lòng vì bụng mang dạ chửa, mọi gánh nặng đổ lên đầu mà còn phải chịu áp lực tiền nong từ chính bố mẹ đẻ như vậy.
Tôi sinh sớm 2 tuần, vì huyết áp cao nên phải đi cấp cứu. Lúc đấy, vì không chuẩn bị tiền kịp (tiền gửi thẻ chưa kịp rút) nên tôi có bảo chồng sang mượn tạm mẹ vài triệu. Tôi phải đau đớn nửa ngày mới sinh. Từ lúc vào viện đến lúc sinh chỉ có chồng tôi bên cạnh, bố mẹ đẻ dù ở gần nhưng không hề vào chăm.
Video đang HOT
Tôi đau đớn với thuốc thang, dây rợ vì huyết áp cao và vừa sinh xong, người mệt mỏi và đói. Tôi thèm lắm một bát cháo chăm con của mẹ như bao người khác, nhưng không..! Mẹ tôi không hề vào thăm con, thăm chá, bà chỉ gọi điện bảo tôi mang thẻ về để bà rút tiền trọ và tiền mượn hôm bữa.
Tôi nằm viện gần 1 tuần, chồng thức đêm mấy ngày nên nhờ mẹ lên trông thay. Mẹ tôi bảo, mẹ nhức đầu không thức nổi đâu. Tôi nhờ mẹ một đêm mà không được, trong khi mẹ chồng đã già yếu ở xa vẫn luôn gọi điện bảo lên chăm tôi. Thế là hai vợ chồng tôi đành tự xoay xở mọi thứ. Tôi buồn vô hạn, nước mắt chỉ muốn trào ra nhưng phải cố kìm nén vì sợ chồng biết, lo lắng. Tại sao, bố mẹ không thể đợi con ra viện rồi hằng đòi sao? Tại sao bố mẹ lại đối xử với tôi như vậy?
Đỉnh điểm mâu thuẫn, cách đây mấy ngày, mẹ tôi vẫn giọng điệu cũ trách móc tôi là chị cả mà không biết lo cho gia đình, em út nên trời phạt lấy phải hai ông chồng nghèo rớt mùng tơi. Rồi bà còn nhẫn tâm bảo tôi ăn ở thế nào mới sinh con non và bị huyết áp cao, chứ người ta bình thường có sao đâu.
Tôi bực tức quá nên không kìm nén, nói hết những suy nghĩ lâu nay. Nhưng ngờ đâu, lúc đó, cả nhà tôi, bố mẹ và em tôi đều hùa vào chửi tôi, bảo tôi ngu.
Mẹ tôi bảo, “Nếu không đòi tiền mày, lấy đâu ra đóng tiền điện nước, tiền ăn hằng ngày. Tao phải đòi để thằng chồng mày biết thân mà lo. Hồi xưa tao sinh con bà ngoại mày có lên chăm đâu mà giờ mày trách tao. Mày ăn ở không ra gì nên mới bị trời đánh”.
Rồi cả bố và hai em tôi hùa vào bênh mẹ. Đứa em gái tôi hết mực thương yêu giờ bảo tôi hỗn mới đi lớn tiếng với mẹ như thế, rồi nó đuổi tôi: “Chị đi đi, đừng ở đây làm khổ bố mẹ nữa. Chị không trách mẹ chồng lên thăm mà sao về trách mẹ”.
Đêm đó, tôi vẫn quyết ôm con ra ngoài thuê trọ ở. (Ảnh minh họa)
Tôi đau đớn tột cùng khi cả nhà đều quay lưng lại với tôi như thế. Nhưng dù đau buồn như thế nào, dù nước mắt không ngớt rơi, dù thương gia đình và các em nhiều lắm, đêm đó, tôi vẫn quyết ôm con ra ngoài thuê trọ ở.
Theo VNE
Bắt tại trận vợ ngoan lên giường với bồ trẻ
Cảm giác cơ thể không còn chút sinh lực, em làm rơi hết đồ đang ôm trên tay xuống đất. Trong tích tắc nhìn thấy em, cô ấy mặt tái mét và xua gã bồ trẻ đi về.
Đây có lẽ là điều em khổ tâm, chua xót, nhục nhã nhất trong đời. Chưa bao giờ em nghĩ tới tình huống này. Em không tin người phụ nữ mình tin tưởng, yêu thương nhất lại phản bộimình. Nhìn đứa con gái bé thơ, em không biết phải làm gì bây giờ chị ạ...
Chắc chắn, ai cũng sẽ bảo em là ngu ngốc, nhu nhược khi không ly hôn vợ. Có lẽ chẳng có người đàn ông nào sẽ xử lý như em. Đúng vậy, em không thể phủ nhận em còn yêu vợ mình, em lo cho đứa con bé bỏng của chúng em.
Vợ chồng em lấy nhau được 4 năm và có một con gái rất xinh. Em là kỹ sư cầu đường, do tính chất công việc nên em phải đi công tác suốt.
Em biết, lấy em, cô ấy bị thiệt thòi, biết bao chuyện trong gia đình phải tự lo một mình. Chúng em đều là dân tỉnh lẻ, phấn đấu bám trụ lại thành phố những mong cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn. Bố mẹ cả hai đều đã nhiều tuổi nên khi lấy nhau, có con, mọi vất vả, hai vợ chồng cũng chỉ biết nương tựa vào nhau cố gắng vượt qua.
Vợ em tên là L., cô ấy xinh đẹp, yêu thương chồng con, là người thẳng thắn, nghiêm túc, em rất tin tưởng vợ. Vốn là người phụ nữ năng động, giỏi giang nên em cũng bất ngờ khi cô ấy chấp nhận nghỉ ở nhà chăm sóc con cái, vun vén gia đình để chồng yên tâm công tác. Em rất trân trọng điều này. May mắn thay, thời gian gần đây, cuộc sống gia đình em cũng khấm khá hơn nhiều.
Dù tha thứ cho vợ, nhưng em vẫn thấy đau khổ... (Ảnh minh họa).
Vậy mà lòng em đau như cắt khi chứng kiến vợ mình ngoại tình với một người đàn ông kém tuổi.
Thời gian đó, em nhận được quyết định lên chức và có một khoản tiền thưởng khá cao. Muốn mang lại bất ngờ cho cô ấy, em xin nghỉ phép mà không nói không rằng, chỉ âm thầm mua rất nhiều quà cáp, đồ đồ đạc về nhà.
Về tới Hà Nội là 3 giờ chiều, giờ này bé Bí còn đang đi học mẫu giáo chưa về, em khẽ khàng mở cửa vào định ú òa vợ thì hỡi ơi, cảnh tượng trước mắt khiến em bị gục ngã. Cô ấy và người tình đang âu yếm nhau trên giường như những cặp tình nhân khác.
Cảm giác cơ thể không còn chút sinh lực, em làm rơi hết đồ đang ôm trên tay xuống đất. Trong tích tắc nhìn thấy em, cô ấy mặt tái mét và xua gã bồ trẻ đi về.
Vợ chồng em đã nói chuyện với nhau và đã giải quyết được vấn đề tình cảm giữa hai người. Em hiểu cô ấy có nhiều ấm ức, thiếu thốn tình cảm khi chồng đi công tác xa, cô ấy van xin em hãy tha thứ. Vì tình cảm giữa hai vợ chồng còn sâu nặng, vì đứa con gái thơ ngây vụng dại, em quyết định cho cô ấy một cơ hội.
Câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Gã bồ trẻ yêu cô ấy chân thành và đe dọa em. Anh ta bảo rằng, một là em phải bỏ vợ, hai là anh ta sẽ không buông tha cho gia đình em, sẽ nói chuyện này với con em sau này. Theo như em biết, gã đó kém vợ em 3 tuổi.
Vợ em biết lỗi, cô ấy xấu hổ và tha thiết mong em hãy cho cô ấy cơ hội, cô ấy đã biết ai mới là người cô ấy cần.
Em phải làm gì vào lúc này hả chị Tâm An? Em quá mệt mỏi khi vừa phải cố gắng quên đi hình ảnh của vợ và người đàn ông khác, vừa phải ngậm đắng nuốt cay chuyện người ngoài xen vào cuộc sống gia đình.
Biết bao lần em kiềm chế trước gã trai ít tuổi kia. Em không muốn vì chuyện này mà để xảy ra những điều đáng tiếc...
Chị rất thông cảm và chia sẻ với tình huống oái oăm mà em gặp phải. Chẳng có gì đau đớn hơn chuyện bị chính người mình tin tưởng yêu thương nhất phản bội.
Chị có thể cảm nhận được nỗi đau của em khi phát hiện ra người vợ yêu thương nhất của mình mắc sai lầm. Chị khâm phục vì em đã không để xảy ra chuyện đánh ghen hay hành hạ vợ theo kiểu bạo lực mà một số người đàn ông nóng tính đã làm khi vướng vào tình huống này. Chị hiểu, em đang lo lắng nhất chuyện có nên tha thứ cho vợ hay không và xử trí gã bồ trẻ như thế nào.
Chị rất ủng hộ với cách làm, suy nghĩ của em. Trong câu chuyện này, nhiều người đàn ông sẽ không có cách cư xử chừng mực như em, họ sẽ nhất nhất ly hôn, thậm chí đánh người thứ 3 kia. Nhưng em lại không thế, em yêu vợ, em nghĩ cho vợ, em hiểu đây là phút nông nổi, lỡ lầm của vợ.
Theo lời em chia sẻ, chị biết vợ em là người phụ nữ tốt, yêu chồng thương con. Em trai ạ, có rất nhiều lý do khiến người ta tìm tới một bờ vai khác, do chán chồng, do thiếu thốn tình cảm, do chồng không tốt,... có lẽ như em cũng đoán ra lý do cô ấy trót lỡ.
Chị nói vậy không có nghĩa là bênh vực, bào chữa cho hành vi sai lầm của vợ em. Điều cần làm lúc này, chị khuyên em nên nhìn vào thái độ của cô ấy hiện tại. Cô ấy biết mình sai, cô ấy khẳng định vẫn yêu em và không thể rời xa em và con.
Chị cũng biết em yêu cô ấy chân thành. Nếu như vì lòng tự trọng, sự tự ái cá nhân mà em quyết chia tay cô ấy thì em sẽ phải chấp nhận việc sau này phải tự lo toan một mình, gà trống nuôi con hoặc em sẽ mất cả vợ và con. Khi em ly hôn vợ, cô ấy sẽ bị xã hội đàm tiếu, nhưng em phải hiểu là em cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Còn nếu em khoan dung, độ lượng, bỏ qua chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ biết ơn em sâu sắc. Nói thì dễ, làm mới khó, nhưng hiện tại vào lúc này, khi em chưa hoàn toàn bình tĩnh, em hãy cố gắng bình tĩnh, thời gian sẽ giúp cho em sáng suốt và đưa ra quyết định hợp lý.
Em nên nhớ, vết thương nào rồi cũng có ngày lành, vết rạn nứt nào rồi cũng hàn gắn được nếu như người trong cuộc hiểu ra vấn đề.
Về mặt pháp luật, nếu người đàn ông kia còn có những hành vi nguy hiểm cho gia đình thì em cần báo cho cơ quan công an để có biện pháp ngăn chặn kịp thời.
Sau cùng, em hãy cố gắng dành thời gian nói chuyện để hiểu tâm tư nguyện vọng của vợ. Khi con đã lớn khôn, em hãy gợi ý để cô ấy đi làm. Khi bận rộn chắc chắn cô ấy sẽ không có cơ hội mắc sai lầm được nữa.
Theo VNE
Rùng mình với quái chiêu của mẹ chồng tương lai Cô có ngờ đâu, tất cả chỉ là một màn kịch do mẹ chồng tương lai dựng lên để chia rẽ 2 người khi mà bà không muốn thẳng thừng nói ra lời phản đối. Ngày Lâm dẫn Tuyết về nhà ra mắt, nhìn Tuyết cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, công việc tử tế nhưng mẹ Lâm vẫn không sao ưng được. Chung...