Đau đớn tột cùng biết mẹ bạn trai chính là mẹ ruột của mình
Nội đứng không vững trong khi cô tôi mặt mày tái nhợt miệng lắp bắp không ra tiếng khi nhìn thấy mẹ bạn trai tôi.
Nhìn mẹ người yêu, tôi còn ngạc nhiên hơn, ly nước bác đang cầm trên tay rơi xuống bàn vỡ tung tóe, mặt bác ngập đầy nỗi sợ hãi.
Năm nay tôi 25 tuổi, đang là kế toán của một công ty tư nhân. Tôi và trưởng phòng của mình hẹn hò yêu đương đến nay cũng gần 2 năm. Đã vài lần tôi tới nhà người yêu chơi. Bố anh nhiều tuổi, sức khỏe lại không tốt nên không còn làm việc.
Mẹ anh đã từng là y tá bệnh viện nhưng bác cũng xin nghỉ sớm để chăm sóc gia đình. Vì anh là con trai một, tuổi cũng ngoài 30 nên khi anh dắt bạn gái về nhà, hai bác vui mừng thấy rõ. Hai người cứ hối thúc chúng tôi mau chóng kết hôn để có cháu bồng bế.
Cuối tuần vừa rồi tôi về quê đón bà nội và cô ruột lên thành phố gặp gỡ bố mẹ anh, nhằm bàn chuyện về kết hôn và thủ tục. Chúng tôi được bố mẹ anh sắp xếp gặp gỡ ở một nhà hàng với không gian sân vườn yên tĩnh.
Khi chúng tôi đến nơi đã thấy gia đình anh ngồi chờ. Nhưng vừa nhìn thấy bố mẹ anh, nội và cô tôi sửng sốt ngạc nhiên đến há hốc cả miệng. Nội đứng không vững trong khi cô tôi mặt mày tái nhợt miệng lắp bắp không ra tiếng.
Ảnh minh họa
Nhìn mẹ người yêu, tôi còn ngạc nhiên hơn, ly nước bác đang cầm trên tay rơi xuống bàn vỡ tung tóe, mặt bác ngập đầy nỗi sợ hãi. Tôi cảm giác bác như đang gồng người để cố giữ bình tĩnh. Cô tôi vội vàng xin phép đưa nội về vì sức khỏe không tốt.
Tôi vừa bối rối vừa lo lắng chẳng hiểu xảy ra chuyện gì cứ nghĩ bà ốm vì phải đi đường xa. Tôi xin lỗi bố mẹ anh rồi theo hai người về phòng trọ.
Về đến nơi, tôi ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời khi nội và cô một mực phản đối chuyện hôn nhân của tôi. Họ nói dù có thế nào thì chuyện của tôi và anh cũng không được. Chẳng hiểu lý do vì sao như vậy nên tôi khóc rất nhiều.
Video đang HOT
Với tôi, nội và cô vô cùng quan trọng nhưng anh cũng quan trọng không kém. Nếu phản đối tại sao không nói khi tôi đưa anh về ra mắt lần đầu tiên mà phải đợi đến bây giờ khi tình cảm tôi dành cho anh quá nhiều. Tôi nhất quyết phải biết được lý do nhưng rồi khi nghe nội và cô kể hết mọi chuyện tôi chỉ mong thời gian có thể quay lại để tôi đừng bao giờ biết rồi yêu anh.
Bố tôi qua đời đột ngột do tai nạn khi tôi chỉ mới 3 tuổi. Mẹ tôi khi đó còn khá trẻ và đang làm y tá trong bệnh viện huyện. Mấy tháng sau ngày bố mất, mẹ tôi được bệnh viện cử đi học nâng cao trình độ. Nhưng rồi từ đó mẹ không bao giờ trở lại nữa. Nội tôi vừa trải qua nỗi đau mất con trai, giờ lại phải tự tay chăm sóc đứa cháu ngày đêm khóc đòi mẹ.
Ngày nào nội cũng đến chỗ làm trước đây của mẹ tôi để hỏi thăm tin tức nhưng đều vô ích. Thời gian đầu nội chỉ nghĩ mẹ bận nhiều việc nên chưa sắp xếp được để về thăm con. Nhưng rồi 1 tuần, 1 tháng rồi đến cả năm mẹ tôi bặt vô âm tín. Thương mẹ, thương cháu còn nhỏ, cô tôi không lập gia đình. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao mà khi còn nhỏ mình luôn gọi cô là mẹ.
Nước mắt của nội và tôi cứ rơi xuống không dứt. Hơn 20 năm qua, tôi sống trong tình yêu thương của nội và cô mình. Bố mẹ tôi đã mất từ lúc tôi còn nhỏ. Tôi chẳng bao giờ nghi ngờ về điều đó. Tôi cũng không thể nào hình dung ra được mẹ đẻ đã bỏ rơi tôi.
Ảnh minh họa
Bao nhiêu năm trời mẹ có bao giờ nhớ đến tôi không, có bao giờ mẹ hình dung con gái mẹ đã lớn như thế nào không, có bao giờ mẹ hiểu nỗi vất vả khi để người khác nuôi tôi khôn lớn hay không? Càng nghĩ lòng tôi càng như muối xát.
Rồi hình ảnh của mẹ chăm sóc cho anh lại hiện lên trong đầu tôi. Những lúc tôi đến chơi nhìn mẹ tuy là mẹ kế nhưng luôn dịu dàng quan tâm, yêu thương anh làm tôi ghen tị vô cùng. Đôi khi trên đường về, tôi cảm thấy tủi thân vì mình mồ côi quá sớm, lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ trưởng thành để còn làm chỗ dựa cho hai người phụ nữ lớn tuổi nuôi nấng mình.
Càng nghĩ tôi càng đau khổ, tại sao mẹ đẻ lại bỏ rơi con ruột của mình để rồi đem dành tình cảm cho con người khác.
Lòng tôi rối bời, đầu óc hoang mang chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa. Tôi gọi điện cho người yêu nói là nội không khỏe nên tôi sẽ cùng nội về quê và xin phép nghỉ làm mấy ngày. Sợ anh sẽ tìm đến nên chúng tôi vội vã ra xe và đi ngay. Ngồi trên xe rồi không ai nói với nhau lời nào. Ai nước mắt cũng như đang dâng đầy, chỉ cần nói tới có lẽ lại không kiềm được.
Suốt mấy ngày qua tôi buồn và đau đớn vô cùng, tôi không muốn liên lạc với anh nên tắt nguồn điện thoại. Tôi không muốn nghĩ đến điều gì hết. Tôi sợ khi phải đối diện với sự thật.
Tôi phải nói với anh những gì đây, tôi làm sao có thể kể ra hết sự thật là mẹ kế của anh chính là mẹ đẻ của tôi, người đã từng bỏ rơi con của mình? Chắc hẳn bây giờ mẹ đã biết tôi là ai, rồi mẹ sẽ tìm đến tôi, khi đó tôi phải làm gì? Tôi hoang mang lắm!
Theo Afamily
Phút đau đớn tột cùng của cụ bà 70 tuổi khi cháu nhận án tử
Ôm Thái vào lòng, bà Nhánh cứ lắp bắp với mọi người rằng: "Nó cha cũng không có, mẹ cũng không có!..." như để ám chỉ từ nhỏ bị cáo đã bất hạnh, không có cha dạy dỗ.
Bị cáo Thái tại tòa lưu động, ngày 26/11
Ngày 26/11, Tòa sơ thẩm Tòa án nhân dân tỉnh Khánh Hòa đã tuyên án tử hình đối với Nguyễn Văn Thái (SN 1994, trú xã Ninh Phụng, thị xã Ninh Hòa) về 2 tội danh "giết người" và "cướp tài sản", đồng thời tuyên buộc Thái bồi thường hơn 100 triệu đồng tiền chi phí mai táng và tổn thất tinh thần cho gia đình bị hại. Nạn nhân trong vụ án là nguyên đại úy lục quân - ông Lê Văn T. (SN 1952, cùng trú xã Ninh Phụng), bị Thái chém một nhát chí mạng từ sau gáy.
Phiên tòa xử lưu động tại Hội trường UBND xã Ninh Phụng sáng 26/11 đã thu hút sự theo dõi của hàng trăm người dân địa phương. Theo người dân vùng này, đây là vụ án mạng đã làm chấn động vùng quê yên bình trong vòng 40 năm qua.
Tại tòa, Thái thừa nhận hành vi phạm tội nhưng quanh co cho rằng y đột nhập vào nhà ông T. là để "trộm" chứ không phải để "cướp" tài sản. Thái khai, vào khoảng 22h30 ngày 10/8, sau chầu nhậu với bạn, Thái mang dao đi bộ qua nhà ông T. và leo rào vào nhà ông này. Thái khai rằng, khi ông T. nghe tiếng động tỉnh dậy và khom người đi ra trước cửa, thì y nấp đằng sau "chém nhẹ" vào vùng cổ phía sau nạn nhân để chạy trốn. Tuy nhiên, tòa nhận định, với vết chém gần đứt rời cổ nạn nhân, ý thức giết người của Thái "rất mãnh liệt". "Bị cáo chém bằng tay phải từ trên xuống", Thái khai.
Bà ngoại Thái khóc ngất suốt phiên tòa xét xử cháu
Sau nhát dao của Thái, ông T. ngã sụp, đầu hướng xuống đất úp lên tấm ván dắt xe, chân hướng vào trong nhà. "Khi ấy máu ông T. chảy ra nhiều, bị cáo đã vào nhà lấy một tấm vải rồi phủ lên người nạn nhân cho bớt sợ", Thái khai trước tòa. Sau đó, Thái lẻn vào trong nhà lục lọi các tủ để tìm tiền bạc nhưng không thấy. Thái lấy một cây đèn pin trong nhà nạn nhân soi tìm chìa khóa xe máy nhưng cũng không thấy. Lúc này, sợ bị phát hiện nên Thái mang đèn pin cùng dao sút cán (do chém) nhảy rào theo đường cũ thoát về nhà.
HĐXX nhận định, hành vi của Thái gây ra hậu quả rất lớn, man rợ và thiếu đạo đức. Với vết thương rất sâu của nạn nhân, tòa nhận định "lực chém của Thái rất mạnh và nhanh". "Bị cáo đã gây ra vụ việc không chỉ gây hoang mang một xóm nhỏ mà còn gây xôn xao dư luận cả nước", một vị trong HĐXX nhấn mạnh. Công tố viên đã đề nghị tòa tuyên Thái 7-8 năm tù về tội "cướp tài sản" và tử hình tội "giết người".
Tại tòa, 2 người con trai của nạn nhân đồng tình với quan điểm luận tội và mức án đề nghị của công tố viên. Tuy nhiên, bà Nguyễn Thị Lan (vợ nạn nhân) đã nhiều lần kiến nghị xin tòa xét đến các tình tiết giảm nhẹ để tuyên giảm hình phạt cho Thái để bị cáo có thể trở về với cộng đồng. "Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất chồng! Nhưng trong quá trình xét xử, có tình tình tiết nào giảm nhẹ thì xin tòa giảm nhẹ cho em Thái", bà Lan kiến nghị.
Giọt nước mắt của Thái và bà ngoại sau giây phút bị đề nghị án tử
Luật sư bào chữa cho Thái cho biết, khi mới sinh ra, Thái không biết mặt cha là ai, mẹ nghề nghiệp không ổn định, đang làm ăn xa. Từ nhỏ Thái được bà ngoại đùm bọc và bị cáo chưa có tiền án, tiền sự.
Trước đề nghị tử hình của công tố viên, linh hồn kẻ sát nhân "bừng tỉnh" và y bước lên vành móng ngựa nói lời sau cùng. Thái tỏ vẻ ăn năn xin HĐXX xử nhẹ cho bị cáo để bị cáo có cơ hội về với cộng đồng.
Lúc tòa nghị án, bà Nguyễn Thị Nhánh (70 tuổi), bà ngoại của Thái run run đi về phía Thái và 2 bà cháu ôm nhau khóc òa. Dù cổ tay bị còng số 8 ghì chặt, Thái vẫn cố đặt đôi bàn tay nhỏ thó vuốt ve lên gò má hao gầy của bà như để tỏ lời xin lỗi đến người bà 70 tuổi bất hạnh. Nước mắt Thái rơi trong giây phút y đối mặt với án tử. Ôm Thái vào lòng, bà Nhánh cứ lắp bắp với mọi người rằng: "Nó cha cũng không có, mẹ cũng không có!..." như để ám chỉ từ nhỏ bị cáo đã bất hạnh, không có cha dạy dỗ.
Tòa tuyên Thái tử hình cho 2 tội danh nói trên và y lập tức bị áp giải ra xe thùng trong tiếng khóc ngất của cụ bà 70 tuổi. Sức già gầy mòn, cụ Nhánh cố lao theo Thái và ngã lăn ra đất.
Viết Hảo
Theo Dantri