Đau đớn phát hiện mình đang nuôi con cho vợ và bạn thân suốt 5 năm trời
“Thôi cô hãy đi ra khỏi nhà này đi, đừng bao giờ quay về đây nữa. Uổng công tôi nuôi nấng, yêu chiều đứa con trai này. Tôi không ngờ cô và thằng bạn thân mà cũng là hàng xóm của tôi lại bỉ ổi tới như vậy”.
Bình nói xong rồi vứt vali của Hoài ra ngoài, thằng cu con 2 tuổi thấy bố hành động như vậy òa khóc chạy lại ôm Bình, không muốn rời xa. “Bố ơi, bố ơi!” nghe cái giọng mếu máo dễ thương, chưa rõ chữ mà Bình đứng như chết lặng.
Tối hôm đó, Bình đã không ngủ được, anh vật vã vì nỗi đau khi biết mình bị vô sinh. Rồi cái nhục suốt 2 năm qua anh chỉ là thằng đổ vỏ cho người bạn thân cứ giày vò tâm trí anh.
Anh và Hoài yêu nhau suốt 4 năm sinh viên. Tình đầu êm đềm trong sáng đó, kết thúc bằng một cái đám cưới hạnh phúc. Hai vợ chồng cũng có tí của ăn của để nên mua căn hộ chung cư cao cấp. Vui hơn nữa là ở cạnh nhà thằng bạn thân nối khố của Bình. Hai gia đìnhthường xuyên ăn uống, tụ tập với nhau.
Nhưng cưới nhau 3 năm mà hai vợ chồng Bình vẫn chưa có một mụn con. Bố mẹ Bình ở quê liên tục gọi điện thúc dục con trai con dâu mau mau cho ông bà bế cháu. Cũng vì nghi ngờ có vấn đề nên hai vợ chồng đi khắp nơi chạy chữa kiểm tra nhưng tình hình vẫn không được cải thiện.
Nhưng một ngày đẹp trời nọ, Hoài thông báo với chồng là có thai, Bình vui mừng khôn xiết, anh không ngờ tin vui đến trong lúc tuyệt vọng, xóa tan mọi nghi ngờ trong gia đình.
Niềm vui càng được nhân đôi khi cậu con trai ra đời. Cả hai gia đình nội ngoại vui mừng khôn xiết. Ông bà nội từ chỗ lạnh lùng với Hoài trở nên yêu chiều chăm con dâu hơn bao giờ hết. Mẹ chồng Hoài còn nghỉ dạy ở quê quyết tâm lên trông cháu cho tới khi tròn 1 tuổi mới chịu về quê.
Video đang HOT
Còn Bình quá vui mừng, ngoài giờ làm việc anh dành hết thời gian cho con. Vì Hoài ít sữa nên con trai anh chị chủ yếu dùng sữa ngoài. Nghĩ con thiệt thòi Bình thương con gấp bội. Anh mua các tài liệu về chăm bẵm con trẻ tự tìm hiểu, nghiên cứu. Có những hôm Hoài mệt quá, Bình phải dậy pha sữa cho con uống. Nhưng anh chưa một lần phàn nàn vì điều đó. Chưa hết thời gian nghỉ Hoài đã đi làm, để bé ở nhà cho bà nội trông. Còn Bình sợ con thiếu vắng hơi ấm bố mẹ nên cứ tầm trưa dù đi làm xa anh vẫn phóng xe về nhà ăn cơm, để dành thời gian cho con.
Thấm thoắt cu con anh chị cũng tròn 1 tuổi, nhìn con trai đi lại, nói năng bi bô mà Bình hạnh phúc ngập tràn. Bình càng thêm yêu vợ, vì đã sinh cho anh cậu con trai kháu khỉnh. Được chồng yêu chiều nâng niu, Hoài ngày càng xinh đẹp, nõn nà. Nhìn cô ít ai biết được rằng, cô là gái đã có chồng.
Anh Hùng bạn thân của Bình, vì quý bạn quý cháu nên ngày nào cũng dành thời gian sang chơi và hào phóng mua nhiều quà cho con bạn. Chưa kể, anh bạn luôn miệng khen ngợi con trai Bình và thi thoảng còn đùa là “bố bế em nào”, “bố bế em nhé”,… Nhìn cảnh Hùng bế con trai mình, Bình thấy một sự thân thiện đặc biệt. Có hôm con Bình ốm, Hùng còn lo lắng, suốt đêm gọi điện hỏi anh. Bình cứ nghĩ bạn bè quan tâm nhau thì không vấn đề gì.
Mọi nghi ngờ bắt đầu từ hôm Bình đi làm về sớm, đột nhiên anh thấy bạn thân của mình và vợ cùng con trai nằm chơi trên chính giường ngủ của hai vợ chồng anh. Cảnh tượng đó cứ ám ảnh anh mãi, lúc đó Bình không giữ được bình tĩnh nên đã có chút to tiếng. Nhưng Hùng dường như không chấp nhặt điều đó, anh ôn tồn giải thích cho Bình hiểu đó chỉ là sự quan tâm vợ của bạn thân và hứa sẽ không làm anh phiền lòng như vậy nữa.
Cũng từ hôm đó, Bình thấy Hoài cũng có sự thay đổi. Dường như tình cảm giữa hai người đang dần xa cách. Bình cũng trở nên xấu tính, cáu bẳn vợ con. Nhưng anh cũng không hiểu vì sao, những lúc con anh khóc, ông bạn thân lại đột nhiên xuất hiện và là nhân tố hòa giải. Chỉ một cuộc nhậu thì những khúc mắc gần như được hóa giải. Bình và Hùng lại ôm nhau hát nghêu ngao. Anh thầm cảm ơn thằng bạn thân hiểu chuyện.
Bi kịch ập đến gia đình anh, cũng như mọi hôm Bình cáu gắt với vợ con, anh bạn thân lại xuất hiện đưa Bình đi giải khuây, kết quả là anh say bí tỉ. Đang đêm khuya, Bình chợt tỉnh, anh nhận thấy mình trên ghế ngoài phòng khách. Ngỡ mình say nên về ngủ đây, anh đứng dậy đi về phòng ngủ cùng vợ con. Anh bàng hoàng khi nghe tiếng vợ mình đang rên rỉ, tiếp đó là tiếng anh bạn thân “Em có thích không? Đã lên tới đỉnh chưa?”, xong anh chỉ nghe một tiếng rên nho nhỏ quen thuộc của vợ. Cùng với đó, tiếng anh bạn thân nhỏ nhẹ: “Suỵt không con dậy giờ em. Nhìn cái mặt nó kìa, giống anh hồi bé quá”.
Bình như ngã quỵ xuống đất trước những điều mắt thấy tai nghe. Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ cuộc đời lại nghiệt ngã như vậy. Anh xông vào phòng khiến vợ và Hùng hoảng hốt. Cả hai đứng đó trân trân trên người không mảnh vải che thân. Cuối cùng vợ anh quỳ khóc xin anh tha mạng cho Hùng. Bình lấy quần áo ném cho Hùng rồi tát anh ta hai cái đau đớn.
Những ngày sau đó, Bình sống trong sự đau đớn, một phần vì nuôi con hộ bạn thân phần vì cảm thấy mình bất lực và điều quan trọng nhất đó là sự phản bội của Hoài. Nếu chỉ xin một đứa con đã đành, nhưng cô ta lại phản bội anh tằng tịu với Hùng suốt 2 năm nay. Họ qua mặt anh, coi thường anh, lừa dối anh. Tiếng Hoài văng vẳng bên tai “Vì anh bị vô sinh, em không muốn anh đau đớn nên mới làm như thế. Ban đầu, em chỉ định xin một đứa con, nhưng dần dần em không dứt ra được”.
Nhưng có lẽ, anh thà sống một mình còn hơn, anh chấp nhận chịu sự chê cười của thiên hạ. Anh rất thương đứa bé vô tội, nhưng anh không chấp nhận một người phụ nữ lăng loàn như Hoài.
theo doi song phap luat
Chồng kiếm tiền, nuôi con cho vợ đi học cao học và kết quả là ....
Vợ tôi vốn là giáo viên, cái nghề cao quý mà ai cũng kính trọng. Chính vì điều đó, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ nghi ngờ vợ khi để vợ đi công việc, để vợ ra ngoài công tác. Nhiều người cảnh báo tôi rằng, để vợ đi học cao sẽ xảy ra nhiều vấn đề mà tôi không thể hiểu được. Mặc những lời gièm pha, tôi chẳng tin ai và kiên định, tin vào vợ mình.
Chúng tôi lấy nhau 2 năm mới sinh con. Có một đứa con trai nhỏ nên gia đình vui vẻ hơn nhiều. Tôi đi làm, vợ đi làm nhưng vì công việc của vợ, vợ phải học cao hơn. Làm giáo viên cũng cần phải có bằng cấp để còn có vị trí tốt. Vợ tôi đề nghị tôi để vợ đi học cao học ở trên thành phố. Ban đầu tôi còn do dự, gia đình tôi cũng thấy không hài lòng lắm vì con cái còn nhỏ. Nhưng không tạo điều kiện cho vợ thì không biết đến khi nào, sinh đứa thứ hai thì coi như không còn cơ hội học hành nữa.
Tôi để vợ đi học ở thành phố, còn tôi và bà nội cháu ở nhà chăm con. Tôi vẫn kiếm tiền chăm chỉ, thi thoảng lại gửi tiền cho vợ để vợ lo chuyện học hành cho xong. Vợ học tầm 2 năm rưỡi, tháng vợ về một, 2 lần. Tháng nào bận quá thì chỉ về một lần, còn thường là 2 tuần về 1 lần để thăm con cái. Mọi việc ở nhà do tôi và mẹ tôi lo lắng.
Đi học ở thành phố khác, xa nhà hơn 1 trăm km, không phải là quá xa nhưng công việc bận rộn, vợ lại say xe nên về liên tục cũng không tốt. Con cái ở nhà có bà nội lo, tôi cũng động viên vợ để vợ có thời gian và động lực học tập.
Tôi trở thành người chồng đảm, ở nhà chăm con, đi làm. Với tôi, đó là điều hạnh phúc, không có điều gì khiến tôi ái ngại, ngay cả những lời đồn đại của thiên hạ. Tôi bỏ ngoài tai tất cả, chỉ chuyên tâm vào công việc của mình. Với một người làm giáo viên như vợ, tôi không nghi ngờ gì cả.
Thời gian vợ đi học những hơn 2 năm. Ban đầu, vợ rất chăm về quê nhưng bắt đầu từ năm thứ hai, những lần vợ về thưa dần. Vợ gọi báo với tôi rằng, công việc học hành bận rộn, còn chuẩn bị bảo vệ đề cương, chọn đề tài rồi nhận thầy hướng dẫn. Nếu không đầu tư thời gian thì khó lòng mà làm được. Phải làm cho nhanh, hoàn thành công việc sớm để công việc được suôn sẻ.
Tôi tin vợ, thế là, hai tháng vợ mới về quê một lần. Vợ ngày càng béo ra, đẹp ra và nhìn trẻ trung. Hàng xóm lại càng dị nghị về chuyện này. Tôi cũng bắt đầu có chút nghi hoặc, vì sao vợ lại không nghĩ đến con. Thường thì bận thật, nhưng một người mẹ, bận mấy thì cũng phải sốt sắng về chăm con. Không gặp con vài ngày cũng nhớ chứ đừng nói là cả hai tháng trời.
Kết quả của vợ như ý, vợ hết thời gian học vã bảo vệ xong luận văn của mình để trở thành thạc sĩ. Nhưng khi học xong, vợ dường như lạnh nhạt với hai bố con tôi. Vợ không còn là người phụ nữ đảm đang, chu toàn mọi việc nữa. Vợ khác xưa rất nhiều, ngay cả tình cảm vợ dành cho tôi cũng đã khác. Vợ bỏ mặc con cho tôi chăm, giống như hai năm về trước. Những ngày xa chồng con chẳng lẽ đã thành thói quen với vợ?
Bây giờ, ngoài công việc đi dạy, vợ còn có công việc mua sắm và ăn diện. Không biết vợ dạy thêm ở đâu mà suốt ngày thấy bảo đi dạy thêm, dạy cả tối mới về. Tôi có hỏi thì vợ bảo, công việc của vợ tôi không hiểu được. Tôi buồn bực trong người lắm. Nghĩ tới những lời người ta dị nghị, tôi đâm nghi ngờ. Không biết có phải là vợ tôi có bồ bên ngoài hay không, nhưng thấy biểu hiện thì có vẻ đúng như vậy. Làm cô giáo gì mà lại ngoại tình , vợ còn nghĩ tới đạo lý hay không?
Tôi theo dõi vợ, để quyết tâm tìm ra những buổi dạy thêm ấy thật tình là gì. Tôi đã phát hiện ra, mỗi lần vợ đi dạy thêm là một lần vợ tìm đến chỗ người tình. Hóa ra là vợ hẹn hò với đàn ông, vợ lén lút bên ngoài nhưng lại giấu tôi đi ngoại tình.
Tôi đã chụp hình, về nhà, tôi đáp những bức hình vào mặt vợ. Tôi nói vợ không ra gì nhưng chỉ là chuyện của hai người, tôi không dám nói với người ngoài. Một người làm giáo viên mà lại đi ngoại tình, thiên hạ biết được thì còn mặt mũi nào.
Tôi bực bội quá, vợ quỳ gối van xin tôi nhưng tôi không có cách nào thay thế. Nghĩ lại những ngày tháng hai cha con cùng nhau cố gắng, đợi vợ tôi đi học về, mong cho vợ có tương lại rạng rỡ, thế mà giờ vợ lại phản bội hai cha con tôi. Người phụ nữ như vậy, thật tình tôi đang nghĩ, có nên cần hay không? Hãy cho tôi lời khuyên, tôi chỉ sợ tha thứ rồi thì lại &'ngựa quen đường cũ' mà thôi!
Theo Khám Phá
Hí hửng chờ vợ đi công tác để "hành lạc" với ô sin, nào ngờ thất kinh khi quần vừa kéo xuống Họ ôm hôn nhau nồng nhiệt, biết nhà chẳng có ai nên không ai màng tới việc đóng cửa phòng lại. Đúng lúc cô ta cởi phăng đồ ra sàn nhà còn anh hối hả gấp gáp kéo quần xuống thì... Đàn ông khi có cuộc sống sung sướng rồi mới đâm ra hư tính và đầu óc đen tối hơn hay chăng?...