Đau đớn nhìn tình yêu rơi vào tay… bạn thân
Kể từ khi biết bạn trai và cô bạn thân “độc nhất vô nhị” cùng nhau đâm tôi một nhát chí tử, ngày nào tôi cũng gặm nhấm nỗi đau một mình và lặng lẽ khóc mỗi đêm.
Khi viết những dòng chia sẻ này, trái tim tôi vẫn đang rỉ máu và sự căm phẫn vẫn chưa hề nguôi.
Mất đi người yêu, tôi đau, tôi tiếc, tôi hận anh, hận cả mình. Nhưng uất hận nhất là kẻ khiến trái tim tôi tan vỡ chính là cô bạn thân tôi coi như chị em ruột. Đau đớn thay, cô ta chẳng thể nói một câu tử tế khi đóng vai kẻ thứ ba, chỉ cao giọng khẳng định chiến thắng của bản thân.
Thế nhưng, xét cho cùng, “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, trước khi trách hai kẻ phản bội mình, tôi nên tự trách mình đã tạo cho họ cơ hội tìm hiểu và yêu thương nhau.
Bạn thân ư? Thân ai người ấy lo! Ảnh minh họa.
Tôi vốn không có nhiều bạn bè, đặc biệt có rất ít bạn gái. Thú thật, tôi không thích chơi với con gái. Họ ích kỷ, nhỏ nhen và luôn đố kị lẫn nhau. Vì thế, suốt những năm học đại học cho tới lúc ra trường đi làm, tôi chỉ có độc nhất một cô bạn thân. Tôi thương cô ấy như chị em ruột của mình vậy.
Ngày đó, khi tôi yêu anh, cô bạn tôi vẫn chưa tìm được một nửa của mình. Không muốn cô ấy cảm thấy tủi thân, tôi luôn dành thời gian đi chơi, đi lượn lờ ăn uống mua sắm cùng bạn.
Có những tối, người yêu tôi chở tôi qua nhà bạn, rồi chúng tôi “cân ba” nhau ra hồ ngồi uống nước, chuyện trò. Thời điểm đó, chẳng bao giờ tôi dám nghĩ cô ấy sẽ cướp đi người đàn ông tôi yêu nhất. Vì tin tưởng người yêu và bạn thân, tôi vô tình tạo cơ hội cho kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình yêu của mình.
Đau đớn vì kẻ thứ ba là bạn thân. Ảnh minh họa.
Trong tình yêu, tôi luôn có những nguyên tắc của riêng mình. Tôi từng tự nhủ với bản thân rằng, dù có ế cũng sẽ không bao giờ yêu 3 “thể loại” đàn ông sau. Một: người yêu của bạn/chị/em gái. Hai: người yêu cũ của bạn/chị/em gái. Ba: người đã có vợ/bạn gái.
Tôi luôn tâm niệm rằng những gì không thuộc về mình, đừng cố nắm giữ, vì cuối cùng nó cũng sẽ bỏ mình mà đi. Và tôi khờ dại tin rằng cô gái nào cũng sẽ nghĩ như tôi. Nhưng đôi khi, cuộc sống không bao giờ như bạn tưởng.
Video đang HOT
Tôi như con rối trong cái mê cung không có lối thoát do chính mình tạo ra. Ngày ngày chuyện trò tâm sự với bạn thân, ngày ngày ôm eo đi chơi cùng bạn trai mà không hề hay biết, sau lưng tôi họ lén lút nhắn tin âu yếm, bông đùa, rồi dần đần đưa đón nhau đi chơi như thể tôi là kẻ thứ ba vậy.
Đau đớn thay, tất cả mọi người xung quanh chúng tôi đều biết, từ những người bạn thân vừa vừa cho tới bạn xã giao biết ba chúng tôi. Chỉ mình tôi chẳng hay chuyện gì.
Ngẫm lại, tôi cũng thấy mình vô lo vô nghĩ tới mức vô tâm. Suốt 3 năm trời chúng tôi yêu nhau, cô bạn thân vô tình trở thành chuyên gia tâm lý cho cả hai đứa. Không chỉ lắng nghe tôi than phiền, khóc lóc, cô ấy còn là “chỗ dựa” tinh thần cho anh chàng của tôi, cùng ngày nghĩ ra những “chiêu trò” để “đối phó” với tình yêu của tôi.
Giờ đây, khi cái kim trong bọc không thể giấu được nữa, họ lại biến tôi thành kẻ kỳ đà cản mũi tình yêu đẹp của họ. Cô bạn thân lạnh lùng nhắn tin “khuyên nhủ” tôi nên chủ động nói chia tay với người yêu, bởi níu kéo cũng chẳng được gì.
Ôi bạn thân, đúng là thân ai người đấy lo rồi. Nhớ lại những khi xưa mình nghĩ cho cô ta mà tôi thấy hận tới mức chỉ muốn xé xác hai cái con người ấy ra.
Nhớ lại những khi xưa mình nghĩ cho cô ta mà tôi thấy hận tới mức chỉ muốn xé xác hai cái con người ấy ra. Ảnh minh họa.
Không muốn là con rùa rụt cổ lẳng lặng bỏ chạy, tôi quyết định thẳng thắng nói chuyện với “người yêu”. Hy vọng anh sẽ cho tôi một lời giải thích “thỏa đáng”. Và rồi không một lời trách móc, không một lời oán than, nước mắt không rơi và tim mất hết cảm giác, tôi lặng người nghe anh nói anh yêu Thảo, yêu từ rất lâu rồi chỉ là sợ tôi làm tổn thương cô ấy nên anh không nói. Thảo cũng rất hiểu và yêu anh.
Thất bại, đúng là thất bại thật rồi, anh không nói chia tay không phải vì sợ tôi đau, mà vì sợ tôi “quẫn trí” làm đau cô gái anh yêu.
Cuối cùng, tôi chủ động nói chia tay. Nói là chủ động cho oai, chứ chẳng nói thì ai cũng biết tôi là người bị đá. Giờ ngẫm lại mới thấy, trái tim con người ta thật quá dễ thay đổi. Anh từng mất cả năm giời để theo đuổi tôi, tôi từng là người con gái anh nâng niu và chiều chuộng hết mức. Thế mà giờ anh lại nhẫn tâm “vứt bỏ” tôi để chạy theo người con gái tôi coi như chị em vậy.
Chỉ vì một chút ghen tị, ích kỷ nhỏ nhen rất con gái, bạn thân chẳng ngại làm kẻ thứ ba trong chuyện tình của tôi. Ảnh minh họa.
Những người đàn ông chung thủy, một lòng một dạ với người yêu và lạnh lùng với tất cả những cô gái có tình ý với anh ta có lẽ nào chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ngôn tình?
Tôi từng nghĩ, nếu Thảo chọn được người đàn ông thật lòng yêu cô ấy, tôi nhất định chúc phúc cho hai người. Giờ đây, cô bạn thân đúng là đã tìm được một nửa đó, nhưng dù chỉ là trong giấc mơ, tôi cũng không thể cầu mong một kết thúc có hậu cho hai người cả. Sự ích kỷ và đau khổ trong tim không cho phép tôi cao thượng tới thế.
Tôi sẽ ra đi, về phía không anh, quên đi tất cả và bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tôi tin chắc rằng, những kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác rồi sẽ chẳng thể yên ổn lâu dài. Và tôi chờ, chờ cuộc đời “đền đáp” lại hai con người đó một kết quả thật xứng đáng.
Cảm ơn hai người đã dạy cho tôi một bài học về sự tin tưởng, tình yêu và tình bạn. Tình yêu vốn là thứ chẳng thể chia sẻ với bất kì ai, kể cả bạn thân. Vì thế, tôi chỉ có thể nâng niu, giữ gìn chứ tuyệt đối không được gửi gắm. Ảnh minh họa.
Theo VNE
Lá thư cuối cùng của người lái xe tải
Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân.
Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: "Rất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu". Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: "Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh".
Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình.
Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.
Thư của Bill, tháng 12 năm 2000
"Vợ yêu quý của anh,
Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.
Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.
Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè... Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh.
Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em.
Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc.
Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida.
Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.
Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.
Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.
Anh yêu em!
Bill."
Lời ngỏ:
"...Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm...
...Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào..."
Theo VNE
Tôi đã chung chồng gần chục năm mà không hề hay biết Chị ta van tôi cho phép được chung chồng và ở cạnh chồng tôi. Chị nói sẽ gặp anh kín đáo, không để cho tôi biết có sự hiện diện của chị ta xen vào gia đình tôi. Chị ta còn đưa tôi một tờ giấy, trên đó chứng nhận chị ta đã đi triệt sản, không thể có con. Chào tác giả...