Đau đớn nhìn chồng đi “nhờ” người khác sinh con giúp
Cô ta vênh mặt nói với chồng tôi: “Anh bảo sẽ li dị vợ và đuổi ra khỏi nhà sao anh chưa làm vậy, anh mà cứ dây dưa với cô ta làm em suy nghĩ nhiều thì tổn hại tới con trai lắm”. Nghe lời cô ta, chồng tôi tức tối đứng dậy tát tôi một cái trời giáng…
Chồng tôi là một người đàn ông theo mọi người nhận xét là đẹp trai phong độ và rất hiền lành. Anh ấy rất tâm lý và chiều chuộng vợ con, hai vợ chồng đi làm về là anh cùng lao vào nấu cơm giúp tôi mà chẳng nề hà việc gì.
Hạnh phúc của gia đình tôi sóng gió bắt đầu khi tôi sinh đứa con gái thứ hai, anh ấy là con trưởng trong dòng họ nên cũng gặp nhiều áp lực trong việc sinh con nối dõi. Cho dù anh ấy là người rất tiến bộ trong vấn đề con trai con gái, nhưng mẹ chồng tôi thì luôn nhồi nhét vào đầu anh ấy những từ ngữ phải sinh tiếp đến khi nào có con trai thì thôi khiến cho anh ấy thay đổi hẳn.
Anh nói với tôi từ những lời ngọt ngào đến dọa nạt để tạo áp lực cho tôi sinh tiếp, còn tôi vẫn khăng khăng giữ thái độ chỉ sinh hai đứa để nuôi dạy con cho tốt. Với lại, sau lần sinh thứ hai, dạ con của tôi khá yếu. Anh biết việc thuyết phục tôi không có hiệu quả nên cũng không muốn nói nữa, sợ làm cho không khí gia đình căng thẳng. Không thấy chồng đề cập tới chuyện này, tôi cũng thấy yên tâm và dùng toàn bộ tâm trí chăm sóc con.
Chỉ vì muốn kiếm con trai mà chồng tôi đã đánh đổi cả hạnh phúc gia đình. (Ảnh minh họa)
Bẵng đi vài tháng tôi nghe mấy người hàng xóm kể chuyện chồng tôi có con bên ngoài, tôi không hiểu chuyện gì nên vội vàng đi nhanh về nhà hỏi chồng. Chồng tôi thản nhiên trả lời: “Thì em không muốn sinh con nữa nên anh nhờ người khác sinh có gì là lạ đâu”. Tai tôi như ù đi, tôi chất vấn anh sao có thể ăn nằm được với người đàn bà khác mà anh không có tình cảm được. Anh đáp lại gọn lỏn: “Để kiếm được con trai, anh sẽ không từ một việc gì”.
Một tuần tôi ốm nằm trên giường không đi làm, cũng không làm bất kì việc gì, để mặc anh ta xoay sở với hai đứa con. Tôi nghĩ đến người đàn bà mà chồng tôi đã ăn nằm chẳng có gì hơn tôi chỉ trừ việc một mình cô ta có 2 đứa con trai của 2 người đàn ông khác nhau rồi, giờ thêm con của chồng tôi nữa là 3. Chỉ vì muốn kiếm con trai mà chồng tôi đã đánh đổi cả hạnh phúc gia đình, sẵn sàng trở thành người bố tồi tệ trong mắt 2 cô con gái.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi đã đến gặp người tình của chồng tôi để nói chuyện về đứa bé. Tôi không ngờ cô ta lại vênh váo kiêu ngạo đến vậy. Không chờ tôi nói gì, cô ta đã dằn mặt trước: “Chị đến đây thì tôi cũng nói thẳng, chị về làm đơn li dị đi để con tôi sinh ra được danh chính ngôn thuận. Nhà anh ấy cần đứa con này của tôi, chứ cần gì 3 mẹ con chị”. Nghe những lời của cô ta, tôi không kìm được giận dữ đã tát cô ta một cái. Nhưng tay tôi bị cô ta nắm được và đẩy tôi ra. Đúng lúc này chồng tôi chạy đến, chắc anh nghe được chuyện tôi đi gặp ả nên vội vã tới.
Vừa nhìn thấy anh, tôi đã chất vấn có phải anh định đuổi mẹ con tôi ra ngoài để rước cô ta về? Chồng tôi không nói gì mà một mực kéo tôi về. Tôi vừa khóc vừa gỡ tay anh nhưng anh nắm rất chặt. Vừa đi, tôi vừa trách móc anh bạc tình cạn nghĩa. Chồng tôi nói: “Anh vẫn còn thương em và các con, anh chỉ nhờ cô ta sinh con thôi. Sau anh sẽ đón con về sống với mẹ con em. Cho cô ta một khoản tiền để cô ta làm gì thì làm”.
Tôi không đồng ý cách giải quyết của chồng tôi lắm, vì tôi biết với sự lỳ lợm mà cô ả thể hiện ra, chắc chắn cô ta không dễ buông tay như vậy. Nhưng hiện giờ, đúng là tôi cũng chẳng tìm ra cách nào hay hơn. Vợ chồng tôi vẫn sống với nhau nhưng không khí gia đình rất căng thẳng. Trong khi đó, ngày nào cô ta cũng ôm bụng bầu đến nhà chồng tôi ngồi chơi. Mẹ chồng tôi thì lăng xăng hết rót nước đến gọt trái cây cho cô ta. Nhìn cảnh đó tôi rất ức chế và đau buồn nhưng chỉ biết mắt nhắm mắt mở mặc kệ cô ta đi lại trong nhà.
Video đang HOT
Tôi không ngờ chỉ vì mong muốn sinh được con trai mà chồng tôi lại đối xử phũ phàng với mẹ con tôi như vậy. (Ảnh minh họa)
Một hôm đi làm về, tôi nghe được cô ta nói chuyện với chồng tôi: “Sao mấy hôm nay anh không đến chỗ em vậy? Em và con nhớ anh lắm đấy!”. Chồng tôi cười nói: “Mấy ngày nay bận, vài bữa nữa anh qua”.
Nỗi uất ức dâng trào, tôi xông vào chỉ mặt cô ta: “Mày cút ra khỏi nhà của vợ chồng tao nhanh lên”. Cô ta vênh mặt nói với chồng tôi: “Anh bảo sẽ li dị vợ và đuổi ra khỏi nhà sao anh chưa làm vậy, anh mà cứ dây dưa với cô ta làm em suy nghĩ nhiều thì tổn hại tới con trai lắm”.
Nghe lời cô ta, chồng tôi tức tối đứng dậy tát tôi một cái trời giáng khiến tôi ngã quỵ xuống đất. Anh bảo tôi: “Cô có quyền gì ở cái nhà này mà dám to tiếng đuổi người trước mặt tôi? Cô biến đi cho khuất mắt tôi. Đã không biết đẻ còn dám lên tiếng à…”.
Tôi không ngờ chỉ vì mong muốn sinh được con trai mà chồng tôi lại đối xử phũ phàng với mẹ con tôi như vậy. Ngày nào người đàn bà kia cũng tới nhà tôi và tạo sức ép để chồng li dị với tôi. Tôi cố nhẫn nhịn chỉ vì sợ chồng tức giận rồi nghe lời cô ta. Nếu giờ li hôn thì tôi và 2 con là người khổ nhất, không chỗ bám víu, không nơi nương tựa. Còn nếu cứ tiếp tục như thế này thì có ngày tôi cũng phát điên lên mất. Các bạn ơi hãy cho tôi lời khuyên để vượt qua được giai đoạn khó khăn của cuộc đời tôi được không?
Theo Afamily
Lẽ nào vì lý do đó mà chồng "trở mặt" với tôi?
Đã gắng nén nước mắt về làm vợ anh, nhưng gia đình chồng vẫn luôn coi tôi như người ngoài, hờ hững và bạc đãi tôi sau 3 năm chung sống.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê. Gia đình tôi có năm chị em gái. Tôi là con gái út. Bố mẹ tôi là nông dân nhưng đều cho chúng tôi ăn học đàng hoàng. Hai chị dạy mầm non, hai chị khác là giáo viên tiểu học. Riêng tôi làm văn thư cho một trường cấp hai. Có lẽ vì nhà có nhiều con gái nên bố tôi rất nghiêm khắc. Ông quản lí tất cả mọi việc của con cái rất chặt chẽ. Tính ông gia trưởng nên có những chuyện làm chúng tôi rất buồn, cảm giác như bố không hiểu mình.
Các chị lớn đã có gia đình. Các anh rể đều được bố lựa chọn. Nhiều lần tôi cũng giới thiệu bạn trai cho cả nhà. Nhưng bố luôn là người quyết định cuối cùng. Năm tôi 26 tuổi, bố tôi qua đời vì tai nạn lao động. Tôi lúc ấy vẫn độc thân. Mấy chị buồn buồn nói: "Có lẽ duyên mày chưa tới". Năm tôi 28 tuổi, anh rể giới thiệu anh cho tôi. Anh làm quản lí nguyên liệu cho nhà máy đường.
Những ngày mới gặp, thật ra tôi không có nhiều ấn tượng về anh. Anh cao, hơi gầy, da ngăm đen. Chị tôi còn nói nhỏ: "Nó nhậu nhiều lắm" làm tôi càng ngại. Nhưng sau vài lần đi chơi cùng nhau, nghe anh tâm sự, tôi có cảm tình. Anh mất vợ đã 3 năm và có một đứa con gái 5 tuổi. Bao năm qua anh vẫn gà trống nuôi con. Tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn của anh. Sau những lần đến nhà chơi, con gái anh cũng rất quý mến tôi.
Sau một năm quen nhau, chúng tôi quyết định kết hôn. Mặc dù còn lăn tăn chuyện mẹ kế-con chồng, nhưng tôi tự an ủi mình sống tốt là được.
Khi ra mắt gia đình chồng và nói chuyện với mọi người. Bố mẹ anh có nói sẽ cho đất để chúng tôi xây nhà riêng, vì ngôi nhà hiện tại đứa em trai của anh đang sống cùng vợ. Mà em dâu anh đang cùng buôn bán quần áo với mẹ anh.
Tôi đang cảm thấy bình thường thậm chí rất vui thì bố anh tiếp tục: "Nhưng sau khi xây nhà xong thì phải đem bàn thờ của vợ cũ về thờ". Tôi vô cùng ngạc nhiên và xin gia đình chồng cho thời gian suy nghĩ.
Sau đó tôi có nói riêng với anh: "Nếu như ngôi nhà của anh và chị trước đây cùng nhau xây dựng thì em không có ý kiến gì hết. Vì em là người đến sau. Nhưng nhà mới, anh và em cùng góp công xây dựng sao có thể làm theo ý bố được. Chị mất lâu rồi, giờ anh lấy em, anh có thể để việc thờ cúng cho bố mẹ của chị cũng được mà." Anh đồng ý với tôi. Nhưng khi anh nói lại với bố mẹ thì mẹ anh nói: "Không đồng ý thì khỏi xây nhà".
Chúng tôi quyết định lễ cưới chỉ làm đơn giản, như một buổi tiệc thân mật để họ hàng hai bên biết mặt dâu rể. (Ảnh minh họa)
Nhà tôi hiện giờ chỉ còn tôi sống với mẹ. Nên nghe nói vậy tôi bảo anh sau khi cưới anh về ở với tôi. Anh cũng đồng ý vì thuận lợi cho công việc của cả hai. Bố mẹ anh lại o ép rằng nếu anh ở rể thì con gái anh sẽ ở với ông bà nội và không được theo anh. Tôi rất buồn vì cảm giác cả gia đình chồng đã không có ấn tượng tốt về mình. Nhiều lúc tôi nghĩ những điều mình nói chẳng lẽ vô lý lắm sao?
Anh vẫn quyết định kết hôn với tôi. Lần đầu tiên nhà anh thuê xe lên nhà tôi chơi để bàn bạc các lễ sắp tới. Mẹ anh nói: "Đường sá xa xôi, sau lần gặp này coi như xong mọi chuyện, chỉ chờ đến ngày cưới". Nói xa cũng không hẳn, từ nhà anh đến nhà tôi khoảng 60 km, đường bê tông thuận lợi xe máy, ô tô có thể đi được. Mẹ tôi không đồng ý. Mẹ tôi nói trước khi cưới ít ra cũng thêm một lễ nữa.
Vì anh là người từng có gia đình. Còn tôi cũng không thích phô trương. Nên chúng tôi quyết định lễ cưới chỉ làm đơn giản, như một buổi tiệc thân mật để họ hàng hai bên biết mặt dâu rể. Cả hai gia đình đều đồng ý.
Nhưng trước khi cưới hai tuần là giỗ của vợ cũ anh. Tôi cứ nghĩ sẽ làm bên nhà bố mẹ ruột của chị vì dù sao thì anh cũng sắp tái hôn. Thế mà không phải, gia đình chồng vẫn làm giỗ, lại còn làm rất lớn, hơn 15 bàn tiệc. Gần bằng đám cưới của tôi với anh. Tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi thắc mắc với bố anh, ông bảo: "Làm lớn để trả nợ miệng, con thấy khó chịu thì không cần đến dự". Trên đường về tôi cố chịu đựng nhưng nước mắt cứ chảy.
Rồi anh và tôi cũng cưới nhau. Vàng cưới là tiền của anh để dành bao lâu nay. Mẹ tôi và tôi cũng góp thêm để bớt xấu hổ trước họ hàng. Sau khi cưới anh về sống ở rể nhà tôi. Cuối tuần tôi và anh về thăm con anh. Bé còn nhỏ khá vô tư nên quấn quít tôi. Nhưng gia đình chồng nhìn tôi hờ hững, cảm giác như người xa lạ nên đôi khi anh về thăm bé một mình.
Thời gian đầu anh và tôi sống khá tốt. Anh cũng bớt nhậu. Nhưng sau hai năm, nhà máy thừa người nên anh bị buộc thôi việc. Lương trợ cấp thất nghiệp ít, anh lại rãnh rỗi nhiều. Anh đi chơi và về nhà bố mẹ ruột nhiều hơn. Chúng tôi lại chưa có con nên cuộc sống nảy sinh nhiều mâu thuẫn, đặc biệt là mỗi lần anh về nhà bố mẹ lên.
Tôi hiểu được cảm giác của anh nên cố chịu đựng. Tôi cũng cố hòa hợp với bố mẹ chồng. Nhưng mỗi lần về chơi chỉ có bố chồng. Còn mẹ chồng tôi và em dâu thì buôn bán về trễ, chào xã giao rồi họ ngủ, họ không thèm hỏi tôi lấy một câu.
Sau đó anh xin được việc khác. Trớ trêu thay chỗ làm việc của anh khá gần nhà bố mẹ chồng. Anh ở lại thường xuyên hơn. Sáng anh có thể chở con đi học, chiều có thể đón về. Cảm giác chông chênh trong cuộc sống hôn nhân bắt đầu xuất hiện trong tôi. Không có nhà chung, không có con chung, không được sự ủng hộ của gia đình chồng. Nhiều lúc tôi sợ mất anh, nhiều khi lại trách mình ngày đó sao lại chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Đã gắng giấu nước mắt làm vợ anh mà sao tôi vẫn bị gia đình chồng bạc đãi như vậy? (Ảnh minh họa)
Hơn ba năm chung sống, tôi và anh đồng ý đi khám xem vì sao hiếm muộn. Kết quả thật bất ngờ anh không có khả năng sinh con. Khi về tôi không nói gì cho bố mẹ chồng. Chỉ nói cả hai đều bình thường, có lẽ cần thêm thời gian. Nhưng mẹ chồng tôi và em dâu cười mỉa mai, như là tôi nói dối. Tôi nói với anh: "Con cái quan trọng nhưng vợ chồng quan trọng hơn. Em không trách anh gì hết. Đi làm tối về ở với em".
Nhưng anh thay đổi rất nhiều. Anh không về nhà tôi nữa mà ở luôn nhà bố mẹ đẻ. Mỗi lần tôi về thăm, anh không thèm nhìn, không nói chuyện và cũng tránh mặt. Nhiều lúc tôi đợi anh từ sáng đến chiều, khi về anh say và nói những câu rất nặng: "Cô tưởng cô ngon lắm sao? Tôi đâu có cần cô. Tôi cũng đâu có muốn thấy mặt cô. Vì cô tôi bỏ cha bỏ mẹ, bỏ con cái nhưng được gì? Cô muốn điều gì ở tôi nữa?"
Thật sự tôi rất bất ngờ. Tôi cảm thấy mình như kẻ tội đồ. Tôi im lặng vì biết nói thêm cũng đâu có được gì nhưng lòng rối bời, hôn nhân là tự nguyện, ngày đó tôi đâu có ép buộc anh.
Về nhà tôi gọi điện, nhắn tin cho anh. Tôi không trách móc gì hết. Chỉ mong anh và tôi có thể tiếp tục. Nhưng rồi ở lần gặp nhau gần đây nhất, trước mặt bố mẹ anh, anh đã đưa đơn li hôn. Tôi khóc nhờ bố mẹ anh nói giúp một câu, nhưng hai ông bà cũng hờ hững trong chuyện này.
Đến với nhau vì tình yêu, đã vượt qua mọi ngăn cản để thành vợ chồng. Nghĩa vợ chồng cũng mặn nồng hơn ba năm. Lẽ nào với anh chỉ là một cuộc dạo chơi? Lẽ nào lòng anh thay đổi nhanh đến vậy. Tâm trạng tôi rối bời. Nỗi buồn cứ làm tràn cảm xúc. Tôi hoang mang và chẳng biết bám víu vào đâu. Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Sốc khi biết chồng có vợ, 2 con riêng ở ngoài Từ ngày lấy nhau chúng tôi đã phải xa cách nhau do công việc. Anh ấy làm kỹ sư ở Hà Nội còn tôi làm giáo viên cấp 1 ở quê nhà. 30 năm chung sống xa cách nhau, nên khi về hưu tôi mong ngày hai vợ chồng già đoàn tụ từng ngày. Ấy vậy mà đến tuổi 60 anh lại bảo...