Đau đớn nhận lấy vì lấy chồng quá vội
Chỉ vì chút bốc đồng mà vội vàng đi lấy người chồng để giờ đây tôi phải đau đớn nhận lấy những cái giá phải trả.
Tôi đến với chồng cũng là cuộc tình chóng vánh, chỉ ba tháng sau ngày quen biết, tôi đã nhận lời lấy anh. Phần vì buồn cuộc sống cô đơn, phần nữa cũng đã đến tuổi “băm” như các cụ vẫn nói. Lẽ dĩ nhiên, không phải vì hai lý do đó mà tôi chọn bừa. Khi gặp và yêu nhau, tôi cũng nhận thấy chồng tôi là người đàn ông tử tế, công việc ổn định, tuy hơi nghe lời mẹ một chút nhưng theo tôi cũng chẳng sao, đàn ông ai chẳng thế.
Chuyện tình cảm của chúng tôi gặp trục trặc một chút khi ngày anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, mẹ anh không ưng lắm vì tôi có vóc người nhỏ, quê lại ở tít tận miền Trung. Nhưng cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý.
Trước đám cưới, chúng tôi có cãi nhau vài lần, do việc tổ chức, sắp xếp khá khó khăn, mỗi gia đình lại đòi theo một kiểu, không bên nào chịu bên nào. Anh thường xuyên bực bội, cáu gắt và kêu nhà tôi ở xa, mọi người trong gia đình đi ăn hỏi, cưới xin rất vất vả. Nghe thấy thế, tôi tủi thân lắm, nhưng nghĩ cũng nên xuề xòa cho qua, dù sao cũng lấy nhau rồi, để ý những việc tiểu tiết chỉ làm tình cảm gia đình tan vỡ.
Nhưng đó không phải là suy nghĩ nhất thời của chồng tôi
Hôm đám ăn hỏi, chúng tôi tiến hành ngay lễ rước dâu. Vì quê tôi ở tận Nghệ An nên cả gia đình, họ hàng nhà chồng đã phải đi từ nửa đêm để tới được nhà gái vào buổi sáng. Khi đến, mọi người khá mệt mỏi, tôi cũng biết điều đấy. Nhưng vì quá tất bật với nhiều việc, tôi chỉ có thể hỏi han sơ qua, không chăm sóc tận tình được mẹ chồng, họ hàng nhà chồng.
Lúc này, tôi thấy chồng tôi có vẻ không ưng ý lắm, anh và mẹ anh liên tục tỏ vẻ khó chịu với những người trong gia đình tôi. Nhưng khi tôi đi trang điểm, thay trang phục thì mọi chuyện có vẻ căng thẳng hơn trước. Vì cô bé trang điểm cho tôi tới trễ giờ, lại lóng ngóng nên tới sát giờ dẫn dâu, tôi vẫn chưa trang điểm và thay váy xong. Tới khi ra xe, bị trễ hơn so với giờ về 10 phút, anh càu nhàu: “Biết thế này lấy vợ xa làm gì cho khổ?”. Mẹ chồng tôi tiếp lời: “Biết còn lao đầu vào, giờ thì sáng mắt ra chưa?”.
Lúc đó, tôi tâm trạng không được tốt, vừa cảm thấy buồn vì từ nay thành con nhà người khác, vừa ức chế vì cuộc hội thoại của mẹ chồng và chồng tôi. Tôi không nhẫn nhịn mà nói: “Nếu thế thì thôi, mẹ cưới con về làm gì?”.
Video đang HOT
“Xem vợ mày chưa về nhà đã láo với tao thế đấy?”, mẹ chồng tôi gay gắt.
Chưa nói xong dứt câu, tôi đã nhận cái tát như trời giáng từ chồng, ngay trước mặt gần 20 người họ hàng nhà anh. Chồng tôi gằn giọng: “Im ngay, cô dám nói với mẹ tôi thế à?”.
Tôi im lặng. Suốt 300 cây số tiếp sau đó, tôi khóc thầm, nước mắt cứ thế rơi. Thời điểm đó, tôi hối hận vô cùng về quyết định vội vàng của mình, tôi thấy mình bị coi thường, bị người ta coi việc cưới xin như ban ơn cho một gái già như tôi.
Chuyện chưa dừng ở đó.
Tới khi hoàn thành thủ tục cưới xin cần thiết, trong buổi tối họp gia đình, mọi người có mặt đông đủ, mẹ chồng tôi lại bới móc chuyện cũ, và chì chiết tôi là vô văn hóa, không có giáo dục.
Lúc này, một mình tôi, đơn thương độc mã giữa họ hàng nhà chồng, tôi chỉ òa khóc. Chồng tôi bắt tôi xin lỗi mẹ chồng, thậm chí, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi bà. Tôi không biết mình nên diễn tả thế nào để mọi người có thể hiểu được cảm giác lúc đó. Có thể, tôi đã sai khi ăn nói cộc lốc với mẹ chồng, vì không kiềm chế được cơn giận của chính mình, nhưng có nhất thiết, hai mẹ con họ phải hạ nhục tôi trước mặt mọi người như thế này không?
Và anh ta, người mà tôi gọi là chồng cũng đâu có yêu thương gì tôi. Anh ta không bao giờ dám làm phật ý mẹ mình một lần nào, và cũng không bao giờ dám bảo vệ tôi trước mặt gia đình anh cả.
Sau ngày cưới, tôi như sống trong địa ngục. Tôi thích ở cơ quan hơn về nhà. Tôi cố gắng đi làm thật sớm, và chiều vì bắt buộc nên phải về đúng giờ nấu cơm cho cả gia đình. Không ai nhắc lại chuyện cũ, chuyện trong ngày cưới của chúng tôi, nhưng nó ám ảnh tôi mãi.
Tới giờ, đã hơn 2 tháng, nhưng tôi vẫn không thể quên được câu chuyện ngày hôm đó. Ngày thiêng liêng nhất trong đời người con gái lại biến thành ngày khủng khiếp nhất. Liên tục những ngày qua, tôi nghĩ nhiều về việc ly dị. Tôi đắn đo mãi, liệu có nên sống với người chồng chỉ chăm chăm nghe lời mẹ như anh ta? Liệu có nên sống với người vì chiều ý mẹ mà sẵn sàng sỉ nhục người vợ mới cưới trước đông người?
Tôi thật sự muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này. Nhưng chỉ mới 2 tháng sau khi tôi cưới, liệu mọi người sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Nếu tiếp tục sống với nhau, thì cả đời này tôi có yên ổn không khi không thể nào quên cú sốc đầu tiên trong cuộc hôn nhân này?
Theo Phunuvagiadinh.vn
Trả giá đắt vì một phút yếu lòng
Ngồi thu mình trong góc tối căn phòng, tôi gặm nhấm cái giá phải trả vì một phút yếu lòng nên đã phản bội người chồng của mình.
Lúc mới ra trường, tôi là nhân viên của một công ty gia đình nhỏ. Nhưng từ ngày nhận lời yêu Quân, tôi phải chuyển đến công ty của anh làm. Sớm tối bên nhau khiến tình cảm của chúng tôi càng thêm khăng khít, chúng tôi ngày càng cảm thấy không thể sống thiếu nhau. Vậy là sau gần hai năm yêu nhau, chúng tôi đã quyết định kết hôn. Sau khi lấy chồng, tôi nghiễm nhiên từ một người đi làm thuê trở thành một bà chủ.
Công ty của chồng tôi khá lớn, chồng tôi cũng được coi là một doanh nhân thành đạt có tiếng trong tỉnh nên việc xã giao cũng là chuyện thường ngày. Công ty càng phát triển thì chồng tôi càng bận rộn, vì thế cùng sống dưới một mái nhà nhưng gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Những lúc anh đi công tác, đối tác của anh đều do tôi tiếp đãi.
Đối tác làm ăn của anh cũng đều là những con người tinh anh của xã hội nên mỗi người đều có sức hấp dẫn rất riêng. Bản thân tôi được giao lưu với họ cũng tự mình cảm thấy bản thân trở nên cao quý hơn. Cảm giác giống như một người từ tầng lớp bình dân của xã hội được bước chân vào giới thượng lưu, vừa lạ lẫm lại vừa thích thú.
Lần đó, có một vị đối tác của chồng tôi từ tỉnh khác sang bàn công chuyện. Vị đối tác này tên là Vượng, là một khách hàng lớn của công ty nên luôn được chồng tôi đón tiếp rất chu đáo. Nhưng không may hôm đó đúng ngày chồng tôi phải đi thị sát ở xa, chỉ có một mình tôi tiếp Vượng. Đây là lần thứ ba chúng tôi gặp mặt nhau, nhưng là lần đầu tiên chỉ có một mình tôi tiếp đón anh.
Vượng là một người đàn ông rất xuất sắc. Anh là một người thành đạt nhưng lại không mang dáng dấp của một thương nhân chỉ biết đến tiền. Ngược lại, nhìn anh lại giống một trí thức nho nhã, hào hoa. Nói chuyện với anh khiến trái tim đập thình thịch. Đôi mắt biết cười của anh như một đầm nước sâu không đáy, khiến tôi chìm đắm vào đó không có cách nào thoát ra được.
Buổi tối hôm đó mở tiệc chiêu đãi anh, tôi còn cố ý ăn mặc, trang điểm thật nổi bật. Dù biết mình là người đã có gia đình, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, tôi vẫn muốn trở thành người đẹp nhất trong mắt anh. Đêm hôm đó, không có chồng bên cạnh nên tôi bị mọi người chúc rượu khá nhiều. Lúc tan tiệc thì đầu óc đã trở nên mơ màng, đi đứng không vững. Vượng muốn đưa tôi về nhà, nhưng tôi không đồng ý. Anh đành thuê một phòng khách sạn để tôi nghỉ tạm. Không biết do hơi men trong người, hay do khao khát trong lòng vì xa cách chồng lâu ngày, tôi không kìm nén được bản thân. Vừa vào đến phòng, tôi đã ôm chầm lấy anh. Và chúng tôi đã có một đêm ngoài ý muốn...
Sau đêm đó, chúng tôi đều biết đó là cảm xúc nhất thời nên cả hai đều tự hiểu phải quên đi. Nhưng giấy không gói được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Dù chúng tôi đã cố che dấu nhưng chồng tôi vẫn biết được chuyện này. Anh chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh lùng rồi bỏ vào phòng đóng cửa, không muốn nói chuyện với tôi cũng không buồn liếc tôi thêm một lần.
Vài ngày sau, cả công ty đều xôn xao tin tức chồng tôi điên cuồng tán gái, cùng các cô gái khác hẹn hò ăn cơm, uống nước. Nay là cô A, mai là cô B. Chồng tôi còn thường xuyên qua đêm ở bên ngoài không muốn về nhà, đến công ty thì viện cớ công việc để tránh mặt tôi. Tin đồn về chồng mỗi ngày một nhiều, khiến tôi muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không được. Tôi tìm mọi cách để gặp chồng hỏi cho ra lẽ, thì chỉ nhận được một câu lạnh lùng của anh: " Cô tự dạy dỗ bản thân mình cho tốt đi đã!" Tôi biết rõ người sai là mình, nên cũng không dám nói thêm câu gì.
Tôi cho rằng anh chỉ tức giận nhất thời, qua một thời gian sẽ dịu xuống nên cũng mặc anh "trêu hoa ghẹo nguyệt" để trả thù tôi. Mỗi lần nghe một tin đồn mới về anh, tim tôi lại đau thắt lại, nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cố gắng làm tốt vai trò của một người vợ để bù đắp lại sai lầm.
Không ngờ anh ngày càng làm quá. Trước đây chỉ là những tin đồn hẹn hò, hay mối quan hệ không rõ ràng với các cô gái, nhưng bây giờ còn có tin anh dẫn gái đi nhà nghỉ, còn mỗi lần một cô khác nhau. Tán tỉnh cô nào cũng chỉ được vài ngày rồi lại đổi sang cô khác. Hình tượng của anh trong mắt mọi người trở thành một người đàn ông trăng hoa, xấu xa, tệ hại. Chỉ cần tôi vừa đi khuất, sau lưng sẽ có người thì thầm tỏ vẻ thương hại: "Chồng bên ngoài lăng nhăng như thế mà vẫn có thể cắn răng chịu đựng."
Tôi không chịu đựng được ngày ngày bị mọi người lôi ra làm đối tượng chỉ chỏ, bàn tán nên đề nghị ly hôn. Không ngờ chồng tôi lại thản nhiên nói: "Cô gây ra lỗi lầm, giờ lại muốn phủi tay sạch sẽ sao? Tôi không muốn ly hôn, tôi muốn cô cũng phải nếm trải cảm giác của tôi ngày đó." Nghe câu nói này của chồng, tôi chỉ có thể im lặng chảy nước mắt.
Một người bạn thân của gia đình tôi biết hết sự tình câu chuyện. Người bạn đó an ủi tôi, chồng tôi vẫn còn rất yêu tôi. Chính vì yêu nên mới tức giận, mới đau đớn và muốn làm tổn thương tôi để tôi cùng chịu đau đớn như anh. Người bạn đó khuyên tôi phải kiên trì chờ đợi, đợi anh nguôi giận sẽ quay lại bên tôi.
Tôi không sợ mất đi cuộc sống sung túc, đầy đủ này nhưng lại lo sợ mất chồng mãi mãi. Tôi vẫn mong có một ngày chúng tôi có thể trở lại như xưa. Chỉ là, trái tim tôi đã quá mệt mỏi, không biết tôi còn có thể gắng gượng trong bao lâu?
Theo Phunuvagiadinh.vn
Đừng ngoại tình nữa bố yêu nhé! Bố ơi! đừng chạy theo người con gái khác mà quên rằng mẹ con con luôn ở nhà chờ đợi bố về nhà. Lang thang trên vài trang mạng con đọc được vài câu chuyện hay và ý nghĩa về những gia đình. Tự nhiên con nghĩ về bố và về gia đình mình bố ạ. Tự nhiên trong con có một nỗi...