Đau đớn nghe chồng thú nhận một lần ‘trót lỡ’ với em vợ
Mấy tháng nay tôi luôn sông trong buôn ba, nhât la về chuyện vơ chông. Khi em gai ruôt, ngươi ma tôi thương yêu nhât, thổ lô chồng tôi chính là bố của con em thì tôi như ngươi mất hồn.
ảnh minh họa
Tôi và chồng quen nhau từ khi còn sinh viên. Chúng tôi cùng học một trường đại học và vô tình chạm mặt nhau trong một lần trường tổ chức liên hoan văn nghệ. Từ đó anh hay sang phòng ký túc xá của tôi chơi rồi giữa chúng tôi nảy sinh tình cảm.
Ít năm sau, em gái tôi cũng thi đỗ vào trường mà tôi và anh ấy đang theo học. Cả 3 chúng tôi cùng chơi với nhau khá vui. Anh ấy giúp đỡ hai chị em tôi rất nhiều trong việc học.
Ra trường được ít năm, mẹ tôi đột ngột qua đời do bệnh nặng. Mãn tang, tôi và anh quyết định kết hôn.
Sau đám cưới, vì bố hay ốm và em gái bận công việc, tôi bàn với anh về ở nhà tôi ở để tiện bề lo liệu. Anh thương tôi nên cũng đồng ý.
Do kinh tế khó khăn, tôi sinh con đầu lòng khá vất vả vì cháu thường xuyên ốm đau nên chuyện vợ chồng tôi nhạt nhẽo hẳn. Nhưng thời gian đó, có em gái tôi giúp đỡ, tôi cũng đỡ được phần nào.
Nói về em gái tôi, là một cô gái khá xinh xắn nhưng ít khi thấy em nhắc đến tên một người con trai nào. Nhiều lần bố và tôi khuyên em nên nghĩ đến chuyện tình cảm khi tuổi cũng không còn nhỏ nhưng em đều gạt đi.
Đến một ngày, trong lúc tìm đồ vật bị mất, tôi nhìn thấy que thử thai đã hiện lên 2 vạch trong thùng rác ở nhà tắm. Trong nhà chỉ có tôi và em gái nên cầm que thử tôi cứ suy nghĩ mãi. Lúc em đi làm về tôi liền vào phòng hỏi em. Sau phút bần thần, em vội quỳ sụp xuống chân tôi.
Video đang HOT
Em lí nhí: “Em biết là không giấu được. Em mong chị tha thứ cho em. Em có thai rồi”. Ban đầu tưởng em yêu đương ai đó nhưng ngại nên giấu gia đình, tôi còn động viên: “Cậu nào đấy? Có bầu thì dẫn nhau về cho chị và bố xem mặt rồi cưới. Thời nào rồi mà ăn cơm trước kẻng còn ngại”.
Nghe tôi nói, em càng khóc to, nấc lên từng hồi. Cuối cùng em nói trong nước mắt: “Chị ơi, anh rể là bố của con em”.
Tôi lăng ngươi, khi hay tin ây, nghe cô họng minh nong ran va tim như ngừng đập. Tôi noi không thanh lơi, vao phong năm khoc. Chồng tôi về và biết chuyện. Anh cúi gằm măt xuống như chơ đơi bât cư phan ưng gi cua tôi.
Anh bình thản: “Em cứ trách mắng anh đi, anh làm anh chịu. Tất cả là do anh, những lúc em đi công tác, anh đã…không thể làm chủ được mình”.
Nghe anh nói xong, tôi hét lên: “Cả hai người đã làm một việc loan luân. Tại sao anh lại phản bội tôi? Tôi đã làm gì sai?”.
Nhưng ngay sau la nhưng chuôi ngay dai buôn vô han, tôi thây minh co lôi vơi mẹ cha, thây minh sao bac phân. Rồi tôi như ngươi bênh săp chêt, không ăn, không ngu, toc tôi rung qua nhiêu. Tôi co y nghi chia tay vơi anh ây rât nhiêu lân nhưng nhin đên con thơ phai xa cha, tôi không câm long.
Còn em gái tôi, sau đó vì quá xấu hổ, không muốn bố tôi biết chuyện, em đã dấu tất cả mọi người để đi phá thai và chuyển đi vào TP.HCM để sinh sống. Còn chồng tôi, anh vẫn lầm lũi sống mà không dám bày tỏ bất cứ ý kiến gì.
Thời gian sau, tôi vẫn liên tục giày vò, mắng nhiếc anh. Đã có lúc tôi thấy mắt anh ngấn nước nhưng cũng không vì điều đó mà bỏ qua tất cả lỗi lầm của anh. Hiện tôi vẫn sống với anh, với con nhưng nghĩ đến đứa trẻ vô tội ấy tôi lại vô cùng bế tắc. Tôi có nên quên đi tất cả để làm lại từ đầu hay vẫn duy trì cuộc sống này để đến một ngày nào đó cũng đường ai nấy đi?
Theo Phununews
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi choáng nặng khi nghe chồng thủ thỉ trong nhà vệ sinh: "Đợi anh đưa nó vào viện tâm thần rồi em sẽ có tất cả"
Nửa đêm cơn đau đầu lại ập đến, tôi tỉnh dậy định chạy ra nhà bếp lấy nước để uống thuốc thì không thấy chồng đâu cả. Thấy đèn nhà vệ sinh bật sáng, tôi định vào gọi anh thì nghe tiếng thì thầm: "Đợi anh đưa nó vào viện tâm thần rồi em sẽ có tất cả".
Người ta bảo phụ nữ lấy chồng giống như đánh bạc, tôi thấy cũng chẳng sai chút nào. Bạn bè tôi toàn những người yêu nhau lâu năm, cứ tưởng là tri kỷ của nhau nhưng rồi đến khi về sống với nhau được 1 hoặc 2 năm lại chia tay. Phần lớn, chồng của bạn tôi đều có bồ ở bên ngoài rồi về nhà ruồng rẫy vợ.
Tôi thì may mắn hơn một tí, chồng tôi không phải tuýp người lãng mạn nhưng anh lại rất chu đáo với vợ con. Khi nào về nhà, anh cũng chuẩn bị cơm nước cho vợ con. Tôi điều hành công ty riêng do bố tôi để lại nên rất bận rộn, chồng tôi thì làm nhân viên kinh doanh cho một công ty lớn, mấy lần tôi cũng định bảo chồng về làm cùng rồi hai vợ chồng cùng nhau quản lý công ty luôn nhưng bố tôi luôn bảo rằng: "Con không được trao hết cho chồng, cái gì bố để lại cho con thì cứ giữ cho riêng mình, đừng tự đẩy mình vào chỗ chết".
(Ảnh minh họa)
Có mấy lần tôi cũng ướm thử với chồng, tôi bảo với anh ấy rằng có khi anh ấy nên bỏ việc về làm với tôi nhưng chồng tôi xua tay phản đối ngay tắp lự. Anh không muốn về làm chung với vợ rồi suốt ngày vợ chồng nhìn mặt nhau, anh bảo rằng gì chứ vợ chồng làm với nhau cũng nảy sinh va chạm.
Thấy thế tôi càng yên tâm, ít ra thì chồng tôi cũng không thuộc dạng đào mỏ. Chúng tôi chi tiêu rất hợp lý và sòng phẳng, nghĩa là cả hai đều có nghĩa vụ góp tiền để sinh hoạt hằng ngày cũng như nuôi con, dù lương tôi nhiều hơn lương chồng. Anh cũng chưa bao giờ mượn tiền tôi hay hỏi tôi về lương lậu. Chồng tôi chỉ nói về chiến lược kinh doanh và đôi khi giúp tôi giải quyết mấy vấn đề đau đầu mà thôi.
Dạo này không hiểu sao tôi cứ thấy đau đầu kinh khủng. Uống thuốc giảm đau cũng không đỡ chút nào. Chồng tôi lo lắm, cứ bảo tôi đi khám thử xem thế nào nhưng tôi ngại, công việc thì nhiều, với lại tôi nghĩ chắc chỉ do tôi stress quá nhiều nên mới vậy thôi chứ không có gì đáng lo.
Nhưng rồi cơn đau ngày một nhiều, tôi không thể làm được việc gì khác. Chồng tôi lo lắm, ngày đêm túc trực rồi nấu đồ ăn cho tôi rất chu đáo. Tôi cảm phục anh vô cùng, dù sao thì những lúc đau ốm thế này tôi mới hiểu được tấm lòng của chồng.
Thế mà bệnh tình tôi càng ngày càng nặng, tôi phải đi bệnh viện. Hôm đó đi khám xong về tôi thất thần lắm, bác sỹ bảo hệ thần kinh của tôi bị tổn thương cộng với việc tôi làm việc quá nhiều nên càng stress. Tôi phải nghỉ việc, giao hết lại cho chồng tôi xử lý rồi ở nhà.
Chồng tôi ngày lên công ty, tối về nấu cơm, phục vụ tôi từng li từng tí. Nhiều khi nhìn anh lụi cụi trong bếp, tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Dù sao thì tôi cũng đã có được một người đàn ông rất đáng tin cậy.
(Ảnh minh họa)
Tối hôm đó tôi không uống thuốc giảm đau. Nửa đêm cơn đau đầu lại ập đến, tôi tỉnh dậy định chạy ra nhà bếp lấy nước để uống thuốc thì không thấy chồng đâu cả. Thấy đèn nhà vệ sinh bật sáng, tôi định vào gọi anh thì nghe tiếng thì thầm: "Đợi anh đưa nó vào viện tâm thần rồi em sẽ có tất cả".
Tôi không biết chồng đang nói về ai bèn ghé sát tai lắng nghe. Ai ngờ cuộc điện thoại của anh đã khiến tôi choáng nặng:
- À, con vợ anh nó ngốc lắm, nó cứ nghĩ nó đau đầu là do stress chứ không phải do loại thuốc mà em đưa cho anh. Anh chịu đựng nó thế cũng lâu lắm rồi. Sắp tới khi nó bị điên, anh sẽ đưa nó vào viện tâm thần, vào đó rồi thì hết đường ra. Khi đó chúng ta sẽ không phải lén lút nữa, anh cũng sẽ nắm được công ty, em cố gắng đợi nhé cưng.
(Ảnh minh họa)
Tôi choáng váng. Tôi nhớ lại những lần chồng ân cần bưng vào cho mình khi thì tô gà hầm, khi thì bát canh xương, chè hạt sen. Chắc chắn những bát thức ăn đó đã được anh pha thuốc để hại tôi.
Cũng may nhờ lần thức dậy lúc nửa đêm mà tôi đã phát hiện ra bộ mặt thật của ông chồng tử tế. Sau đêm đó, tôi đã tìm ngay một bác sỹ chuyên về thần kinh và điều trị, tôi cũng đuổi thẳng cổ ông chồng gian manh ra khỏi nhà và cấm tiệt anh ta bén mảng đến công ty của tôi. Hiện tại, tôi đã ly hôn và sống cùng con gái, còn chồng tôi, nghe nói sau khi bị tôi bỏ thì cô bồ kia cũng chạy theo người khác, bỏ anh ta bơ vơ một mình.
Theo Một Thế Giới
Mỗi 3h sáng, em vợ "lén" vào phòng ngủ của hai vợ chồng và sự thật hé lộ... Trong cuộc sống này có rất nhiều thứ tình cảm mà đôi lúc chúng ta ngộ nhận là tình yêu. Những chấp niệm theo thời gian, sự ỷ lại và dựa dẫm với đối phương đều là thứ khiến tình cảm thêm mơ hồ, lòng người thêm hoang mang... Vợ tôi là một cô gái tài giỏi, xinh đẹp và rất biết làm...