Đau đớn lúc người yêu chia tay trước ngày cưới
Anh là người Sài thành gốc, còn tôi từ một cô bé tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên Sài Gòn học đại học đã tình cờ gặp gỡ và quen anh.
ảnh minh họa
Yêu nhau được 4 năm thì chúng tôi xác định chuyện cưới xin khi cả hai đứa đều đã có công ăn việc làm ổn định.
Trước khi quen tôi, anh đã từng khổ sở khi theo đuổi một “bóng hồng” trong trường, tôi đã vô tình biết được chuyện này qua một người bạn thân của anh. Mỗi lần tôi nhắc đến cô ấy, anh đều tránh né và chẳng bao giờ kể cho tôi biết.
Video đang HOT
Chính sự im lặng của anh khiến tôi lúc nào cũng bứt rứt không yên, tôi không đủ tự tin để hỏi anh rằng: “giữa em và cô ấy, anh yêu ai hơn?”. Tôi thật sự sợ hãi nếu có một ngày, cô gái ấy bỗng dưng quay lại và tìm đến anh.
Vì muốn cuộc hôn nhân của chúng tôi không bị đứt gánh giữa chừng, tôi đã can đảm bày tỏ suy nghĩ của mình và dò hỏi anh về cô ấy. Nhưng lần nào cũng thế, anh nhất quyết lảng tránh và nói với tôi rằng, mọi việc đã là quá khứ rồi, không nên nhắc lại nữa.
Tôi buồn lắm, đã sắp là vợ chồng của nhau nhưng anh vẫn giữ khư khư quá khứ với tôi. Tôi không dám chắc tình yêu anh dành cho tôi là tất cả bởi, nhiều lúc nhắc đến cô ấy, ánh mắt anh lại hiện lên nỗi buồn xa xăm…
Và trước ngày cưới một tuần, vào một buổi tối mùa đông giá buốt, anh đã hẹn gặp tôi nói chuyện. Khi vừa bước chân ra cổng thì tôi thật sự ngỡ ngàng với hình ảnh mệt mỏi của anh. Bất giác, anh quỳ gối dưới chân tôi như gục ngã…
Khi tôi hỏi anh có chuyện gì thì anh liên tục nói lời xin lỗi và mong tôi tha thứ… Rồi anh cũng thú nhận, người cũ của anh đã quay lại và cô ấy nhận ra tình yêu thực sự của đời mình là anh… và hai người họ không thể sống thiếu nhau.
Phút chốc tôi như lặng người đi, tôi không biết nói gì với anh cả. Tôi không dám tin rằng, một tiệc cưới long trọng và cuộc sống hạnh phúc sẽ không bao giờ tồn tại giữa tôi và anh.
Gia đình tôi đã vui mừng thế nào khi tôi cưới được một người chồng tốt bụng, con nhà gia giáo. Nhưng bỗng chốc tất cả đổ vỡ chỉ với một lời “xin lỗi” từ anh. Bố mẹ tôi cũng đã chuẩn bị mọi thứ, từ thiệp cưới, khách mời, của hồi môn… và chỉ chờ đợi ngày con gái mặc áo cô dâu về nhà chồng.
Tôi đau đớn, không dám đối diện với sự thật ấy… Cho đến khi nhìn thấy anh cúi chào, xin lỗi bố mẹ tôi trong nước mắt thì tôi mới dám tin, giữa chúng tôi đã trở thành hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau được nữa…
Theo KhamPha
Đơn giản thôi mà...
"Lớn đầu rồi mà chuyện gì cũng chạy về méc mẹ là sao? Hãy tập giải quyết chuyện của mình vì mẹ chẳng sống đời để mà lo lắng mãi cho con...". Câu nói của ba nửa như trách móc nửa như khuyên răn khiến em bỗng thấy buồn. Mẹ đang bệnh, thế mà em cứ mang chuyện giận hờn của tụi mình ra khóc kể...
Mà nghĩ cho kỹ thì có chuyện gì đâu! Vợ chồng cãi nhau chỉ vì anh thích ăn cá kho, còn em thì thích chiên giòn. Mâm cơm dọn lên, nói qua, nói lại riết rồi quy thành quan điểm, nhận thức, thế là giận hờn, bỏ cơm, chạy về nhà mẹ. Những lần trước, mẹ nghe rồi tỉ tê khuyên giải. Em biết mình đúng chỗ nào, sai chỗ nào, phải hóa giải ra sao... Cứ như vậy mà em không chịu lớn lên cùng với cuộc hôn nhân của mình.
Lấy chồng 2 năm nhưng chưa bao giờ em có cảm giác mình là một bà chủ trong gia đình. Thậm chí, em chẳng nghĩ đến chuyện phải sinh con vì sợ phải bầu bì, mang nặng đẻ đau rồi xấu xí. Em nghĩ lấy chồng cũng giống như ăn cơm, uống nước. Nghĩa là đến một độ tuổi nào đó thì phải lấy chồng. Chính vì vậy mà em không hình dung được những vấn đề phức tạp của hôn nhân khi hai con người phải sống cùng nhau, phải ngày ngày chứng kiến và chấp nhận những sự khác biệt.
Đôi lúc em tự hỏi tại sao khi yêu nhau, em chẳng nhận ra anh có những tật xấu rất khó chấp nhận? Còn anh cũng không thấy em có những điều khó ưa đến đáng ghét? Chúng mình chẳng kịp nhìn thấy rõ nhau thì đã đòi cưới xin, chồng vợ. Phải chi được làm lại từ đầu, em sẽ chờ thêm vài năm nữa để mình thật sự trưởng thành, thật sự sẵn sàng cho một cuộc sống "độc lập, tự do"...
Nói gì thì nói, từ giây phút này, em sẽ "tự giải quyết" những vấn đề giữa chúng ta, sẽ bắt đầu suy nghĩ "từ chính tổ ấm" của mình. Đơn giản thôi mà, từ nay, trên mâm cơm sẽ có cả cá kho và cá chiên giòn. Thế là ổn chứ gì, phải không chồng?
Theo VNE
Có cái gọi là "cung cô độc", "tướng ế chồng"? Trước đây tôi không tin vào tướng số nhưng nay thì đã nhìn nhận lại từ kinh nghiệm của chính bản thân. Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi, ngoại hình khá, nếu không nói là cũng khá xinh đẹp. Thế nhưng đến giờ tôi vẫn "phòng không chiếc bóng". Tết vừa rồi, tôi đi xem bói, thầy phán rằng, tôi cao số,...