Đau đớn kiếp đàn bà bị tàn tật, phải thuê ô sin ngủ với chồng
Những tiếng động tuy rất khẽ phát ra từ căn phòng vốn trước đây là nơi hạnh phúc nhất của vợ chồng tôi như ngàn mũi dao đâm vào tim người đàn bà 45 tuổi.
Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, tôi gục xuống ghế sofa vật vã đau đớn, vừa dày vò, ân hận vừa thấy khinh bỉ chính bản thân mình và khinh cả người chồng bấy lâu tôi yêu quí.
Những tiếng động tuy rất khẽ phát ra từ căn phòng vốn trước đây là nơi hạnh phúc nhất của vợ chồng tôi như ngàn mũi dao đâm vào tim người đàn bà 45 tuổi.
Giờ đây, ngay chính căn phòng ghi dấu bao kỉ niệm mặn nồng của vợ chồng tôi đã biến thành nơi hoan lạc cho chồng và người đàn bà khác. Một mình nằm trên chiếc ghế ở phòng khách, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tôi lấy Hải nhờ sự mai mối của hai bên gia đình. Theo chồng vào Nam khi tôi vừa học hết cấp 3. Tôi tự nguyện ở nhà sinh con, làm nội trợ. Mới đó mà đã hơn 25 năm làm vợ, làm mẹ.
Thời gian trôi đi thật nhanh, tôi đã bước sang tuổi tứ tuần, đầu cũng đã có vài sợi tóc điểm bạc. Tuổi thanh xuân, sức khỏe, nhan sắc đã hi sinh tất cả cho chồng và hai đứa con. Thành quả mà tôi nhận được là 2 đứa con đang du học tại Anh, chồng là sếp lớn của một công ty ăn nên làm ra.
Thế nhưng, hạnh phúc có mấy ai được hưởng tròn đầy. Một hôm do vội vàng mang tập hồ sơ ra xe cho chồng tôi bị trượt ngã cầu thang và di chứng để lại là phải gắn phần đời còn lại trên chiếc xe lăn.
Hải là người đàn ông có tài nhưng gia trưởng, độc đoán, ích kỉ và cầu toàn. Từ khi tôi đổ bệnh nặng, Hải thay tính đổi nết, hay cáu gắt vô cớ. Trong “chuyện ấy” anh vẫn rất sung sức nhưng giờ đây tôi muốn cũng không đủ sức chiều chồng nên anh càng trở nên khó tính.
Tuy không nói thẳng ra nhưng chừng đó năm gắn bó với chồng tôi đủ sức hiểu những gì anh đang nghĩ. Là một người đàn ông khá kĩ tính nên việc ra ngoài “bóc bánh trả tiền” thì chắc chắn anh không muốn. Giữ cương vị cao nên anh luôn giữ gìn thể diện. Có lẽ vì thế mà nỗi bức bối trong anh lại lớn dần theo từng ngày.
Vì sức khỏe yếu nên việc nhà tôi phải thuê người làm theo giờ vì Hải không muốn có người lạ ở trong nhà. Một hôm, nhìn cô bé giúp việc đẫy đà đang cúi xuống lau nhà để lộ bộ ngực mơn mởn chợt tôi nảy ra một ý định điên rồ.
Tôi đã dùng mọi lí lẽ để Hải đồng ý cho cô giúp việc ở lại nhà và trả cho cô ta một mức lương khá cao. Tôi sẽ chu cấp mỗi tháng cho ô sin trẻ 5 triệu và nhiệm vụ chính là “chiều” Hải những lúc anh có “nhu cầu”.
Sau một thời gian chồng tôi dần quen với sự có mặt của Hồng – cô bé giúp việc thì tôi mới nói ý định của mình. Lúc đầu Hải phản đối và kiên quyết không làm theo lời vợ nhưng tôi hứa việc đó chỉ có tôi, ô sin và anh biết nên anh không phải nghĩ ngợi gì nhiều.
Video đang HOT
Đêm đầu tiên tôi đã chủ động mua cho ô sin một chiếc áo ngủ khêu gợi. Tôi mất cả buổi chiều bày vẽ để “chiều” Hải thật chu đáo. Hải thích tư thế gì, ân ái như thế nào tôi đều phải hướng dẫn thật tỉ mỉ.
Là một cô gái mới lớn nhưng khá nhạy bén, nhanh ý nên Hồng không mấy khó khăn trong việc lĩnh hội ý của bà chủ. Tôi còn chuẩn bị cho chồng nhữngmón ăn bổ “chuyện ấy” và cả thứ rượu “ông uống bà khen”. Tất cả sự dàn xếp của tôi Hải đều biết nhưng anh cố làm lơ và ậm ừ nghe theo.
Đêm đầu tiên của chồng với cô giúp việc diễn ra khá thuận lợi. Sáng mai ra khi tôi quá mệt ngủ quên trên ghế thì Hồng lay tôi dậy. Hải đã đi làm từ sáng sớm. Hồng thật thà vừa cười vừa kể chuyện đêm qua cho tôi nghe.
Hồng bảo: “Chú nhà cô lớn tuổi mà khỏe như trai tân ý. Một đêm mà chú ấy làm mấy hiệp vẫn chưa chán. Sáng nay trước khi đi làm chú ấy còn đòi nhưng cháu kêu mệt hẹn tối về cô ạ. Cô nhớ phải trả thêm tiền cho cháu đấy”.
Tôi muốn khóc, muốn gào thét nhưng không thể.
Tôi muốn khóc, muốn gào thét nhưng không thể. Là do tôi muốn thế, là do tôi thuê Hồng và trả tiền cho Hồng làm chuyện ấy cơ mà.
Tối hôm ấy Hải về nhà sớm hơn thường lệ, anh yêu đời và tỏ ra rất vui vẻ. Anh ăn khá nhanh, tắm xong còn không quên xức nước hoa thơm lừng và nhanh chóng vào phòng đợi Hồng mà không hề để ý vợ đang giả vờ bình thản ngồi xem ti vi nhưng tim đau như cắt.
Đêm thứ hai, thứ ba và mọi chuyện cứ liên tiếp diễn ra trước mặt khiến tôi gầy rộc, mặt hốc hác. Hải chẳng mấy bận tâm đến vợ, về nhà chỉ hỏi vài câu xã giao rồi lại nháy mắt rủ Hồng vào phòng hú hí.
Chồng tôi vui vẻ bên ô sin.
Từ cô bé thật thà, Hồng ngày càng dạn dĩ hơn rất nhiều. Không biết Hải đã hứa hẹn gì với ô sin mà có lần Hồng đã nói với tôi rằng “Cháu sẽ không về quê lấy chồng, sẽ ở lại với cô chú mãi mãi”. Hồng cũng ngày càng tỏ thái độ ương bướng và xem tôi không ra gì. Hồng ngày càng ma mãnh và rất biết cách “xát muối” vào vết thương của người đàn bà tàn tật là tôi.
Hồng ngày thêm xinh đẹp, béo tốt thì tôi lại tàn tạ, héo úa. Mỗi lần hai con ở xa gọi điện về tôi vẫn cố vui vẻ và không hé lộ bất cứ điều gì
Đã có nhiều đêm tôi muốn kết thúc mọi chuyện. Tôi muốn tìm đến cái chết để quên hết những muộn phiền, để không phải chứng kiến cảnh chồng lên giường với người đàn bà khác. Nhưng tôi không đủ can đảm, tôi sợ hai đứa trẻ sẽ thiệt thòi khi mất mẹ. Tôi sợ chúng phải sống với gì ghẻ. Giờ đây tuy danh phận của tôi cũng chẳng còn gì nhưng theo pháp luật tôi vẫn là vợ của Hải, vẫn là chủ của ngôi nhà này.
Tôi cũng nghĩ đến việc đuổi Hồng ra khỏi nhà và cho cô ta một khoản tiền gọi là bù đắp những gì đã mất nhưng Hải có vẻ không đồng ý. Anh ngày càng mê mẩn Hồng. Hễ cô ta xin về quê vài ngày là anh khó chịu, giận cá chém thớt.
Tôi phải làm sao để giữ được tổ ấm cho các con, để chuộc lỗi tày trời mà tôi đã tự gây ra?
Theo Megafun
Đau thương kiếp phụ nữ cắn răng dắt osin vào ngủ với chồng
Chị giúp việc thì mặc đầm ngủ của tôi, xức nước hoa của tôi, nằm trên giường của tôi và rên rỉ những âm thanh nhục dục đầy khoái cảm với chồng tôi. Còn tôi từ lúc đẩy chị giúp việc lại bên chồng, ra ngoài cửa, tôi ngồi bệt xuống và chỉ biết cắn chặt áo khóc lả đi.
Tôi và chồng yêu nhau sâu đậm mới tiến tới hôn nhân. Chúng tôi rất lạc quan về tương lai và mong mỏi xây đắp mái ấm hạnh phúc vẹn tròn. Sự đời không được như người mong, dù tình cảm vợ chồng luôn tốt đẹp, yêu thương trân trọng nhau, nhưng cửa nhà lạnh lẽo vì đã gần 6 năm rồi, dù không kế hoạch gì nhưng tôi vẫn không có tin vui. Nguyên nhân cũng chỉ vì tôi bị bệnh phụ khoa khá nghiêm trọng. Và điều này nó ảnh hưởng rất nhiều tới quá trình thụ thai của tôi.
Mỗi lần phải đến bệnh viện phụ sản với tôi như một sự tra tấn cả thể xác và tâm hồn. Chưa khi nào tôi rời khỏi nơi ấy mà mắt không đỏ hoe. Tôi khóc vì lo lắng, vì tự ti, tủi nhục và ganh tị xé lòng trước các chị em đang mang trong người thai nhi nhỏ bé ẩn giấu trong chiếc bụng tròn căng hạnh phúc.
Chồng tôi là một người đàn ông rất yêu vợ. Sau 3 năm hiếm muộn không rõ nguyên nhân, chúng tôi bắt đầu dắt díu nhau đi khám. Và biết được nguyên nhân do bị bệnh phụ khoa từ vợ, anh không một lời nào trách vợ. Thậm chí, anh luôn động viên tôi uống thuốc thang đều đặn và khám tái để bảo vệ sức khỏe bản thân, tạo tiền đề cho tin vui có con sau này của 2 vợ chồng.
Tôi nghĩ đến chuyện nhờ osin giúp chồng tôi có con
Chính vì anh cứ đối tốt với tôi như vậy nên tôi càng thêm áy náy về bệnh tình của mình. Nhiều khi tôi có cảm giác như mình là một nhân viên năng lực quá kém, kéo lê cả bộ máy công ty đình trệ vậy. Trong khi đó, gia đình chồng tôi vốn là một công ty gia đình có quy mô khá lớn. Vì thế tôi biết chồng và nhà chồng rất coi trọng chuyện sinh con nối dõi kế thừa cơ nghiệp. Bởi thế, chồng đối xử như vậy, cảm giác tội lỗi và áp lực trong tôi ngày càng gia tăng.
Mỗi khi bên nhà chồng có người đến báo tin ai đó trong họ hàng vừa cấn thai, hay có đứa trẻ nào ra đời, mẹ chồng đều sang nhà thẳng thừng chẹp miệng với tôi rằng: "Phụ nữ mà không có con thì chẳng khác gì người giúp việc trong nhà cả". Nhiều khi, khó ở trong người, bà còn nói đông nói tây không biết thời trẻ tôi có phải hạng con gái ăn chơi sa đọa không. Hoặc nhiều lúc bà nghi ngờ tôi đã uống thuốc tránh thai quá nhiều hay quan hệ bừa bãi mà giờ mãi vẫn không có tin vui. Bị hỏi xiên xẹo hoặc hỏi thẳng như thế, tôi cảm thấy nhục nhã và dày vò lắm!
Bản thân chồng tôi là người nghĩ thoáng, lại có tư tưởng tiến bộ nên anh không coi trọng chuyện nối nghiệp. Thấy mẹ anh sốt ruột như vậy, anh vẫn hay an ủi vợ rằng: "Vợ chồng mình không có con thì sau này con chị hai nối nghiệp công ty. Cháu chắt cũng là người nhà, cũng cùng huyết thống cả thôi". Chính vì thế, nhiều lần, nghĩ mọi chuyện không thể đơn giản như vậy nên tôi từng bàn với chồng chuyện xin con nuôi. Anh thì chưa muốn như vậy còn mẹ chồng làm căng lên và nhất quyết không đồng ý.
Mẹ anh những lúc đó lại đến nhà đay nghiến tôi rằng: "Cứ tiếp tục thuốc men chạy chữa đi. Anh chị định để cơ nghiệp này về sau cho một đứa không cùng dòng máu thừa kế à. Anh chị có biết suy nghĩ không vậy?". Thật ra, không phải đến lúc mẹ chồng nói thẳng mặt như vậy tôi mới nghĩ thế. Mà ngay cả bản thân tôi, cũng không hoàn toàn tán thành ý kiến nhận con nuôi. Sau nhiều ngày nghĩ ngợi vì ám ảnh với những lời nhiếc móc của mẹ chồng, tôi đã lập ra một kế hoạch. Kế hoạch này chỉ có tôi và chị giúp việc trong nhà tôi biết. Chồng tôi tuy là nhân vật chính của kế hoạch này nhưng lại không hề biết chút gì về kế hoạch đặc biệt này.
Chẳng là, do ban ngày cả vợ chồng đều đã đi làn nên mọi việc ở nhà tôi nhờ cậy vào cả giúp việc. Hơn nữa, giúp việc của gia đình tôi cũng là một người chị họ xa dưới quê của tôi. Chị năm nay 36 tuổi nhưng tính tình hiền hậu và không chồng con. Chị đã ở với vợ chồng tôi từ hai năm nay, tính tình chị thế nào tôi hiểu rất rõ.
Tôi đã bàn bạc với chị, kể rõ sự tình của tôi và mong chị vì tình nghĩa hãy giúp tôi ngủ với chồng tôi để mau có một đứa trẻ bế ẵm. Bù lại, tôi sẽ gửi chị một khoản tiền đủ lớn để sau đó chị có thể về quê mua mảnh đất nhỏ, bán hàng mưu sinh đến tận cuối đời.
Tôi biết đây là một yêu cầu điên rồ, nhưng nếu mọi người không ở hoàn cảnh của tôi, sẽ không thể nào hiểu được cái bước đường cùng của một phụ nữ hiếm muộn nhưng khát khao mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho người đàn ông của mình. Tất nhiên, chị giúp việc không đồng ý. Song vì tôi cứ quỳ lạy, khóc lóc van xin chị 2 hôm liền, cuối cùng chị đã mủi lòng.
Sau khi chị giúp việc nhận lời, tôi bắt đầu tiến hành kế hoạch ngay tối đó. Đi làm về, là tôi lao vào dọn rượu và món nhắm ngon để chuốc chồng say. Tôi cố tình kích thích anh để anh nổi hứng rồi cầm tay anh, dắt vào phòng ngủ. Kế đến, tôi còn cầm tay chính ô sin nhà mình, đưa lên giường với anh rồi lẳng lặng ra ngoài đóng cửa để 2 người "vui vẻ".
Ở bên ngoài, tôi vừa buồn vừa đau lòng lại vừa háo hức chờ mong. Chị giúp việc thì mặc đầm ngủ của tôi, xức nước hoa của tôi, nằm trên giường của tôi và rên rỉ những âm thanh nhục dục đầy khoái cảm với chồng tôi. Còn tôi từ lúc đẩy chị giúp việc lại bên chồng, ra ngoài cửa, tôi ngồi bệt xuống và chỉ biết cắn chặt áo khóc lả đi.
Cứ sau mỗi lần "chinh chiến" với chồng tôi xong, chị giúp việc sẽ bước ra ngay để tôi vào nằm tiếp bên cạnh chồng nhằm "dàn cảnh" để anh không mảy may nghi ngờ nếu có tỉnh giấc. Hoặc sáng ra ngủ dậy thấy tôi nằm cạnh, anh vẫn nghĩ rằng đã ân ái với vợ.
Đã 2 lần như thế, tôi phải tự mình tạo điều kiện cho giúp việc gần gũi với chồng mình. Lần nào tôi cũng thấy đau đớn khủng khiếp. Khi nằm bên chồng, biết rất rõ anh vừa sung mãn với một người phụ nữ khác không phải là tôi, lại ngay tại vị trí tôi đang nằm, tôi thấy ghê tởm anh, ghê tởm bản thân mình.
Anh thật sự đã thăng hoa như vậy trong cơn say khi lên giường với giúp việc nhà chúng tôi
Ám ảnh hơn với tôi còn là những tối tôi không "dàn dựng", không chuốc anh say, không cầm tay chỉ lối giúp việc lên giường với anh, là y như rằng chồng tôi cũng thủ thỉ đòi gần gũi vì anh bảo muốn có lại cảm giác lên đỉnh tuyệt vời như đêm trước. Tôi bàng hoàng, anh thật sự đã thăng hoa như vậy trong cơn say khi lên giường với giúp việc nhà chúng tôi sao?
Hiện tại, sau 2 lần gần gũi với chồng tôi, chị giúp việc vẫn chưa cấn thai. Trong khi trái tim tôi vừa đau đớn vừa ẩn chứa bao mâu thuẫn. Tôi đang tự hỏi, liệu tôi có nên tiếp tục kế hoạch "đúc con" cho chồng khi mọi chuyện đã đến nước này rồi không? Nếu mai này biết được chuyện tày trời này, anh có tha thứ cho người vợ khát con này không?
Theo Trí Thức Trẻ
Không nghe lời cha, tôi sớm thành mẹ đơn thân, tàn tật Giá như ngày xưa tôi biết nghe lời bố mẹ, tôi nghiêm túc hơn trong cuộc sống thì giờ đây, cuộc sống của tôi đã không đau đớn thế này. Tới giờ, niềm an ủi lớn nhất của tôi là được ở cạnh bố mẹ và con trai tôi, những người sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi, hay phản bội tôi cả. Tôi...