Đau đớn khi vợ đẹp như tiên, còn bồ của chồng xấu ma chê quỷ hờn
Ngày chị nói chia vay với chồng, ai cũng không tin. Vì chị quá đẹp.
Một người đẹp, sang trọng, công việc tốt, thu nhập ổn như chị, có biết bao đàn ông cần, sao người đó lại bỏ chị được. Huống hồ, họ mới cưới nhau?
Chị từng là niềm mơ ước của biết bao trai làng. Lên tỉnh, chị có công việc tốt, lại càng xinh đẹp nên đàn ông bình thường không còn dám theo đuổi chị nữa. Chị đi lấy chồng, ai cũng tiếc. Nhưng cũng mừng thay vì người đàn ông đó của chị nghe đâu cũng là người có công việc tốt. Chỉ là, họ luôn nghĩ, chị sẽ lấy đại gia, lấy người giàu kếch xù, thật không ngờ, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, có khi còn không thể so sánh được với những người bên cạnh chị trước đây.
Thì đàn bà, lấy ai là chuyện của họ, nhất là những người nặng tình. Nhưng người ở quê lại luôn nghĩ, chị phải lấy một người có xe hơi, nhà lầu, con nhà cao quý.
Chị hết lòng vì chồng bởi chị yêu anh. Người phụ nữ có tài, có tiền, xinh đẹp đâu phải chỉ lấy người giàu có mới hạnh phúc. Chị quyết định chọn anh nên không quan tâm người khác nói sao. Cứ như thế, chị làm một người vợ đảm, dâu hiền và hết lòng vì chồng vì con.
Đàn ông như anh, chị không cần. Chị tự thấy, bao năm nay mình không làm gì có lỗi với anh. Chị không bao giờ khinh bỉ hay coi thường anh, cũng chưa từng vỗ ngực vì mình giỏi hơn chồng. (Ảnh minh họa)
Chị không hiểu, anh cần gì, thích gì, hay tại chị công việc tốt, tại chị xinh đẹp, có tiền nên anh sinh hư, nên anh cảm thấy hổ thẹn với vợ? Đàn ông giỏi không sao, đàn ông thua kém vợ sẽ sinh nhiều chuyện.
Có lẽ vì chị giỏi nên anh tự tin, chán nản, không bằng lòng với cuộc sống. Gia đình, bạn bè, tất cả mọi người để nghĩ, tại sao anh lại có thể lấy được một cô vợ xinh như thế, công việc tốt như thế. Họ vốn hoài nghi tất cả, càng không tin vào tình yêu chân thành chị dành cho anh. Sự hoài nghi ấy dần lan chuyển sang anh, khiến chính anh cũng nghi ngờ tình yêu của chị.
Rồi anh sinh ngoại tình. Lẽ ra, có vợ đẹp, con ngoan, vợ giỏi càng tốt, nhưng anh không bằng lòng và đã sa ngã vào con đường tội lỗi, làm tổn thương chị. Chỉ có điều, anh kiếm cho mình một cô bồ xấu ma chê quỷ hờn. Đến khi chị đối mặt với người đàn bà đó, chị cũng không dám tin, tại sao anh lại có lựa chọn này.
Video đang HOT
Giá như đó là một cô gái xinh đẹp, trẻ trung hơn chị, giá như cô ta lẳng lơ, bốc lửa thì đã khác. Đằng này, xấu là một chuyện, người thì thấp, chẳng có gì cuốn hút. Chị cũng biết được, công việc của cô ta cũng chẳng có gì, mới là sinh viên ra trường, nay đây mai đó, lương ba cọc ba đồng.
Tại sao anh chọn cô ta, vì anh cảm thấy ở bên người con gái đó, anh được thể hiện mình, anh được tự tin là chính mình rồi được bộc lộ bản thân? Ở bên vợ, anh thấy mình thua kém nên không dám &’đao to búa lớn’? Là vì anh không chấp nhận sự thật vợ giỏi hơn mình nên đi kiếm tìm người con gái khác chẳng có gì trong tay cho anh dễ điều khiển? Hay vì anh thật lòng yêu người đó? Hay tại anh muốn cho chị thấy, chị xinh đẹp đây, tài giỏi đây nhưng không phải là tình yêu duy nhất của anh. Anh thích những cô gái xấu xí, không tài giỏi hơn là chị?
Đàn ông như anh, chị không cần. Chị tự thấy, bao năm nay mình không làm gì có lỗi với anh. Chị không bao giờ khinh bỉ hay coi thường anh, cũng chưa từng vỗ ngực vì mình giỏi hơn chồng. Mấy năm làm dâu, chị chu toàn nhà chồng, lo lắng cho gia đình anh mọi việc, cũng chưa từng lấn át anh, không tôn trọng anh. Chị luôn coi trọng anh và coi anh đúng là trụ cột trong gia đình. Chỉ có anh là coi thường chị, rồi anh đi ngoại tình khiến chị bị tổn thương ghê gớm.
Nghĩ cũng tài, đàn ông không giỏi hơn vợ nhưng lại không biết tu chí đi làm ăn, kiếm tiền cho bằng vợ, hơn vợ mà lại đi ngoại tình cho vợ biết mặt. (Ảnh minh họa)
Khi bị phát hiện, chị gặp cô bồ nói thẳng còn cho anh cơ hội thay đổi, nhưng anh vẫn ngựa quen đường cũ. Chị đành chia tay.
Nghĩ cũng tài, đàn ông không giỏi hơn vợ nhưng lại không biết tu chí đi làm ăn, kiếm tiền cho bằng vợ, hơn vợ mà lại đi ngoại tình cho vợ biết mặt. Đàn ông lấy được vợ giỏi kiếm tiền phải nên tự hào, đằng này tìm mọi cách để dìm vợ? Vậy thử hỏi, các anh muốn lấy vợ ra sao? Hay anh ta muốn tìm một cô vợ ngu ngơ, chỉ biết nghe lời chồng, chồng chỉ đâu đánh đấy? Đến lúc đó, lại chê vợ ỳ, chỉ biết ăn bám chồng?
Rốt cuộc các anh đòi hỏi gì ở phụ nữ chúng tôi? Nếu không cam lòng kém hơn vợ thì tốt nhất, hãy làm giàu, hãy chứng minh cho vợ thấy mình là đàn ông giỏi chứ đừng ở đó than vãn rồi nói xấu vợ, tự ti, trách vợ phô trương rồi lại đi ngoại tình. Nếu vậy thì, các anh chẳng xứng đáng với hai chữ &’đàn ông’.
Theo Khampha
Vợ đẹp như tiên mà tôi lại chán chẳng buồn nhìn
Bố mẹ chồng nói gì em cũng vâng dạ, không bao giờ phản kháng dù là vô lý. Ai vào nhà chơi em cũng chào xong rồi đi lên phòng, không hỏi han.
Bố mẹ có ốm đau, em cũng không hỏi bố ốm làm sao, mẹ ốm làm sao. Tôi bảo em thì chỉ nhận được cái chép miệng &'anh hỏi là được rồi, câu nệ làm gì'. (Ảnh minh họa)
Tôi lấy vợ năm 30 tuổi, không phải cái tuổi nông nổi để chọn bừa một người. Mỗi ngày, người ta đều tấm tắc khen tôi lấy được cô vợ đẹp lại có công ăn việc làm ổn định. Thì với người ta, tôi thực sự là người may mắn, vì về ngoại hình, tôi đâu có phải đẹp trai gì cho cam, giàu có thì càng không. Tôi chỉ là người làm công ăn lương bình thường, lương cũng ổn ổn. Lẽ ra, người như vợ tôi phải lấy đại gia, người ta bảo thế.
Có lẽ tôi may mắn thật vì hơn 1 năm chinh phục, em đã gật đầu đồng ý kết hôn với tôi. Khỏi phải nói tôi vui như thế nào trước cái gật đầu ấy. Tôi tự hào vỗ ngực vì chiến thắng được bao vệ tinh vây quanh em. Chỉ là, tôi không nhận ra, em chính là &'cục đất' chứ không phải vợ.
Từ ngày cưới nhau, tôi và em cứ như người dưng nước lã. Tôi không hiểu em vì yêu tôi hay vì cái gì của tôi mà lại đồng ý cưới tôi như thế. Những ngày yêu nhau, thấy em hiền lành, ít nói, tôi lại ưng trong lòng vì nghĩ, mẹ tôi như thế, cần một cô con dâu hiền lành, nhẹ nhàng như em. Cưới về rồi, tôi mới thấy, em không những hiền mà còn phải nói là &'hiền không chịu nổi'. Cả ngày, có cậy răng em cũng không nói một câu.
Đi làm về, em vào chào bố mẹ xong xuôi, lên nhà thay đồ rồi xuống nấu nướng. Cả buổi ăn cơm, em không nói một câu, ai hỏi gì em nói đó, trả lời câu đó. Tôi có hỏi thì em cũng chỉ trả lời ngắn gọn cho xong, và không bao giờ nói thêm những chuyện ngoài lề. Em không nói thì làm gì có tính khôi hài. Không đùa cợt, không vui vẻ, cười nói, đó là bản tính của em.
Suốt mấy tháng ở nhà tôi, em cứ lặng lẽ đi đi về về, ăn xong rồi ra ngoài ngồi 1 tí rồi lai lên phòng ôm máy tính. Có lúc thì xem phim. Và quả thật lạ, chỉ lúc xem phim em mới cười. Có lẽ, em hợp với phim hài, tôi hay đùa như thế.
Tôi còn nghĩ, hay bố mẹ tôi làm gì khiến em phật lòng, nhưng hỏi thì em lại phủ nhận. Em còn bảo &'anh cứ đa nghi, có chuyện gì đâu, bố mẹ rất tốt, tính em thế, anh còn không biết hay sao?'. Tôi không biết thật, tôi biết em hiền chứ đâu biết em cả ngày không nói được một câu lại kém giao tiếp như vậy.
Bố mẹ có ốm đau, em cũng không hỏi bố ốm làm sao, mẹ ốm làm sao. Tôi bảo em thì chỉ nhận được cái chép miệng &'anh hỏi là được rồi, câu nệ làm gì'.
En đẹp thật, xuất sắc, long lanh, quần áo có xấu đến mấy khoác lên người em cũng đẹp. Ra ngoài, ai cũng trầm trồ khen ngợi hết lời rằng em là một cô gái quá xinh đẹp, lấy tôi hơi phí. Họ nghĩ thế, tôi lại không nghĩ thế. Tôi thấy em xinh thật, hiền thật nhưng tôi cần hơn một cô vợ biết cư xử, biết giao tiếp và phải vui vẻ chứ không phải cứ lầm lầm lì lì suốt ngày ôm cái mặt xinh đẹp. Vợ đẹp như thế thì mài ra mà ăn à?
Tôi còn nghĩ hay vợ bị bệnh trầm cảm. Nhưng những lúc ở bên cạnh bạn bè, em vui lắm, ăn nói hồn nhiên, vô tư, chẳng giống lúc ở nhà tôi gì cả. (Ảnh minh họa)
Gần 1 năm ở nhà chồng, em chưa bao giờ có xích mích với ai. Lẽ ra, tôi phải lấy làm vui nhưng không. Vì em có nói chuyện với ai bao giờ đâu mà xích mích. Chuyện trong nhà, thuộc trách nhiệm của em, em cũng không bao giờ tham gia với câu trả lời &'việc của nhà anh thì mặc nhà anh'. Đấy, vợ như thế có phải là vợ không? Về nhà chồng lại mở miệng ra là &'việc nhà anh' khiến tôi chua chát trong lòng. Mẹ tôi có hỏi sao em lại thế, hay vợ chồng giận nhau, tôi chỉ cười, chịu chẳng biết giải thích làm sao.
Nói về chuyện chăn gối thì trời ơi đất hỡi, tôi chán không muốn mở lời. Em cứ như khúc gỗ, có bao giờ có cảm hứng vợ chồng gì. Nhiều khi tôi nghi ngờ giới tính của em nhưng không thấy em có mối quan hệ mờ ám nào bên ngoài. Em vẫn yêu tôi, cũng khá là chiều chuộng tôi chỉ là, em chẳng bao giờ tỏ ra thích thú khi gần gũi chồng. Tôi bảo, em có khuôn mặt xinh đẹp như thế để làm gì mà không biết tận dụng giao tiếp, đi làm những công việc hợp với năng lực của bản thân. Người có ngoại hình như em rất dễ để thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng em chỉ thích an phận, nhàn hạ, thích ở nhà ăn diện, thích đi ra ngoài thì đẹp chứ không hiểu, em còn thích cái gì nữa.
Em hay đi mua sắm với bạn bè, quần áo thì chất đầy tủ, giày giép tha hồ nhiều. Đi ra ngoài, em son phấn lòe loẹt lắm, nhìn sang chảnh như tiểu thư con nhà đài các. Chỉ là, nụ cười trên mặt vợ khi ở nhà chồng là hiếm hoi.
Bố mẹ chồng nói gì em cũng vâng dạ, không bao giờ phản kháng dù là vô lý. Ai vào nhà chơi em cũng chào xong rồi đi lên phòng, không hỏi han. Tôi buồn phiền và mệt mỏi vì tất cả những chuyện này. Nhiều lúc tự hỏi, mình lấy vợ hay lấy khúc gỗ về nhà vậy? Nói là vui chứ có được vui ngày nào vì lúc nào mặt vợ cũng lầm lì như thế.
Tôi còn nghĩ hay vợ bị bệnh trầm cảm. Nhưng những lúc ở bên cạnh bạn bè, em vui lắm, ăn nói hồn nhiên, vô tư, chẳng giống lúc ở nhà tôi gì cả. Cũng nghi ngờ hay vợ có ác cảm với nhà chồng nhưng quả thật, mẹ tôi cũng nói, mẹ chưa bao giờ xích mích với vợ. Vậy là cớ làm sao? Hay em lấy tôi vì lý do gì, muốn tôi là bình phong cho em chăng? Tôi thật sự không tìm được lý do gì để giải thích cho chuyện này.
Vì cái tính đó của vợ mà gần 1 năm qua, tình cảm vợ chồng nhạt nhòa. Người ta mới cưới phải tình cảm, vui vẻ, hạnh phúc, đằng này, nói không được nên tôi đâm chán. Tôi chẳng thèm ngó tới vợ nữa, cũng không buồn nhìn, không cần gần gũi. Hàng xóm thắc mắc sao tôi cứ để vợ đi đi về về một mình, còn tôi lại ở nhà không đưa đón. Thật ra, họ đâu có hiểu hoàn cảnh của tôi, lấy được cô vợ đẹp mà như khúc gỗ, khô khan, lầm lì, phát chán. Đang vui nhìn mặt vợ, hết hứng luôn thì hỏi sao mà gần gũi được?
Không lẽ, người đẹp là phải khác người như thế?
Theo Eva
Vợ nhập viện trong tình trạng nguy kịch, cô bồ của chồng làm bác sĩ đã có quyết định "Hãy cứu vợ anh với, cô ấy đang nằm trong phòng cấp cứu kia. Cô ấy bị tai nạn nặng lắm, xin em xin em hãy gạt bỏ tình cảm cá nhân ra cứu vợ anh được không?" - Và quyết định của cô bồ khiến ai cũng sốc. Thư cứ phân vân suy nghĩ giữa cứu hay không? (ảnh minh họa) Từ...