Đau đớn khi phải tự tay trói vợ vào giường mỗi tối
Nhìn thấy vợ giãy giụa mà nước mắt tôi lăn dài. Mỗi tối, khi phải trói vợ vào giường đúng là một cực hình đối với tôi.
Tôi và vợ đều xuất thân từ một vùng quê nghèo khó. Chúng tôi đã làm nên tất cả chỉ với “hai bàn tay trắng”. Lúc mới kết hôn, vì khó khăn nên vợ chồng tôi quyết định kế hoạch. Đến khi đã có nhà riêng và cuộc sống dư giả hơn trước, vợ chồng tôi mới tính đến việc sinh con. Nhưng ông trời không chiều lòng người, dù không dùng biện pháp an toàn nào vợ tôi mãi vẫn chưa có tin vui.
Bố mẹ ở quê thì liên tục hối thúc hai vợ chồng vì mong có cháu bế. Sau gần một năm, cuối cùng vợ tôi cũng mang bầu. Khi biết tin vui này, tôi đã không cầm được nước mắt. Nhưng khi mang thai ở tháng thứ 3 thì vợ tôi không giữ được đứa bé. Những lần sau, dù cẩn thận giữ gìn nhưng vợ tôi vẫn bị sảy thai.
Tôi biết, lúc đó người bị tổn thương nhiều hơn cả là vợ mình nên không hề trách móc. Nhưng vợ tôi vẫn bị ám ảnh và nhận hết trách nhiệm về mình. Nhất là khi gia đình tôi chửi mắng thì cô ấy càng tổn thương hơn bao giờ hết. Trong lúc nóng giận, bố mẹ còn bắt cô ấy ký đơn ly hôn để cho tôi lấy người khác. Vợ tôi khóc nhiều quá dẫn đến trầm cảm rồi có biểu hiện thần kinh sau những chuyện xảy ra.
Vì thương vợ nên tôi không chuyển cô ấy vào trại tâm thần mà giữ ở nhà điều trị. Để vợ có người chăm sóc trong khoảng thời gian mình đi làm, tôi đã thuê một người giúp việc. Khi tôi đi làm về thì vợ nhõng nhẽo lúc khóc, lúc cười như một đứa trẻ vậy. Mỗi lần ép vợ ăn cơm để uống thuốc đối với tôi giống như là cực hình vậy.
Để cô ấy không kháng cự, hàng ngày tôi phải trói vợ vào giường rồi ép uống thuốc. Chỉ những người nhìn thấy hoặc tự tay làm việc đó mới thấy nó khó khăn như thế nào. Nhìn thấy vợ giãy giụa, lắc đầu điên loạn mà nước mắt tôi cũng rơi trong vô thức. Nhiều khi, vợ tôi mất kiểm soát cắn vào tay chồng chảy máu. Lúc ấy, tôi không hề giận vợ mà cảm thấy thương cô ấy hơn bao giờ hết. Đến khi vợ qua cơn điên, tôi lại ôm cô ấy vào lòng vỗ về. Điều mà tôi muốn giờ đây không phải là tiền bạc hay con cái nữa mà chỉ mong vợ mình khỏi bệnh.
Từ ngày vợ bị bệnh, tôi cũng thỉnh thoảng ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Ban đầu, tôi đến với những em gái làng chơi nhưng về sau hay qua lại với Hoa – một người phụ nữ góa chồng. Cuộc sống của tôi cứ trôi đi cho đến khi Hoa báo tin mình có bầu. Khi nghe tin này tôi như bị “sét đánh ngang tai”.
Video đang HOT
Cuộc sống của tôi vốn đã chẳng yên bình giờ lại rối như mớ bòng bong. Trong thâm tâm, tôi vẫn thương vợ – người đã cùng tôi đồng cam cộng khổ. Nhưng cũng không thể nhẫn tâm bảo nhân tình phải phá thai. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Gia đình việt nam
Thấy những hành động mẹ làm với vợ trong phòng tối, tôi ngậm ngùi trách mình đã quá vô tâm
Tôi nghe vậy ngậm ngùi đi xuống nhà, có lẽ tôi đã quá vô tâm để vợ và mẹ phải suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thương vợ. Đêm ấy ngủ với nhau, thấy vợ cứ rón rén nhìn chồng....
Tôi và vợ kết hôn đến nay đã được 2 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có con. Hôn nhân của chúng tôi xuất phát từ tình yêu thật lòng. Vợ tôi là 1 cô gái hiền đoan trang lễ phép, được lòng mọi người. Dù chúng tôi ở chung nhà với bố mẹ nhưng em chưa từng để xảy ra xích mích gì cả. Tôi rất yên tâm về vợ mình.
Tôi làm xây dựng phải đi xa nhà, cũng vì thế mà vợ khó đậu thai vì tôi thương về vào cuối tuần nên chuyện ấy cũng khó trúng vào ngày rụng trứng. Đi làm nơi công trường mệt nhọc, nhiều khi tôi chẳng còn hứng thú chuyện ấy.
Ngày trước lúc mới cưới còn ham hố, bây giờ về nằm bên vợ tôi cũng nhớ nhung cũng muốn âu yếm em nhưng chẳng hiểu sao trong người cứ thấy mệt chẳng còn đủ sức như trước. Tần suất quan hệ của hai vợ chồng cũng ít hơn so với trước, vợ thì mãi không có bầu nên cả nhà ai cũng lo. Bạn vợ tôi cũng có vài người lấy chồng hơn 1 hay 2 năm gì đó mới có con dù họ ở bên chồng suốt ngày. Bố mẹ tôi cũng tâm lý biết là thời buổi này con cái khó khăn vì thế vợ tôi đỡ áp lực, dù vậy tôi cũng biết em lo lắng và buồn tủi rất nhiều. Vợ tôi rất thích có con nhưng có lẽ chưa có duyên nên con chưa tới. Chúng tôi vẫn thường an ủi nhau như thế.
(Ảnh minh họa)
Đợt ấy tôi về nhà sớm hơn dự định, lúc đó là 6 giờ tối sợ vợ đi đón xa nên tôi xin xe ngồi về nhà. Về đến nơi thấy nhà cửa im ắng, tôi chạy tót lên tầng 2 thì nghe tiếng mẹ và vợ đang nói chuyện trong phòng. Tôi nhìn qua khe cửa ngó vào, vợ và mẹ đang vứt 1 đống quần áo lên giường rồi thử đi thử lại:
- Hay con mặc cái này đi, cái này đẹp hơn đó.
Tôi tò mò không biết có vụ gì mà mẹ lại chuẩn bị quần áo cho vợ kinh thế, nhưng sao toàn là đồ ngủ nhỉ:
- Cái này có hở quá không mẹ, con sợ anh Linh không thích.
- Ôi dào mày phải mặc hở 1 chút chồng mày mới có hứng thú làm ăn chứ. Mẹ mới mua được cho mày cái áo ngực đây này, nhìn đẹp phết nhỉ.
- Ôi con cảm ơn mẹ.
- Đàn ông họ thích cái đẹp con à, cố mà tận dụng khi được ở bên nhau rồi ráng sinh cho mẹ đứa cháu nội.
- Nhưng dạo này về anh ấy toàn kêu mệt ấy mẹ, hay anh ấy không còn thương con nữa mẹ nhỉ. Hơn nữa con sợ làm vợ mà chủ động quá chồng con lại ghét con.
- Vớ vẩn không thương con thì thương ai, chắc tại do công việc thôi, con cứ nhẹ nhàng âu yếm thì nó sẽ thích thôi.
Tôi nghe vậy ngậm ngùi đi xuống nhà, có lẽ tôi đã quá vô tâm để vợ và mẹ phải suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thương vợ. Đêm ấy ngủ với nhau, thấy vợ cứ rón rén nhìn chồng, tôi vừa thấy thương vừa thấy mình thật có lỗi, chắc vợ đã phải suy nghĩ nhiều lắm. Lâu lắm rồi tôi và cô ấy mới có những giây phút hạnh phúc như vậy. Vợ cứ ôm lấy tôi thật chặt như thể sợ tôi sẽ đi mất ấy.
(Ảnh minh họa)
Sau hôm ấy tôi quyết định xin sếp chuyển về gần nhà cho đỡ xa vợ, lương thấp chút cũng được nhưng gia đình vẫn quan trọng hơn. Hơn 2 tháng sau vợ tôi thông báo có bầu khỏi phải nói gia đình tôi đã hạnh phúc như thế nào. Vợ và mẹ tôi vui quá cứ thế ôm nhau khóc, thấy cảnh đó sống mũi tôi cứ cay cay.
Thế mới bảo, đời phụ nữ họ chẳng cần gì nhiều chỉ cần có đứa con bên cạnh và được gần chồng là đủ. Tôi đã nhận ra điều đó khi thấy những nụ cười hạnh phúc của vợ từ sau lần tôi chuyển về làm gần nhà. Cũng nhờ mẹ mà tôi mới sáng ra nhiều điều, nếu không thì không rõ vợ sẽ phải buồn đến bao giờ nữa.
Theo Một Thế Giới
Ngã gục khi phát hiện chồng âu yếm thư ký kém mình hơn 30 tuổi Ở độ tuổi này rồi, tôi cứ nghĩ cuộc đời mình như thế là tròn vẹn, hạnh phúc đủ đầy, nhưng thật không ngờ... Tôi 55 tuổi, chồng tôi ngoài 60. Anh hiện đang là giám đốc một công ty xây dựng có tiếng tăm. Vợ chồng tôi có 3 người con. Con cả đi học rồi định cư luôn ở nước ngoài,...