Đau đớn khi lấy phải gã đàn ông vũ phu, bội bạc
Dường như số phận đã quá nghiệt ngã đối với cuộc đời chị. Cuộc đời chị rồi sẽ đi về đâu, hai con nhỏ rồi sẽ ra sao khi hạnh phúc gia đình tan nát…
Chị sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Vì điều kiện gia đình đông con nên vừa hết cấp hai, chị xin nghỉ học để ở nhà phụ giúp bố mẹ. Ở cái tuổi đẹp nhất thì con gái, chị cao ráo, trắng trẻo với đôi mắt biết cười khiến cho được nhiều chàng trai trong vùng đem lòng yêu mến, mong lấy về làm vợ. Không tối nào, nhà chị thiếu những đám trai trong làng ngoài xã, người học hành tử tế, con nhà khá giả đến chơi, đến tán tỉnh, mong chiếm được trái tim người con gái người nết na, xinh xắn ấy.
Số phận đưa đẩy, 20 tuổi, chị gật đầu đồng ý làm vợ anh – một gã đàn ông không nghề nghiệp ổn định, không học hành đàng hoàng. Anh lại là con trai thứ trong một gia đình có đông anh chị em, gia cảnh cũng chẳng mấy khấm khá. Bù lại, anh có vẻ bề ngoài đẹp trai và tài ăn nói. Ngay lần đầu tiên hai người gặp nhau, chị đã bị hạ gục bởi lối nói chuyện vừa tình cảm lại đầy hài hước của gã trai đã ngoài 30 ấy.
Cuộc sống càng thêm niềm vui và hạnh phúc khi một năm sau, họ có cậu con trai đầu lòng kháu khỉnh, và 3 năm sau họ có thêm cậu con trai thứ 2 cũng khỏe mạnh, đáng yêu. Những ngày đầu mới về ở với nhau, hai vợ chồng chí thú làm ăn, cùng nhau vun vén hạnh phúc gia đình, chăm lo cho con cái trọn vẹn.
Anh cũng có được công việc ổn định, dù nghề thợ xây vất vả nhưng vì vợ con mà cố gắng làm lụng, tích cóp. Chị hằng ngày buôn vải vóc trong chợ, vừa xinh đẹp lại sắc sảo, giỏi giang nên chẳng mấy chốc ăn nên làm ra, có đồng vốn đồng lãi để mở rộng kinh doanh. Cuộc sống gia đình viên mãn và hạnh phúc khiến cho người trong làng đều ngưỡng mộ và lấy làm bài học dạy con mình “chúng nó chí thú làm ăn, vì nhau mà cố gắng như thế thì gia đình mới yên ấm, hạnh phúc được!”.
Nhưng có lẽ số phận không chấp nhận để cuộc hôn nhân ấy bình yên. Sóng gió ra đình bắt đầu ập đến khi anh ngày càng hay về khuya và tiền công hàng tháng đều không có để chăm lo cho gia đình. Chị nhiều lần nhắc nhở anh thì anh gạt đi, thậm chí gắt gỏng “Tiền đem cho gái hết rồi”. Đau đớn với những lời lẽ trước kia chưa từng được nghe từ chồng, chị bán tín bán nghi để rồi biết được một sự thật phũ phàng là anh có bồ nhí ở ngoài. Chị tìm cách khuyên can anh quay trở về với công việc và gia đình như trước.
Video đang HOT
Càng khuyên can chị càng bị chồng chửi bới, đánh đập, có lần đánh đập chị đến bất tỉnh. Có lần nghĩ quẩn, chị định quyên sinh nhưng gia đình bên ngoại biết chuyện đã khuyên ngăn nên chị từ bỏ. Thương con đang tuổi ăn tuổi học, vì không muốn chúng chịu ảnh hưởng từ người cha tệ nạn, bạo lực, chị đành gửi chúng về bên ngoại nhờ ông bà chăm sóc.
Đêm hôm ấy, không thấy anh về nhà, chị đến nhà nhân tình của chồng thì thấy đèn vẫn sáng và chồng mình đang ôm ấp ả đàn bà đó. Bị bắt quả tang nhưng hai người vẫn bao biện rằng “hai chị em tao đang tâm sự với nhau” và chửi rủa chị không ngớt. Đau đớn, tủi nhục, chị chạy về nhà vơ vội quần áo, tư trang để quay về nhà mẹ đẻ, đành lòng cắt đứt tình cảm với gã đàn ông bội bạc, khốn nạn ấy.
Vậy mà chưa kịp bước chân ra khỏi nhà, chị thây anh đang đứng ở trước sân, một tay cầm dây điện, miệng chửi rủa thậm tệ “Mày định đi đâu? Mày tưởng mày ra khỏi cái nhà này mà thoát được tao sao?”. Nói rồi hắn lao vào túm tóc chị, dùng dây điện đánh tới tấp vào lưng, vào đầu, vào chân chị, sau đó trói chị ở góc sân. Hắn bỏ mặc chị ở đó quay lại nhà ả tình nhân. Đau đớn tột cùng cả về tinh thần lẫn thể xác, cũng chẳng biết kêu than với ai, chị chỉ biết khóc cho số phận của mình, đợi chờ đến sáng có người sang cứu giúp.
Dường như số phận đã quá nghiệt ngã đối với cuộc đời chị. Cuộc đời chị rồi sẽ đi về đâu, hai con nhỏ rồi sẽ ra sao khi hạnh phúc gia đình tan nát, khi số phận chị chưa biết đến bao giờ mới thoát khỏi gã đàn ông vũ phu, bạc tình bạc nghĩa ấy?
Theo Tintuc
5 năm trời làm ô sin cho nhà chồng, trong khi anh âm thầm lấy vợ khác
Cô khóc cho cái sự đời, khóc cho cái số phận nghiệt ngã của mình, suốt 5 năm trời cô làm dâu mà như là đứa làm thuê, nhẫn nhịn hầu hạ nhà chồng để rồi anh ta ở nơi khác lại có một gia đình mới hạnh phúc.
Vì gia đình nghèo lại không thuộc dang xinh nên tôi đã chấp nhận lời mai mối lấy một người đàn ông 42 tuổi một đời vợ. Gia đình nhà chồng thuộc dạng khá giả nên lấy anh về bố mẹ tôi cũng đỡ lo.
Cách nhau 10 tuổi nên tôi và anh cũng có nhiều suy nghĩ khác nhau, anh lấy tôi chỉ mong tôi sinh được một thằng con trai. Gia đình anh vẫn rất cổ hủ, luôn đặng nặng vấn đều con trai lên đầu, từ khi lấy anh tôi như osin giúp việc trong nhà, vừa làm nghĩa vụ người vợ vừa như một người giúp việc. Tần tảo cơm nước từ sáng đến tối, chăm lo ruộng vườn, còn anh hàng ngày quần là áo lượt đi buôn bán.
Ngày sinh con cả họ hàng gia đình anh kéo vào bệnh viện, vì anh là con cả lại là con trai duy nhất của dòng tộc nên áp lực càng đè nặng lên vai tôi. Khi con ra đời bác sĩ tiên đoán con tôi bị tim bẩm sinh lại là con gái, nên gia đình nhà chồng nhìn tôi đầy trách móc rồi bỏ về. Ôm con trong tay mà lòng đau như cắt, mới sinh ra nó đã thiếu thốn tình thương của cha, lại bị họ hàng nhà chồng hắt hủi.
Sinh con xong tôi không được ở cữ nghỉ ngơi lấy một tuần, mọi việc lại vào tay tôi, từ chăm con cho đến lo toan cơm nước gia đình chồng. Tôi chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, nói với bố mẹ đẻ thì hai người cũng chỉ biết ngậm ngùi thương tôi, không muốn tôi li dị lại một mình nuôi con thì khổ, gia đình nhà tôi lại nghèo chẳng thể cưu mang thêm tôi và con.
Dù con chúng tôi đã được vài tháng nhưng anh cũng rất ít khi chăm bẵm ôm ấp con, anh lại càng xa lánh không hề đụng chạm đến tôi. Một thời gian sau anh quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, ngày tiễn anh, anh chỉ nhìn tôi ôm con một lát rồi đi. Thời gian đầu anh về thăm nhà vào mỗi dịp tết, 2,3 năm sau anh bặt vô âm tín, thỉnh thoảng gọi điện cho bố mẹ anh. Mà chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của tôi và con, bệnh tim của con ngày càng nặng, bố mẹ chồng cũng chẳng mảy may quan tâm, không cho tôi lấy một đồng đưa con đi chữa bệnh.
Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, tôi tìm được địa chỉ hoạt động cấy ghép tim tình nguyện, tôi quyết định xin bố mẹ đẻ tiền đến đó, được mọi người giúp đỡ con tôi cũng thay tim thành công. Đưa con về nhà, tôi quyết vào Sài Gòn tìm anh. Để xem rốt cuộc anh muốn tôi làm osin nhà anh đến bao giờ, có ra sao thì cũng phải biết được hiện tại để có cái kết rõ ràng.
Ba mẹ chồng không cho tôi đi, cũng không cho biết địa chỉ, tôi nói dối là về nhà mẹ đẻ chơi 1 tháng. Sau đó hai mẹ con tìm thông tin hỏi han bạn bè của chồng tôi, sau đó tôi cũng biết địa chỉ, dẫn con đến nhà chồng tôi không khỏi bàng hoàng, ngôi nhà cao ráo rộng rãi, trong khi anh để tôi và con không một đồng tiền chữa bệnh phải đi nhờ hoạt động tình nguyện nhờ tấm lòng lương thiện của mọi người. Tôi càng chết sững khi đối diện là cảnh anh và người con trai tầm 3 tuổi đang vui đùa trước sân nhà. Anh cũng bất ngờ không kém khi nhìn thấy tôi và con gái.
"Sao...sao cô tìm được đến đây, cô nên yên phận ở nhà đi, cả đời tôi cũng chỉ mong có thẳng con trai. Đây là 2 triệu cô cầm tiền rồi về quê đi, ở nhà cố gắng chăm sóc ba mẹ giúp tôi, hàng tháng tôi sẽ gửi tiền về."
Cô như chết đứng trước những câu nói vô tình ấy, nước mắt nhòa đi, cô ôm dắt con bỏ đi, vừa đi vừa khóc, cô khóc cho cái sự đời, khóc cho cái số phận nghiệt ngã của mình, suốt 5 năm trời cô làm dâu mà như là đứa làm thuê, nhẫn nhịn hầu hạ nhà chồng để rồi anh ta ở nơi khác lại có một gia đình mới hạnh phúc.
Về đến nhà tôi viết đơn ly hôn, tôi sẽ cùng con làm lại cuộc đời, thoát khỏi cái địa ngục giam hãm chúng tôi suốt bao năm qua, anh đã giết đi quãng thời gian được tự do của tôi. Giờ đây tôi sẽ làm lại tất cả, sẽ nuôi dạy con thật tốt để trả thù gia đình chồng bội bạc, trả thù cái số phận nghiệt ngã này.
Theo Tinhot360
4 lý do hàng đầu phụ nữ không nên chỉ chăm chăm ở nhà nội trợ Nếu chỉ ở nhà chăm chăm lo việc nội trợ, vậy thì làm sao phụ nữ thoát khỏi bi kịch phụ thuộc vào chồng? Theo tôi, phụ nữ ở bất cứ ngành nghề nào, miễn còn sức khỏe thì vẫn không nên ở nhà nội trợ mà nên đi làm việc vì những nguyên nhân sau đây: Thứ nhất, lao động là vinh...