Đau đớn khi chồng ra ngoài giải quyết
Thế rồi tôi có bầu, trong thời gian này do thai nghén nên tôi rất mệt mỏi. Việc quan hệ vợ chồng vì thế cũng cần phải hạn chế…
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, từ một cô công nhân xinh xắn, trẻ trung tôi đã bước sang cái ngưỡng tuổi 30 mà chưa một mảnh tình vắt vai. Nhưng không riêng gì tôi mà hầu hết các chị em công nhân trong xưởng đều có chung cảnh ngộ như thế bởi công việc làm theo ca kíp thời gian cứ thay đổi xoành xoạch.
Thời gian rảnh rỗi thậm chí còn không đủ nghỉ ngơi, nói chi đến việc thu xếp chuyện hẹn hò, tìm hiểu, yêu đương. Tôi thấm thía điều đó nên tuy buồn cũng đành âm thầm chịu đựng. Nhiều lúc nghĩ những đứa bạn tầm tuổi tôi ở quê đứa nào cũng có gia đình đầy đủ con cái đề huề, cũng tủi thân. Thương phận mình hẩm hiu nhưng đành ngậm ngùi chấp nhận cho số kiếp long đong bạc bẽo. Nhưng trong lòng tôi vẫn hằng ấp ủ nỗi khát khao, mong đợi một tình cờ…
Thế rồi cái gì đến cũng đến, tôi không ngờ tình yêu lại đột ngột gõ cửa trái tim tôi vào đúng lần đi dự đám cưới của một cô bạn cùng tổ. Chàng thình lình xuất hiện với dáng dấp phong trần, nét mặt từng trải tuy tuổi tác… có non hơn tôi đôi chút.
Minh (tên của chàng trai đã làm trái tim tôi rung động) đến với tư cách là bạn đồng nghiệp của cậu em trong gia đình. Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt. Trong suốt buổi tiệc tôi đã không kìm giữ được trái tim mình đừng rung động, xuyến xao khi đối diện với ánh mắt chứa đựng đầy ấm áp yêu thương của Minh. Tôi tin tưởng và không e dè khi nhận lời đi chơi với Minh ngay buổi tối lúc buổi tiệc vừa tàn. Khi đã ngồi bên nhau trong quán cà phê gần khu công nghiệp Biên Hòa tôi mới biết chính xác là tôi hơn Minh 4 tuổi, nhưng Minh lại vào đời sớm hơn tôi 5 năm. Coi như thế là tạm ổn vì dù ít hơn tôi về mặt tuổi tác nhưng sự va chạm, sành sỏi với đời thì Minh hơn tôi rất nhiều.
Video đang HOT
Việc quan hệ vợ chồng vì thế cũng cần phải hạn chế… (Ảnh minh họa)
Minh giới thiệu với tôi về gia đình và hoàn cảnh, cũng như sự vất vả bươn trải từ Nghệ An vào Đồng Nai làm công nhân, do điều kiện kinh tế chưa ổn định nên vẫn chưa dám nghĩ tới việc lập gia đình. Sau lần tình cờ quen nhau ấy tôi và Minh thường xuyên nhắn tin và điện thoại cho nhau. Ban đầu chỉ là những câu hỏi thăm xã giao thông thường, nhưng dần dần những nội dung tin nhắn ấy chuyển biến từ từ sang những tin nhắn tỏ tình, đầy yêu thương quan tâm của Minh dành cho tôi. Sẵn có cảm tình với Minh từ trước, cộng với sự quan tâm ân cần trái tim tôi thật sự cảm thấy như được sưởi ấm, chuỗi thời gian cô đơn trước đây đã dần lùi vào trong dĩ vãng. Tôi đón đợi ngày mới bằng những hy vọng tràn trề của người con gái đang yêu, đang thiết tha muốn được dâng hiến cho người mình yêu.
Đám cưới được tổ chức sau đó nửa năm. Chúng tôi về quê ra mắt hai bên gia đình, họ hàng sau đó lại tiếp tục trở lại với công việc vất vả bươn trải của mình. Đồng lương công nhân eo hẹp của hai vợ chồng khiến chúng tôi chỉ dám thuê một căn phòng rộng chừng 12m. Mọi sinh hoạt đều khép kín trong đó, nhưng cả hai đều thấy vui vẻ, hạnh phúc, động viên chăm chỉ làm việc để tích cóp lấy chút vốn sau này về quê làm ăn.
Ban ngày đi làm vất vả, chiều tối về hai vợ chồng cùng nấu nướng, dọn dẹp, khi đêm đến được quấn lấy nhau trong đê mê hạnh phúc, tôi thấy cuộc sống không còn gì sung sướng hơn.
Thế rồi tôi có bầu, trong thời gian này do thai nghén nên tôi không ăn uống được gì nhiều, gắng gượng lắm cũng chỉ có thể ăn được hũ sữa chua. Việc quan hệ vợ chồng vì thế cũng cần phải hạn chế, nhưng nhu cầu của chồng tôi trong vấn đề đó rất cao nên anh cảm thấy rất khó chịu, mặt lúc nào cũng hằm hằm, cau có. Có lúc khi đang nằm ôm tôi ngủ anh bảo: anh muốn gần em, anh sẽ nhẹ nhàng không ảnh hưởng đến con đâu. Lúc đó tôi cũng gắng gượng để chiều theo ý anh, nhưng thật sự tôi thấy mình chẳng khác nào bị tra tấn, toàn thân tôi mệt mỏi rã rời. Sau những lần quan hệ với vợ không có cảm xúc ấy, chồng tôi chán nản, thường đi tới khuya mới về. Anh mặc tôi ngồi đợi với mâm cơm nguội ngắt, có hỏi anh sao về trễ thế anh cũng chỉ trả lời một câu cộc lốc là đi công chuyện.
Hơn tháng trời ròng rã chịu đựng tâm trạng thất thường của anh, tôi nghĩ mình sẽ phải nói chuyện thẳng thắn, sẽ phải hỏi anh nguyên nhân nào khiến anh thay đổi. Và đêm ấy tôi đã ngồi đợi anh đến 3 giờ sáng, anh về nhà khi hơi men vẫn còn chếnh choáng, mùi nước hoa nồng nặc, vết son đỏ chót in trên mặt to tướng. Tôi dìu anh vào nhà nhưng anh liên tục dùng tay đẩy tôi ra, anh nói: “Phi công trẻ lái máy bay bà già bị gẫy cánh”, rồi anh bảo: “May mà có tôi rước cô chứ không thì cô sẽ bị ế chồng”, “gái già lắm mồm, sao hỏi gì nhiều thế, tôi đi ra ngoài là để giải quyết nhu cầu, là để sướng”.
Câu nói của anh khiến tôi thấy ê chề biết bao, vợ chồng ăn ở với nhau gần năm trời mà sao anh lỡ lòng nào nói tôi như thế. Tôi biết là anh đang say, nhưng có lẽ khi say người ta mới nói ra những suy nghĩ thật nhất của lòng mình. Tôi đau đớn biết bao!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao quá xa nhau
Mới đây mà mình đã xa nhau hơn hai năm rồi anh nhỉ? Thời gian thấm thoát thoi đưa thật. Trong hai năm đó, em đã cố gắng rất nhiều để chúng mình gần nhau hơn trong khi mỗi đứa ở một phương và em biết rằng anh cũng vậy.
Nhưng có lẽ nhịp sống đô thị hối hả cứ kéo chúng ta đi mãi và dần dần mình đã không còn quan tâm đến đối phương nhiều như lúc trước nữa. Cụ thể là những cánh thư, những cú điện thoại cho em và cho anh đã ngày càng thưa dần đi. Và bây giờ em tự hỏi với lòng mình là còn bao lâu nữa thì anh và em sẽ thực sự xa nhau mãi mãi đây?
Ngày ra đi, linh cảm đã cho em biết rằng em sẽ mất anh nhưng cái tính ương bướngtrẻ con và con tim nhỏ bé của em thì lại tranh cãi kịch liệt, rằng "Tình yêu có thể xoá tan sự xa cách về không gian". Và trong cái thời buổi thông tin hiện đại này thì chỉ cần ngồi trước máy vi tính là có thể gặp được nhau thôi.
Và bây giờ thì em biết mình đã lầm rồi anh ạ. Đôi khi nhớ anh đến quay quắt, muốn được có anh kề bên nhưng làm sao mà gặp được anh đây?
Em đã tìm quên anh trong hàng đống công việc chồng chất và hình như giờ đây em bắt đầu thực sự quên anh. Không hiểu đó là do em cố gượng hay là sự thực đây. Nhưng có một điều rất thực là không hiểu từ lúc nào, mỗi khi em buồn, em đã không còn thói quen viết thư cho anh nữa rồi.
Và dường như anh cũng đã ít nói cho em nghe về những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống của anh như anh vẫn hay làm ngày nào. Liệu đó có phải là dấu hiệu của sự chia tay? Em cũng không thể trả lời câu hỏi này và đó cũng là một câu hỏi khó cho anh. Nhưng em cũng không mong điều đó sẽ xảy ra. Nó sẽ làm tan vỡ trái tim vốn dĩ rất yếu đuối nhưng lúc nào cũng tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam