Đa.u đớ.n khi biết lý do khiến vợ bỏ đi trong lúc chồng bệnh nặng
Vợ bỏ đi không một lời từ biệt khi tôi bị bệnh nặng. Gần một năm sau khi được phẫu thuật, tôi mới biết lý do vì sao vợ lại biến mất lúc đó.
Cả tôi và vợ đều có xuất thân nghèo khó. Trước khi lấy nhau, chúng tôi phải khó khăn lắm mới tiết kiệm đủ tiề.n để xây một ngôi nhà nhỏ trên mảnh đất của gia đình. Dù đã cố gắng làm ăn nhưng gia đình tôi nghèo vẫn hoàn nghèo. Mọi nỗ lực của hai vợ chồng chỉ đủ đáp ứng cho những nhu cầu sinh hoạt thiết yếu. Một năm sau ngày cưới, vợ tôi có thai. Sau khi con trai chào đời thì chúng tôi lại khó khăn hơn trước.
Khi con cứng cáp, chúng tôi gửi ông bà chăm hộ rồi cả hai vợ chồng ra thành phố làm thuê. Từ đó, vợ chồng tôi đã kiếm được nhiều tiề.n hơn trước. Trừ khoản sinh hoạt hàng ngày một phần tiề.n chúng tôi gửi về cho ông bà nuôi con một phần khác tiết kiệm.
Vợ bỏ đi không một lời từ biệt khi tôi bị bệnh nặng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến một ngày tôi bị ngất ngay tại chỗ làm. Khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cho biết tôi có một khối u lớn và phải phẫu thuật gấp. Điều đáng lo là chi phí phẫu thuật rất đắt đỏ. Số tiề.n vợ chồng tôi tiết kiệm cộng với vay mượn từ người thân và bạn bè cũng không đủ. Trong những ngày tăm tối đó, không khí gia đình tôi trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Nhiều lúc, nhìn vợ rơi nước mắt tôi lại cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết. Tôi chấp nhận nằm chờ chế.t vì không có đủ tiề.n phẫu thuật.
Trong lúc đó, vợ tôi bỗng bỏ đi biệt tích không một lời từ biệt. Tôi đã từng hận vợ đến tận xương tủy vì sự ra đi không báo trước ấy. Sau đó, mẹ tôi nói có một người họ hàng xa chấp nhận cho gia đình tôi vay tiề.n để chữa trị bệnh.
Vì còn trẻ và thể lực tốt nên sức khỏe của tôi hồi phục nhanh chóng sau ca phẫu thuật. Tôi cũng muốn nhanh chóng lành bệnh để kiế.m tiề.n trả nợ, nuôi con. Tôi quyết định quên đi người phụ nữ đã bỏ đi trong lúc khó khăn nhất. Hóa ra, những lời yêu thương mà vợ tôi nói trước đấy chỉ là vô nghĩa.
Khi đọc lá thư và biết toàn bộ sự thật, tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận vì đã hiểu nhầm vợ mình (Ảnh minh họa)
Gần một năm sau từ ngày vợ bỏ đi, tôi đến trả lại một nửa tiề.n cho người họ hàng tốt bụng đã cho vay. Người đó đưa cho tôi một lá thư và bảo cầm tiề.n về. Đó là bức thư của vợ tôi. Trong thư, vợ tôi đã nói rõ nguyên nhân mất tích của mình. Khi tôi lâm bệnh thì cô ấy được một người giới thiệu cho cặp vợ chồng hiếm muộn. Vợ tôi nhận lời đẻ thuê để lấy tiề.n chữa trị cho chồng. Gia đình kia đồng ý trả vợ tôi với số tiề.n lớn, lo ăn ở. Tuy nhiên họ yêu cầu vợ tôi phải cắt đứt liên lạc với mọi người xung quanh. Vì cứu chồng nên cô ấy chấp nhận tất cả. Giờ đây, dù đã đẻ con xong nhưng vợ tôi không dám về nhà. Cô ấy viết thư mong tôi tha thứ và chờ đợi câu trả lời của chồng. Nếu tôi có thể chấp nhận việc “động trời” kia thì cô ấy sẽ quay về còn không sẽ biến mất mãi mãi.
Đọc hết lá thư mà tôi không cầm được nước mắt. Vậy mà bấy lâu nay tôi hiểu lầm vợ mình. Tôi vội vàng hỏi địa chỉ người họ hàng rồi đi đón vợ về. Sự hy sinh của vợ tôi dành cho chồng, cả đời này tôi không trả hết được. Tôi sẽ yêu thương cô ấy và con gấp đôi để bù lại quãng thời gian khó khăn vừa qua.
Theo Gia đình Việt nam
Ông ấy cần tôi
Khi tôi được biết ông ta bệnh nặng khó qua khỏi, mà ông ta lại đang mong mỏi sự có mặt người con trai chưa tới được. Ông ta đã yếu quá cũng không nhận ra được ai cả, tôi cảm thấy ông ta rất cần tôi, nên tôi ở lại cũng có sao đâu!
Cô y tá nọ hướng dẫn một chàng thanh niên với vẻ mặt hốt hoảng âu sầu tới bên giường bệnh của ông già. Cô nói: "Ông ơi! Con trai ông đã tới đây này!" Cô phải nhắc lại nhiều bận thì ông già bệnh nhân mới mở mắt ra nhìn. Ông bị ảnh hưởng thuố.c mê và cơn đau nên chỉ nhìn thấy lờ mờ người thanh niên đứng bên bình dưỡng khí ở đầu giường.
Ông giơ tay quờ quạng nắm lấy bàn tay người thanh niên, xiết chặt, không rời tay ra như cần một sự an ủi. Cô y tá lăng xăng mang một chiếc ghế lại gần giường bệnh cho người thanh niên ngồi. Rồi suốt đêm đó, người thanh niên ngồi giữ bàn tay ông già và nói những lời an ủi đầy hứa hẹn. Người bệnh già thì chẳng nói được câu gì, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay người thanh niên.
Sáng ngày ra, người bệnh nhân thở hắt ra và chế.t. Người thanh niên bùi ngùi đặt cái bàn tay bất động nọ xuống bên giường, và đi báo tin cho cô y tá. Trong khi cô ý tá làm thủ tục giấy tờ, người thanh niên tần ngần đứng bên cạnh. Khi cô làm xong thủ tục, cô ngỏ lời chia buồn với chàng thanh niên, thì chàng này hỏi cô rằng: "Ông ấy là ai vậy? Tên là gì?". Cô y tá ngạc nhiên: "Tôi tưởng ông ta là cha anh?". Chàng thanh niên trả lời: "Không, ông ta không phải là cha tôi, tôi chưa hề gặp ông ta bao giờ, tôi vào thăm người bạn có lẽ cùng họ, nên cô dẫn tôi nhầm tới đây."
Cô y tá kêu lên: "Ồ, thế sao anh không cho tôi biết khi tôi dẫn anh tới đây!"
Chàng thanh niên nọ chậm rãi: "Khi tôi được biết ông ta bệnh nặng khó qua khỏi, mà ông ta lại đang mong mỏi sự có mặt người con trai chưa tới được. Ông ta đã yếu quá cũng không nhận ra được ai cả, tôi cảm thấy ông ta rất cần tôi, nên tôi ở lại cũng có sao đâu!"
Theo Guu
Có nên nhận lại cha ruột khi người đó đang bệnh nặng Thâm tâm em không muốn nhận lại cha, nhưng lỡ người đó có mệnh hệ gì mà em không kịp gọi một tiếng bố thì tàn nhẫn quá. ảnh minh họa Em lớn lên trong một gia đình chỉ có mẹ và 2 chị gái. Năm em 12 tuổ.i, mẹ nói cho em biết bố đẻ của em là ai. Bây giờ em...