Đau đớn khi bị lừa dối và trở thành kẻ thứ ba
Tất cả những gì hôm nay em phải chịu đựng là vì em đã yêu anh – yêu người có vợ.
Khi chị ấy tới nhà em chửi rủa, lúc đó em mới biết anh ấy có vợ rồi. Thế nhưng trong từng câu, từng chữ mà chị ta chửi em, chị ta hoàn toàn không tin điều đó. Chị ta gọi em là con hồ ly tinh, là kẻ mèo mả gà đồng. Chị ấy còn gọi cái thai trong bụng em là “nghiệt súc”. Hôm đó em đã ngất đi vì bị kích động mạnh. Em quá đau đớn không tin nổi sự thật này.
Em là một cô gái con nhà nghèo nhưng bố mẹ luôn dạy em phải sống đúng đắn, không được tranh chồng cướp vợ người khác. Em đã sống đúng như vậy. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen em. Em có thể tự tin nói điều đó mà không hề xấu hổ là đã tự vỗ ngực khen mình. Tất cả những gì hôm nay em phải chịu đựng là vì em đã yêu anh – yêu người có vợ. Nhưng thực lòng em không hề hay biết điều đó.
Anh là bộ đội. Anh đóng quân ở gần nhà em. Quê anh thì ở xa, cả năm anh không về nhà mấy vì điều kiện của công việc. Bố mẹ em cũng rất quý anh vì thấy anh hiền lành, tốt tính lại có vẻ thật thà. Chính bố mẹ em quen anh trước, sau đó anh đến nhà thăm bố mẹ em rồi chúng em mới quen nhau. Quen nhau được vài tháng anh ngỏ lời yêu em. Anh hơn em 3 tuổi. Anh cũng chia sẻ gia đình anh tương đối khá giả, anh lại là con thứ hai trong nhà nên cũng không nặng gánh chuyện phải ở với bố mẹ. Chính vì thế khi anh đóng quân ở địa phương nơi em sống, anh dự định sẽ ở lại đây luôn. Chúng em chia sẻ cùng nhau mọi chuyện và yêu nhau lúc nào không hay.
Khi yêu, anh mua sắm cho em rất nhiều thứ mặc cho em từ chối. Có những món đồ đắt tiền anh tặng em không chịu nhận nhưng anh cứ đưa. Về nhà em chỉ dám để đó không dám dùng vì sợ người ta nghĩ em lợi dụng anh. Ai cũng biết nhà em nghèo, giờ bỗng nhiên có điện thoại xịn, có máy tính xách tay mọi người sẽ nghi ngờ. Mà những thứ đó là anh tự nguyện mua cho em chứ em không hề đòi hỏi. Mãi tới sau này, khi anh tặng rồi em không chịu dùng, anh nói để lâu sẽ hỏng nên em mới tiếc của mà đem ra dùng. Em muốn khẳng định rằng em hoàn toàn không có ý lợi dụng anh.
Video đang HOT
Vợ anh tìm đến tận nhà em để chửi rủa, để nhiếc móc em là kẻ cướp chồng (Ảnh minh họa)
Anh cũng đã xin phép bố mẹ em cho chúng em được yêu nhau, tìm hiểu nhau. Bố mẹ em quý anh lắm nên đã tạo điều kiện cho hai đứa yêu nhau. Lúc đó em cảm thấy rất hạnh phúc. Rồi em và anh đi quá giới hạn. Em có thai. Anh khăng khăng không cho em được phá và nói sẽ về quê xin cưới. Em cứ chờ, chờ mãi, cho tới tháng thứ 4 rồi mà anh vẫn chưa đưa gia đình vào xin cưới em.
Thế rồi chuyện đó xảy ra. Vợ anh tìm đến tận nhà em để chửi rủa, để nhiếc móc em là kẻ cướp chồng. Cả em và bố mẹ đều bị sốc trước sự thật này vì từ trước tới nay sống ở đây anh rất hiền lành, thật thà, không ai nghĩ anh lại che giấu sự thật khủng khiếp đó. Cả nhà em bị một phen bẽ mặt không còn dám nhìn ai. Hàng xóm, láng giềng đều nói em là loại hư hỏng, ễnh bụng ra chửa với kẻ có vợ rồi. Em đau đớn tột độ. Em đã định phá bỏ cái thai nhưng không thể. Phần vì thương con, phần vì cái thai đã quá to và vì anh cũng cầu xin em đừng làm thế.
Anh tới gặp bố mẹ em thừa nhận trách nhiệm. Anh nói anh cưới cô ta năm anh mới có 21 tuổi. Khi đó cũng sau một lần trót dại, cô ta có bầu nên hai người mới cưới. Nhưng chính vì chán cuộc hôn nhân đó nên anh mới xin chuyển công tác xa nhà. Tới đây, gặp em anh mới hiểu thế nào là tình yêu thực sự nên anh mới quyết định tiến tới với em. Anh đã viết đơn ly hôn nhưng cô ta còn gây khó dễ, nhất định không chịu buông tha. Đó cũng là lí do anh chưa thể tiến hành đám cưới với em được.
Anh nói xác định chắc chắn sẽ bỏ cô ta dù em có lấy anh hay không. Vấn đề bây giờ là anh cần thời gian để cô ta chịu ly hôn. Anh cũng xác định sẽ ở lại đây lập nghiệp, vì thế em sẽ không phải xa gia đình, bố mẹ. Em ngẫm lại thấy anh cũng không nói dối mình. Nếu anh chỉ yêu em qua đường thì làm sao phải tốn kém bao nhiêu tiền mua đồ đạc cho em trong khi em không đòi hỏi. Và bây giờ lại kiên quyết bỏ vợ để cưới em.
Nhưng em hoang mang lắm. Em không biết có nên chấp nhận anh hay không. Bố mẹ em một mực không cho yêu và bảo nếu làm thế thì đúng là thừa nhận với hàng xóm rằng mình là kẻ cướp chồng. Hơn nữa như thế cũng là làm trái với lương tâm minh khi đi phá hoại gia đình người khác. Trước em không biết thì không sao, giờ biết rồi thì không được làm thế. Em phải làm gì lúc này đây khi cái thai thì ngày một lớn?
Theo VNE
Ngõ vui vẻ
Từ đường đôi to dẫn vào các trường học, có một ngõ nhỏ đi vào khu gia đình gần chục hộ, đó là ngõ một, song biển báo đã được các con dân nơi đây đóng thêm bên cạnh tấm biển cũng nền xanh chữ trắng thành "Ngõ 1 vui vẻ", cái tên ấn tượng khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn thêm lần nữa.
Ai đi vào tận trong ngõ còn thấy nhiều cái hay ho hơn, vì cứ chiều chiều là các ông bố vừa huýt sáo vừa cùng nhau cuốc đất, tưới nước, bắt sâu cho luống rau nhà mình. Ra là trong ngõ vẫn còn hai nhà chưa xây, các ông bố hưởng ứng câu "tấc đất tấc vàng" nên hẹn nhau cuốc đất cho các mụ ấy còn trồng rau cho chúng ta ăn. Sau đó thì tiện thể gieo ít hạt vào vậy, và từ đó, sẵn khỏe tay khỏe chân mình tưới tắm rồi bắt sâu cho cây luôn, như tập thể dục và chan hòa cùng môi trường thiên nhiên ấy mà. Rồi các ông kháo nhau: "Lấy được niềm vui của các mụ ấy dễ không ý nhỉ".
Cuối tuần, có thể sẽ thấy nhà anh A, lúi húi nhóm bếp than từ sớm, khéo đã thấy phục rồi, lại nhìn anh ấy băm băm thịt bò để ninh cháo cho con, càng nể hơn, lúc thằng con anh lẫm chẫm chạy ra gọi bố, một tay anh bế con một tay khuấy đảo nồi cháo, trong khi chị vợ vẫn đang trên giường, hẳn sẽ tâm phục khẩu phục luôn về độ đảm đang, yêu vợ, chiều con.
Khi thấy nhà anh B, tay bồng đứa nhỏ, tay dắt đứa lớn ra công viên gần nhà chơi, hỏi thì được biết mẹ nó sắp trở lại với công việc, đang luyện tập để đi làm có thể mặc được váy cho xinh, cũng đừng lấy làm lạ.
Ai tỏ vẻ ngạc nhiên, có khi chưa dám nói ra thì mấy bác hàng xóm đã cười rất chi là ta đây: "Cậu chả biết gì cả, ở đây đều thế mà. Chúng ta phải là chỗ dựa cho cả gia đình, vợ cần được nghỉ ngơi hơn mình vì còn bận chăm con nhỏ đúng không".
Khiến chị mới đến cũng ớ người, vì bao lâu nay những tưởng chồng mình đã là nhất, ai ngờ còn nhiều người xuất sắc hơn vài phần. Có người nói, chắc do hướng, do nước, hoặc do cái gì đó nên ở đây các ông bố mới "bị" như thế. Anh chàng mới đến được dịp cười mím chi cọp, vậy là có đồng minh rồi, ngày trước ở xóm cũ toàn bị mấy anh bêu rếu, "Đã làm tờ trình xin phép vợ chưa mà dám đi chơi". Giờ thì anh hoàn toàn có thể vỗ ngực tự hào như người lớn: "Em rất chi là nể vợ em".
Một anh đứng tuổi khề khà nhắc nhở: "Chú mới đến thì mới chỉ là tám muồi thôi, còn chúng anh đây đều chín muồi trong thời kỳ quá độ cả rồi, nên biết là sợ vợ sống rất thọ. Mãi rồi chú cũng sẽ nghiệm ra chân lý, còn với anh nể vợ là một phần tất yếu của cuộc sống".
Lâu lâu được buổi trông nhà cho bà chủ đi tập thể dục, người thì dắt con đi siêu thị, các ông tranh thủ ngồi lại với nhau hội ý. Anh chàng mới đến thành thực kể lể: "Từ ngày đến đây ở, chẳng hiểu sao cứ ngồi không là em thấy người đau nhức, phải lao động, nhúc nhắc tay chân thì người mới thấy sung sức trở lại. Đang ong đầu, đi đi lại lại, tranh thủ nhót lên tầng phơi quần áo cho vợ, đầu bỗng hết đau từ lúc nào chả rõ".
Hội đồng cảnh ngộ đang ý kiến râm ran thì anh chàng có điện thoại, chỉ kịp vội nói một câu "vợ em đang ở quê gọi" rồi đi ra nghe điện, chán chả thấy vào, hai mươi phút sau mới ló mặt: "Các bác thông cảm, chế độ một thủ trưởng nên báo cáo hơi lâu la". Mọi người đồng loạt nâng chén, gục gặc đầu bày tỏ sự đồng cảm, vì đây là ngõ vui vẻ mà.
Theo VNE
Tôi sợ anh biết tôi là đứa từng bỏ đi sinh linh vô tội Sau bao nhiêu ngày đấu tranh tư tưởng, tôi mới dám viết ra đây những tâm sự của mình. Những bí mật mà đáng nhẽ tôi phải sống để bụng chết mang đi, nhưng thật khổ tâm khi phải chịu đựng nó mà không thể nói cùng ai. Ai cũng có những lỗi lầm, có những lỗi lầm có thể sửa được và...