Đau đớn giây phút ái ân tội lỗi với người tình cũ
Bao nhiêu năm trời, tôi mê muội trong mối quan hệ ái tình xưa cũ không tài nào dứt bỏ, nhưng cuối cùng, tất cả vẫn cứ quay lưng lại với tôi.
Tôi từng có một cuộc tình sâu đậm nhưng ngang trái từ thuở sinh viên. Tôi và Trung có hơn 3 năm yêu nhau, nhưng thời của chúng tôi khi đó, tình yêuvẫn còn tế nhị lắm, không công khai như bây giờ. Chính vì thế, yêu nhau lâu như thế nhưng không nhiều người biết đến mối quan hệ của chúng tôi, trừ những bạn bè thân thiết nhất.
Đến tận khi 2 đứa ra trường, đi làm, chúng tôi mới công khai quan hệ và dẫn nhau về nhà ra mắt. Nhưng thật trái ngang thay, ngay sau ngày tôi đưa Trung về nhà mình, qua chuyện trò với bố mẹ tôi, thì bố tôi phát hiện ra, bố của Trung chính là đối thủ làm ăn của công ty bố. Có một lần, vì tranh chấp hợp đồng, công ty của bố suýt rơi vào phá sản. Thế là cả bố mẹ tôi đều phản đối, cấm đoán, còn dọa từ mặt nếu tôi còn tiếp tục yêu Trung.
Bố mẹ Trung sau khi biết gia đình tôi cũng phản đối mạnh mẽ. Tình yêu của chúng tôi gặp cản trở từ 2 phía, chẳng có ai ủng hộ, chẳng có thứ gì để bám víu, tình yêu của 2 đứa trở nên chồng chênh, mất phương hướng.
Mất hơn 1 năm trời, chúng tôi cầu xin gia đình, làm đủ mọi cách nhưng không được. Thời điểm này, bố mẹ ép tôi kết hôn với con trai một người bạn làm ăn của bố. Tôi không đồng ý, nhưng mẹ tôi dọa sẽ tử tử nếu tôi còn ương bướng. Cuối cùng, sau bao nhiêu tháng ngày đau khổ, giày vò, tôi đành gật đầu lên xe hoa. Bởi tôi là con 1, tôi không thể mang tiếng đứa con bất hiếu.
Sau khi tôi cưới 1 thời gian không lâu thì nghe tin Trung cũng kết hôn, ngày hôm đó, tôi đã khóc suốt 1 ngày. Tôi biết, có lẽ vì quá đau khổ nên Trung mới hành động bột phát như vậy.
Video đang HOT
Sau khi 2 đứa có gia đình riêng, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, tất nhiên chỉ vụng trộm, bởi làm gì có người chồng, người vợ nào chấp nhận người bạn đời của mình còn thương nhớ người yêu cũ.
Nói thêm về chồng tôi bây giờ, dù tôi lấy anh không vì tình yêu nhưng chồng lại có tình cảm với tôi, anh quan tâm và luôn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương. Nhưng điều đó chỉ khiến tôi thêm chán nản và tội lỗi mà thôi.
Dù đã kết hôn một thời gian nhưng tôi vẫn kiên quyết không có con, bởi thú thực, trong lòng tôi khi đó, không bao giờ có ý định sống lâu dài với chồng.
Tôi và Trung vẫn lén lút gặp nhau, sau giờ làm việc buổi trưa. Những trắc trở, cấm đoán và vụng trộm càng khiến nỗi nhớ của tôi với anh nhiều hơn, tha thiết và cuồng nhiệt hơn. Chúng tôi lao vào nhau, bỏ mặc những mặc cảm tội lỗi và day dứt.
Cứ như thế, tôi và Trung đi bên lề cuộc hôn nhân của chính mình. Ích kỷ dẫm đạp lên tình yêu và trách nhiệm đối với chồng tôi và vợ Trung, cả nghĩa vụ phải làm với gia đình của mỗi đứa. Chúng tôi như những con thú bị thương, càng bị ngăn cấm càng khao khát, càng mãnh kiệt.
Tôi và Trung cứ sai lầm mãi như thế cho đến một ngày, Trung đến tìm tôi, sau giây phút ân ái như mọi lần. Anh ôm tôi khóc và nói rằng vợ anh đã có bầu. Từ giờ anh không thể gặp tôi nhiều được nữa. Nghe Trung nói, tôi như sét đ.ánh bên tai. Chúng tôi đã hứa với nhau, nhất định không để có con, để sau này có thể vứt bỏ mọi thứ đến với nhau cơ mà, sao Trung có thể làm điều đó với tôi.
Tôi cay đắng, vừa hờn trách vừa đ.ấm liên tục vào người Trung. Anh giữ tay tôi lại, khóc và nói chúng tôi sai rồi, 2 đứa không thể cứ sống lạc đường như vậy nữa. Trung nói, anh rất yêu tôi, nhưng anh thương vợ anh. Từ ngày cưới, anh chỉ mang lại cho cô ấy toàn đau khổ và nước mắt. Chính cô ấy là người chủ động xin đứa con, sau đó sẽ tình nguyện ly hôn, giải thoát cho anh, nhưng khi biết tin cô ấy có bầu, anh đã nhận ra, anh phải có trách nhiệm với mẹ con cô ấy.
Tôi ngã quỵ, cảm giác đau đớn, thất bại khiến tôi muốn c.hết quách cho xong. Thế là mất tất cả, tôi chẳng còn gì. Ngay cả hi vọng có thể tái hợp với người yêu cũ cũng chẳng còn.
Tôi phải làm sao bây giờ đây, tôi đã lừa dối chồng suốt quãng thời gian qua. Tôi không yêu anh ấy, chồng tôi chỉ là bình phong để tôi lợi dụng để tiện đường đi lại với người cũ. Đến giờ Trung cũng quay mặt lại với tôi. Tôi còn lại gì sau tất cả đây, tại sao mọi thứ đều phản bội lại tôi như vậy? Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Phununews
Đừng làm mẹ xề đầu bù tóc rối, hãy là đàn bà chịu chơi
Đàn bà nên chịu chơi một tí, sành điệu một tí, biết làm đẹp một tí, đàn ông chỉ có thích trở lên, đời nào chê trách được!
Thói thường, đàn bà có chồng rồi ở cái xứ thiên đường này là cứ phải lo nghĩ cho chồng, cho con, ăn chả dám ăn ngon, mặc chả dám mặc đẹp, có trót đi chơi một lát vẫn phải nơm nớp lo nghĩ ở nhà chồng ăn gì, con ai chăm. Chứ mà có ai ăn diện, sắm sửa vào bản thân nhiều quá, dành thời gian cho những sở thích cá nhân quá, có nhỡ vắng nhà để chồng phải trông con, người ta lại bảo "không có khí chất làm vợ, làm mẹ"
Ấy thế nhưng, chị là một người nhìn bên ngoài chả có tí tố chất làm vợ, làm mẹ như thế, mà chồng chị vẫn yêu thương nhất mực, con cái vẫn lớn khôn như ai, và bản thân chị thì lúc nào cũng phơi phới, rạng rỡ hơn cả gái đôi mươi, mặc dù chị đã băm dăm nhát rồi. Chị có thể bỏ chồng bỏ con ở nhà để đi mua sắm xuyên quốc gia, đi du lịch đó đây cùng nhóm bạn mấy ngày trời. Chẳng quần áo hàng hiệu, mĩ phẩm đắt t.iền nào mà chị không biết. Nguyên đồ của chị cũng phải chất chật cứng vài ba cái tủ. Chẳng nơi ăn uống ngon, nơi nghe nhạc hay nào mà chị chưa từng ghé qua ở thành phố này. Ai cũng nói chị sành. Chị cứ như một quý bà độc thân sành điệu, nào phải người vợ một nách 2 con, thêm chồng và gia đình nhà chồng
Ảnh minh họa
Chị bảo, đàn bà là phải chịu chơi! Nếu không thiệt mình, mà cũng thiệt chồng. Việc nhà, hay nói đúng hơn là quán xuyến việc nhà xưa nay không thể nằm ngoài bàn tay của phụ nữ. Nhưng có rất nhiều cách, không làm được thì thuê người giúp việc, đâu nhất thiết phải tự tay mình làm. Đôi khi người chồng người ta chẳng cần mình phải làm hoàn hảo điểm 10 đâu, làm đủ, làm vừa tầm 7,8 điểm là ổn, đừng có úi xùi quá là được.
Thử hỏi xem, người đàn ông nào thích vợ chăm chăm cắm cúi, cặm cụi vào sàn nhà với cái bếp, ừ thì nhà sạch đẹp, cơm ngon lành đấy nhưng người ngợm vợ lại chẳng được sạch đẹp, ngon lành như thế. Nhất là các chị em sinh xong, nếu không có thời gian chăm sóc mình, lấy lại vẻ đẹp như lúc trước thì thực sự nhan sắc cứ gọi là xuống dốc không phanh. Lúc ấy, đàn ông họ có nghĩ tới cái hi sinh của mình không, hay là chỉ nhìn thấy cái xấu xí, luộm thuộm của mình, và sự tươi non, mơn mởn của các em gái bên ngoài. Biết bao những cuộc ngoại tình nổ ra từ đó. À cũng có đàn ông tốt, nhưng có lẽ là rất hiếm.
Xưa nay chỉ thấy chồng chán vợ lôi thôi xuề xòa để chạy theo các em xinh tươi, ngon lành cành đào chứ có chán vợ đẹp, tỏa hương mà vẫn chăm lo việc nhà để chạy theo cô hàng xóm hôi hám, tóc tai rối bù nhưng lúc nào cũng tươm tất cơm nước, nhà cửa đâu! Thế mới nói, đàn bà nên chịu chơi một tí, sành điệu một tí, biết làm đẹp một tí, đàn ông chỉ có thích trở lên, đời nào chê trách được!
Chị cũng bảo, phụ nữ nên độc lập kinh tế. Lúc ấy, cái sự chịu chơi của mình nó được đẩy lên một đẳng cấp khác. Không phải ăn bám chồng, tiêu đồng t.iền của chồng. Tiêu những khoản t.iền mình kiếm được, chẳng ai nói được gì, thậm chí xã hội còn coi trọng mà chồng mình cũng nể, thấy mình hấp dẫn hơn rất nhiều. Đành rằng mấy cô nàng yếu ớt, lúc nào cũng ưa dựa dẫm, cần bờ vai che chở sẽ khiến đàn ông mủi lòng và mong muốn được bảo bọc, nhưng đó chỉ là lúc ban đầu mà thôi, chứ cứ ngày dài tháng rộng mà tiếp diễn như thế, đảm bảo chàng nào cũng ngán rồi chạy mất dép!
Chị tâm sự thật lòng, chị luôn cho rằng, đàn bà chỉ cần độc lập kinh tế và chịu chơi, hay nói đúng hơn là làm đẹp, biết cách hưởng thụ cuộc sống, biết cách làm mình vui vẻ, biết cách trau dồi để bản thân tiến bộ, dựa trên nền tảng kinh tế của mình, bên cạnh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ thì chẳng đàn ông nào nỡ rời bỏ. Sao phải nghĩ các cách giữ chồng làm chi cho mệt óc! Bản thân mình tốt chính là cách giữ chồng tốt nhất, và để cho chồng tự động yêu, tự động sợ mất mình, cái cách giữ đó mới được bền, được dài lâu!
Cuộc sống muôn màu, cho dù người chồng có nhỡ bị cái lạ nào cuốn hút thì khi đứng giữa sự lựa chọn, người vợ như thế vẫn có rất nhiều ưu thế. Nếu người chồng không vượt qua được si mê nhất thời, họ đ.ánh mất vợ, yên tâm đi, sẽ có rất nhiều đàn ông khác cần. Lấy chồng nghĩa là cùng chồng xây dựng 1 gia đình mới, chứ đâu có nghĩa là bán mình cho chồng và nhà chồng. Vì thế, phụ nữ hãy cứ sống là chính mình, cho bản thân mình, để cuộc sống thêm phần ý nghĩa, để nếu có chuyện gì xảy, sẽ không quá sốc tới mức ngã quỵ, sẽ không có cảnh tay trắng ôm con chẳng biết nương tựa vào ai. Đó mới là điều quan trọng nhất!
Theo Giangpham/Afamily
Phát điên khi em chồng tự tiện dùng mọi đồ chồng mua tặng Cuộc sống của vợ chồng tôi có thể nói sẽ viên mãn hơn nếu không có sự xuất hiện của cô em chồng vô duyên, tự tiện dùng mọi đồ của chị dâu mà không biết ngượng. Tôi năm nay 26 t.uổi, đã kết hôn được gần 2 năm. Hai vợ chồng trẻ, vốn tích lũy chưa được bao nhiêu nên tạm thời...