Đau đớn ê chề vì ngay sau ngày cưới có người phụ nữ khác dẫn con riêng của chồng đến trước cửa nhà nhận cha
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao anh lại có con trai với một người phụ nữ khác rồi còn cưới cô?
Thuở mới yêu Phương, anh luôn là một người đàn ông hết lòng chiều chuộng bạn gái. Ai cũng nói anh ga lăng, nếu được làm vợ anh chắc chắn sẽ hạnh phúc. Phương cũng tin là như vậy.
Có đợt Phương ốm, anh chạy xe gần hai trăm cây số tới chỉ để đưa cho cô hộp thuốc và cháo đã nguội ngắt. Lúc ấy dù mệt đến mức môi trắng bệch cô vẫn không nhịn được cười, mắng yêu anh rằng: “Sao mà anh ngốc thế?”
Cứ như vậy, Phương nghĩ anh chính là định mệnh của đời mình, là người sẽ đưa cô đi tới cuối con đường. Có đợt mẹ cô nói: “Đàn ông càng ga lăng, càng điển trai, càng tốt tướng thì phụ nữ theo càng nhiều”. Cô gạt đi, khi đã yêu sâu đậm thì người ta chẳng còn để ý đến bất kỳ điều gì nữa. Khuyết điểm của anh cũng trở nên đáng yêu trong mắt cô. Mẹ cô không ngăn cản con gái, nhưng thấy nó mù quáng như vậy cũng chỉ đành biết thở dài.
Rồi ngày đó cũng tới, anh thuê cả một phòng chiếu phim ở rạp để cầu hôn cô. Sự lãng mạn của anh là một liều thuốc độc cuối cùng khiến Phương gục ngã. Lúc anh lấy nhẫn ra và nhìn thẳng vào mắt cô, cô đã biết cả cuộc đời này cô thuộc về anh. Dù có bất cứ chuyện gì cô cũng không thể rời xa anh được.
(Ảnh minh họa)
Anh ba mươi tuổi, cô hai mươi lăm, hai người cưới nhau vừa hợp tuổi, vừa hợp lúc. Anh có sự nghiệp, cô cũng đã có công việc ổn định. Cha mẹ hai bên hết mực đồng ý cuộc hôn nhân này.
Trong đám cưới, bạn bè của Phương đều tới dự, chúng khen cô xinh đẹp, khen cô tốt số khi chọn được người chồng tốt “còn sót lại” trên trái đất. Đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô trong hôn nhân này, chỉ là cô không biết điều đó. Cô đi bên anh, anh nắm lấy tay cô và thì thầm rằng: “Cả đời này anh chỉ có em thôi.” Câu nói vừa sến súa vừa ngọt ngào ấy làm cô không có bất cứ hối hận gì nữa.
Nhưng ai ngờ đâu, mọi chuyện giống như bong bóng mưa tan vỡ trong một cái chớp mắt khi ngay ngày hôm sau, ngày cô vừa mới làm vợ anh chưa đầy hai mươi tư tiếng thì có một người phụ nữ lạ đến gõ cửa. Chị dắt theo một đứa trẻ chỉ mới hai, ba tuổi và nói rằng: “Đây là con trai của anh Mạnh.”
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Ban đầu cô tưởng chị nhầm, nhưng khi thấy vẻ mặt thẫn thờ của anh, thấy anh đuổi chị ra ngoài để hai người nói chuyện riêng cô mới thấy mọi thứ như vụn vỡ. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao anh lại có con trai với một người phụ nữ khác rồi còn cưới cô? Rốt cuộc anh là ai? Có phải là Mạnh cô yêu?
Những câu hỏi ứa ra như nước mắt, cô chỉ biết ngồi thụp xuống và khóc nấc. Hôn nhân của cô từ một màu đỏ thắm dần dần chuyển sang đen tối.
Anh trở về, nhìn cô một cách bình thản, sau đó anh vuốt tóc cô và nói: “Không có chuyện gì đâu. Tụi anh đã chia tay lâu rồi, cô ấy cứ lấy đứa con ra uy hiếp anh. Anh chỉ phải chu cấp cho cô ấy thôi, còn tình yêu, anh chỉ dành cho em.”
Cô vùng ra khỏi bàn tay đó của anh, hình tượng tốt đẹp về anh đã sụp đổ. Anh như một con quỷ trong mắt cô khi rũ bỏ đi đứa con của mình. Hôm nay có thể là cô, nhưng sau này biết đâu sẽ lại là một người phụ nữ khác? Cô chợt nghĩ lại ánh mắt của người phụ nữ đó, biết đâu sau này, cô cũng sẽ có một ánh mắt u buồn như vậy!
Theo Afamily
Bàn việc trên giường: Nỗi ám ảnh không chỉ của chị em làm nghề báo
Từng là nạn nhân của những kẻ
Sau 10 năm làm việc trong ngành báo - một môi trường đòi hỏi người phụ nữ phải đi sớm về khuya, trực đêm nhiều hơn trực ngày và đi công tác như đi chợ - tôi đã nhận ra được đâu là biểu hiện của những con "sói hoặc dê" ẩn mình. Thế nhưng, nếu như đủ bản lĩnh nhận ra điều đó sớm hơn, tôi đã không đánh mất một quãng thanh xuân trong nỗi ám ảnh bị-lạm-dụng-tình-dục.
Tôi còn chồng con và gia đình, tôi không đủ can đảm để "Me too" như nhiều bạn nữ trên mạng xã hội những ngày qua, nên tôi chọn cách tâm sự để giải tỏa nỗi lòng của chính mình, cũng là để chia sẻ với nỗi đau của những cô gái không may!
Ảnh minh họa
Hơn 10 năm trước, khi tôi tập tễnh bước những bước đầu tiên vào những bài phóng sự hiện trường. Vui lắm, một niềm vui không thể tả khi tự bản thân mình góp phần tạo ra sản phẩm mà mình kỳ vọng nên khi có nguồn tin, tôi xách giỏ lên đi liền. Ngày cũng đi, đêm cũng đi, trong đầu tôi chỉ có khao khát được tiếp tục nhìn thấy những "đứa con tinh thần" của mình ra lò.
Lúc đó, tôi bỏ ngoài tai mọi lời nhắc nhở của người thân, tôi bỏ quên những dè chừng mà tự tôi đúc kết được sau rất nhiều câu chuyện trên báo đài, từ những người quen... Và, cái ngày ấy đã đến! Cái ngày mà bây giờ khi nhắc lại, tôi phải vật vã chọn ra những từ ngữ diễn tả để bạn hiểu, mà tôi thì không run rẩy vì nỗi ám ảnh ùa về.
Có một chuyến công tác Tây Bắc cùng với đoàn cán bộ cấp cao tỉnh X, viết về đề tài rất nóng vào thập niên trước. Thế nhưng các anh chị đồng nghiệp đều từ chối, tôi mừng rỡ nhận ngay lấy cơ hội ấy mà không biết mình sắp đối mặt với nguy hiểm.
Tôi không phải là đứa con gái quá xinh đẹp, nhưng cũng dễ nhìn và mọi người thường nói tôi vui vẻ, dễ gần. Thế nên trong cuộc rượu làm quen nhau ở Tây Bắc, tôi trò chuyện được với nhiều người. Một phần vì không khí trò chuyện rất vui vẻ nên tôi vui lầy, một phần cũng vì tôi muốn kết thân với mọi người để việc khai thác thông tin thuận lợi hơn.
Cuộc vui cứ thế mà già đêm, nhìn đồng hồ 11g, tôi cũng thấm mệt vì đường xa và chất cồn đang ngấm dần trong người. Tôi về phòng trước. Khi nửa mê ngủ nửa tỉnh, tôi nhớ lúc ấy tầm khoảng hơn 12g, có tiếng gõ cửa phòng. Nghĩ là chị cán bộ tỉnh vào ngủ cùng mình, vì khuya quá chị không về được, tôi ra mở cửa.
Nào ngờ, tôi bị tấn vào trong phòng một cách đột ngột, tôi nhận ra đó là một trong số những "ông anh" trên bàn rượu vừa rất tử tế với tôi. Tôi hét lên nhưng cửa phòng bì khóa chặt, gã lưu manh đội lốt ấy đã lộ hẳn thú tính, hắn đè nghiến tôi xuống một cách thô bạo. Tôi hoảng sợ đến mức không còn suy nghĩ được gì. Và rồi... chuyện gì đến đã đến. No say, hắn thản nhiên nói "Tố cáo anh là sự nghiệp cả đời em tàn, nhớ chưa".
Tôi run rẩy trên sàn nhà còn vương đầy nỗi đau đớn của chính mình, không thể nói cũng không thể khóc. Tôi sợ! Không thể tin đó là sự thật...
Ngay sáng hôm sau, tôi ra về không một lời từ biệt, tôi viết đơn xin nghỉ việc tại tòa soạn, ai cũng gặng hỏi nhưng tôi không nói được một lời nào. Không chia sẻ được với ai, hay nói đúng hơn là tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình bị xâm hại tình dục. Tôi xin phép gia đình đi làm việc ở Đà Lạt một thời gian, nói là để đi học hỏi kinh nghiệm thực tiễn. Tôi phải rời khỏi thành phố, tôi không thể giả vờ bình thản thêm được ngày nào nữa. Vậy là tôi đi, tôi xin một chân phục vụ trong quán cafe, giờ nào rảnh, tôi lại vào nhà thờ ngồi nghe giảng.
Đừng tạo cơ hội cho kẻ bất nhân xúc phạm mình
Không ít đêm, tôi từng nghĩ đến việc tự tử, nhưng cứ mỗi lần như vậy, tôi không dám nằm suy nghĩ thêm mà mở hết đèn, lấy hình mẹ ra xem. Làm mọi cách, làm đủ mọi cách thì sau 2 năm, tinh thần tôi mới có vẻ ổn định trở lại.
Tôi về lại thành phố làm lại cuộc đời, tôi trở lại với công việc của một biên tập viên. Tôi bắt mình phải xếp nỗi ám ảnh đó vào quá khứ để đi tiếp con đường đam mê và sự nghiệp của mình. Tôi không cho phép ai cản trở con đường của mình.
Suốt nhiều năm qua, nhiều lần tôi cũng đã gặp những kẻ muốn "bàn việc trên giường", nhưng khi thấy tôi tỏ thái độ dứt khoát (thậm chí không cần đến phép lịch sự với những kẻ như vậy) thì họ đành bỏ cuộc. Những ca trực đêm hay những chuyến công tác, tôi luôn cẩn trọng hơn, không tạo ra cơ hội để "bị câu".
Có lẽ nhờ vậy mà tôi đã bình yên đi qua những nguy hiểm từ những kẻ nhẫn tâm, bệnh hoạn. Nhưng mãi đến hơn 8 năm sau biến cố đó, tôi mới có thể yêu và gần gũi một người đàn ông - và bây giờ người đó là chồng tôi.
Từ câu chuyện của chính mình, từ những câu chuyện trên mạng xã hội trong thời gian qua, không chỉ riêng ở nước mình mà giới giải trí Hollywood, Hàn Quốc cũng nhiều vụ việc chấn động liên quan đến nạn lạm dụng tình dục, tôi không đủ thông suốt hết hai chiều câu chuyện nên không phán xét, mà chỉ nghĩ rằng: bảo vệ bản thân, không tạo ra cơ hội cho bất kỳ trường hợp nào có thể dẫn đến lạm dụng là điều quan trọng nhất.
Còn nếu trong trường hợp không may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng, im lặng hay thẳng thắng tố cáo là phụ thuộc vào bản lĩnh của nạn nhân, thế nhưng, đích đến cuối cùng không phải là ai bị trừng trị, không phải là công bằng hay bất kỳ điều gỉ bằng lý thuyết, mà hãy nghĩ đến bản thân mình. Giải thoát nỗi ám ảnh cho chính mình là điều bạn cần làm nhất, nếu chẳng may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng tình dục.
Theo Báo Phụ Nữ
6 bí mật mọi đàn ông đều giấu kín, ngay cả vợ cũng không biết Này phụ nữ, bạn đừng vỗ ngực tự hào rằng mình hiểu rõ đàn ông nếu chưa biết những bí mật họ luôn giấu kín này. Đây là những suy nghĩ thầm kín đàn ông hiếm khi nói ra, họ càng sợ người khác biết. Là phụ nữ, muốn hiểu rõ một nửa của mình bạn chỉ cần đọc bài viết này sẽ...